Nếu Đây Là Tình Yêu

Chương 17

Em lúc đó, để lại cho anh hồi ức tuyệt đẹp, lại không cách nào xoá nhoà, lưu lại dấu ấn yêu em …

— Trương Bích Thần—

Đỗ Duy An phục hồi tinh thần …. Cúi đầu, liền thấy Thẩm Ninh Hạ như chú mèo nhỏ đang rúc trong ngực anh …. Da thịt mềm mại, nhiệt độ cơ thể ấm áp, nói cho anh biết cô thực sự vẫn còn ở đây. Lòng Đỗ Duy An thoáng chốc bình yên lại.

Đỗ Duy An dịu dàng ngắm cô … Thẩm Ninh Hạ giây phút này, thu hồi tất cả nanh vuốt bén nhọn, dịu ngoan mềm mại như chú thỏ nhỏ xinh đẹp. Kỳ thực khi còn bé cô luôn rất ngoan ngoãn nghe lời, là thời gian biến cô thành dạng này. Cô bén nhọn cũng chỉ là tự vệ mà thôi. Đỗ Duy An nhẹ nhàng đặt một nụ hôn đau lòng lên trán cô.

Đỗ Duy An không biết đã ngắm cô bao lâu, trong lúc cô ngủ đã hôn cô bao lần. Mãi cho đến khi cô lười biếng trở mình, anh mới nhắm mắt giả bộ ngủ.

Cảm giác được cô gái trong ngực đang từ từ tỉnh lại, cô yên lặng hồi lâu, mới thức dậy.

Thẩm Ninh Hạ đứng trước của sổ sát đất, kéo một góc rèm cửa sổ ra. Đỗ Duy An vừa mở mắt liền nhìn thấy cảnh đẹp kiều diễm, cô chỉ mặc chiếc sơ mi trắng của anh, hai chân trắng nõn cân xứng không chút che lấp hiện ra trước mắt anh …. Tầm mắt anh rơi vào bắp chân cô. Những vết xước lúc ngã đã hầu như không còn …

Thẩm Ninh Hạ quay đầu, nắng mai nhẹ nhàng chiếu lên mặt cô. Cô ngạc nhiên nhìn anh, trong mắt có nhiều điều mà anh không hiểu được. Cô khẽ nói: “Anh nhìn này, mặt trời đang mọc.”

Thẩm Ninh Hạ giật mạnh rèm cửa, ánh mặt trời tràn vào, chiếu lên mặt lên ngực anh. Ngày hôm đó, trong trí nhớ của Đỗ Duy An, là một ngày nắng vàng rực rỡ.

Anh từ phía sau ôm lấy cô, cằm dựa vào tóc cô. Tóc cô thơm mùi Ngọc Lan, thoang thoảng đễ chịu. Đây là vị của hạnh phúc. Tựa như bị trúng độc, Đỗ Duy An kìm lòng không được, dọc theo tóc cô đi xuống trải dài những nụ hôn.

“Mười năm trước, anh không biết em, em không thuộc về anh …” Anh khe khẽ hát một đoạn, “Còn nhớ không? 10 năm trước, dưới tán cây trên đỉnh núi anh đã hát bài này cho em nghe.”

Cô sao có thể quên chứ! Cô còn nhớ rõ những câu từ trong bài hát đó: “Ôm ấp nếu không thể dừng, tại sao không ở lại, hưởng thụ ấm áp mà rơi lệ ….”

Thẩm Ninh Hạ ngây người nhìn toàn cảnh Thất Đảo thức dậy trong nắng mai. Đây là nhà trọ của Đỗ Duy An.

Hai người ở khu thiên tai thêm 1 tuần, giúp hai chị em bị lạc tìm được mẹ, tối hôm qua mới quay về Thất Đảo.

Nhà cũ họ Đỗ bị động đất làm sập, hai ngọn núi nhập vào là một, nơi đó đã không còn tồn tại nữa. Có phải cô cũng nên nhìn về phía trước hay không?

Có thể cô tham lam, luyến tiếng sự ấm áp này, tham niệm lồng ngực anh … mê muội nhất thời cũng tốt mà.

Dưới nắng sớm ấm áp, Thẩm Ninh Hạ chậm rãi nắm lấy tay Đỗ Duy An …

Nhiều năm qua, cô cũng khát vọng được ôm, được bảo vệ. Cô thường nhớ tới cái ôm thật chặt, đầy ấm áp, yêu thương của mẹ với cô.

Mặt trời mọc, ngày hôm nay thời tiết rất đẹp. Nhưng ngày mai, ngày kia thì sao? Thẩm Ninh Hạ từ chối nghĩ tiếp. Cô lần đầu tiên nghĩ, “Chẳng mấy khi hồ đồ” những chữ này diễn tả hết cô lúc này. Cuộc đời cũng như vậy, thỉnh thoảng ngốc một lần, hồ đồ một lần cũng không sai mà.

Hai người cứ như vậy tự nhiên bên nhau. Tựa như đây là chuyện thiên kinh địa nghĩa, từ nhỏ đã nên như vậy.

Ngày hôm sau, Đỗ Duy An liền quay lại Phương Thị đi làm, lần nữa đại diện cho Phương Thị chi ra một khoản tiền lớn viện trợ cho khu dân cư bị động đất.

Trước khi ra cửa, anh kéo tayThẩm Ninh Hạh, đặt chìa khoá vào tay cô: “Đây là chìa khoá nhà.” Thẩm Ninh Hạ không nói gì, Đỗ Duy An nói: “Em yên tâm, căn nhà này là anh dùng tiền lương của mình mua, không dùng một đồng nào của nhà họ Phương cả.”

Thì ra những lời nói bén nhọn của cô anh vẫn rất để ý. Thẩm Ninh Hạ há miệng định nói xin lỗi, thế nhưng cô lại không nói gì, chỉ lặng lẽ khép lại bàn tay.

Căn nhà trọ hai phòng ngủ là căn nhà kiểu mẫu, sạch sẽ vô cùng. Đỗ Duy An nói: “Sau khi mua nơi này, thỉnh thoảng anh sẽ đến đây ở vài hôm.” Thấy Thẩm Ninh Hạ có vẻ ngạc nhiên, anh tự giải thích: “Bất kỳ ai cũng có lúc muốn an tĩnh một mình.”

Thẩm Ninh Hạ không biết Đỗ Duy An đã nói gì với gia đình anh, từ đó trở đi anh liền cùng cô ở căn nhà đó.

Thẩm Ninh Hạ cũng trở về công ty, tiếp tục đi làm. Đường Nhất Phong cực kỳ hoan nghênh: “Ninh Hạ, chúng tôi vẫn đang chờ em về.”

Bàn làm việc của cô ngăn nắp sạch sẽ. Có đồng nghiệp cười nói: “Tiểu Lữ ấy à, ngày nào cũng dọn dẹp lau bàn làm việc cho cô đấy.”

Trên thế giới này, không có ai có nghĩ vụ phải đối tốt với người khác cả. Người khác tốt với bạn là do tình cảm. Thẩm Ninh Hạ không ngừng cảm kích Lữ Gia Dao. Cô rất nhanh bắt đầu vào công việc, gần đây lại bắt đầu thiết kế trang sức theo yêu cầu của vị khách Vip kia.

Cuộc sống cứ vậy trôi qua, phòng bếp tại căn nhà trọ của Đỗ Duy An bắt đầu có mùi vị thức ăn, dầu, muối, tương, dấm. Trong tủ quần áo trống rỗng dần dần treo đầy quần áo hai người và đồ dùng hàng ngày, trong phòng cũng từ từ có hương vị của gia đình.

Có người nói, trên đời này nếu bạn thực sự tìm được người vợ của mình, thì tựa như hai nửa hình tròn ghép lại thành một hình tròn hoàn chỉnh, phù hợp không gì sánh được.

Thẩm Ninh Hạ chỉ biết mỗi ngày cô đều cảm thấy rất an bình, ánh mặt trời như chiếu vào đáy lòng, mỗi tế bào trên người cô đều trở lên lười biếng nhưng rất thư thái thoải mái. Thấy núi vui núi, thấy sông vui sông. Thậm chí những ngày mưa dầm mà cô vốn rất ghét bây giờ cũng trở lên vô cùng đáng yêu, khiến cô tham luyến.

Giữa hai người không có hứa hẹn gì, cũng không nghĩ đến tương lai. Hàng ngày tựa như là khoảng thời gian trộm được vậy, hai người đều hết sức vui vẻ.

Đây là những ngày vui sướng nhất của cô ngoại trừ khoảng thời gian lúc nhỏ.

Nồi canh xương đang sôi ùng ục trên bếp, hương vị ngọt ngào bay khắp căn nhà. Đỗ Duy An đẩy cửa vào nhà, anh tham lam hít một hơi thật sâu, hạnh phúc mỉm cười.

Đổi lại dép, đi mấy bước, quả nhiên thấy Thẩm Ninh Hạ đang bận rộn tại phòng bếp. Cô cột tóc đuôi ngựa, mặc tạp dề, tựa như bà chủ nhỏ gia đình. Cô đang cúi đầu nêm nếm gia vị, nét mặt vô cùng dịu dàng … Cả người tựa như bảo thạch, khe khẽ toả sáng … Đỗ Duy An chậm rãi dừng bước, anh sợ tiến lên sẽ quấy rầy hình ảnh hạnh phúc đẹp đẽ này.

Hình như canh hơi nhạt … Thẩm Ninh Hạ lại lấy thêm chút muối thêm vào.. cô lần nữa nếm thử, lúc này mới hài lòng gật đầu. Bỗng nhiên, cô nhận ra có gì đó là lạ. Thẩm Ninh Hạ quay đầu, liền thấy Đỗ Duy An đang dựa vào cửa phòng bếp, khoé miệng khẽ cong.

“Anh về khi nào?” Lại có thể như mèo con, không một chút tiếng động. Đỗ Duy An đến gần cô, tay trái ôm lấy eo cô, đầu dựa vào cổ cô: “Vừa mới.”

Hơi thở ấm áp bên cổ khiến Thẩm Ninh Hạ nhột, cô liều mình né tránh: “Đừng loạn nào.” Đỗ Duy An như chim gõ kiến hôn cổ cô, dịu dàng triền miên: “Anh sắp phải đi Lạc Hải công tác mấy ngày.”

Thẩm Ninh Hạ ừ một tiếng như trả lời. Đỗ Duy An: “Nhưng mà tay của anh bây giờ còn chưa lành hẳn, đi một mình đến Lạc Hải không tiện.”

Rõ ràng là ý trong lời nói. Thẩm Ninh Hạ không thèm nhìn anh, lại bắt đầu trộn rau. Đỗ Duy An mổ lên cổ cô, mềm giọng nói: “Hay là em đi cùng anh đi?”

“Không được, em phải đi làm.” “Có người đã từng nói sẽ chăm sóc người ta thật tốt …” Giọng người nào đó đã tựa như oán phụ.

Sau đó Thẩm Ninh Hạ đành phải cùng Đỗ Duy An đến Lạc Hải đi công tác.

Lạc Hải đang rét đậm, liên tiếp mấy ngày trời đều đổ tuyết lớn. Thẩm Ninh Hạ lần đầu tiên tới Lạc Hải, bên ngoài hơi thở thành băng, trong phòng lại ấm áp như mùa xuân, băng cùng lửa đối lập cũng khiến cho Thẩm Ninh Hạ cảm thấy thú vị.

Ngày thứ ba tới Lạc Hải, Đỗ Duy An nói với cô, có mấy người bạn ở Lạc Hải sẽ mở tiệc tối chào mừng anh, bảo cô chuẩn bị đi cùng.

Cũng buổi tối hôm đó Thẩm Ninh Hạ gặp được mấy người bạn của Đỗ Duy An: Nhiếp Trọng Chi, Sở Tuỳ Phong, Lộ Dịch Chu, Chúc An Bình, ai trong số họ cũng đều xuất sắc khiến người khác nghẹn lời nhìn nhau trân trối.

Trong lúc mọi người đang nói chuyện vui đùa, bỗng nhiên phát hiện cả phòng im lặng hẳn đi. Thẩm Ninh Hạ theo mắt Đỗ Duy An nhìn đến lối vào. Liền thấy một người đàn ông cao lớn tay dắt một cô gái tinh tế đi vào. Cách xa nên nhìn không rõ, Thẩm Ninh Hạ chỉ cảm thấy khí thế của người kia quả là có sức uy hiếp người khác.

Đỗ Duy An khẽ thì thầm vào tai cô: “Đây là Tưởng Chính Nam.” Thì ra đây là Tưởng Chính Nam mà anh vẫn hay nhắc tới.

Tưởng Chính Nam từ xa đi lại gặp mọi người đang hàn huyên chỉ khẽ gật đầu mỉm cười lịch sự. Nhất cử nhất động đều khiến người khác cảm thấy khó mà đến gần. Mãi đến khi gặp mấy người Đỗ Duy An anh mới giơ tay chạm tay bọn họ, đồng thời cũng cười lớn: “Mấy tên khốn các các cậu đến đây làm gì hả?”

Đến gần, Thẩm Ninh Hạ mới nhìn thật kỹ cô gái bên cạnh Tưởng Chính Nam, trong lòng không ngừng tán thưởng. Tưởng Chính Nam đẹp trai lạnh lùng, mà cô gái cạnh anh lại xinh đẹp động lòng người, khi mỉm cười có núm đồng tiền xinh xắn, thanh tú vô cùng.

Sở Tuỳ Phong cà lơ phất phơ cười: “Chỗ này rất khá a, có thể nhìn được tất cả mỹ nhân trong này.” Tưởng Chính Nam nghe vậy liền liếc mắt lườm anh ta: “Sở, bên cạnh cậu thiếu người đẹp hả?”

Lộ Dịch Chu nhìn lướt qua Hứa Liên Trăn bên cạnh Tưởng Chính Nam, cười ha ha: “Tưởng à, thời buổi bây giờ có ai ngại bên người nhiều mỹ nhân đâu. Đương nhiên vẫn có người ngoại lệ.” Tưởng Chính Nam bị lời nói của anh chặn họng, dừng chốc lát, cuối cùng lựa chọn ngậm miệng. Anh thần thanh khí sảng giơ rượu lên kính Lộ Dịch Chu: “Lộ, tôi sẽ nhớ kỹ những lời này của cậu.”

Sở Tuỳ Phong mười phần không nể mặt mũi cười to. Lộ Dịch Chu: “Từ trước đến giờ Sở luôn là người hiểu ý người khác nhất.” Tưởng Chính Nam ‘Thần bù’ một đao: “Lộ, cậu nói không sai. Sở luôn là người ‘am hiểu y phục người khác nhất’.” Cả phòng cười rộ lên.

(Đoạn này chơi chữ, trong bản gốc là ‘nhân ý’ tức ‘ý người’ và ‘nhân y’ tức ‘quần áo của mỗi người’ ý Tưởng Chính Nam là Sở Tuỳ Phong lãng tử am hiểu nhất là y phục của người đẹp. Nói chung hơi khó diễn đạt.)

Nhiếp Trọng Chi nâng ly kính mọi người, uống một hớp: “Im lặng xem người khác đánh nhau cũng là quân tử.” Trong giọng nói không giấu được ý cười.

Tưởng Chính Nam lắc đầu cười, quay lại nói bới Thẩm Ninh Hạ: “Chị dâu, bọn đây đều là lưu manh, nói lời không biết kiêng nể. Hy vọng chị đừng để ý.” Thẩm Ninh Hạ bị câu chị dâu của anh làm cho đỏ mặt, chỉ có thể cúi đầu mỉm cười.

Tưởng Chính Nam giới thiệu với cô: “Chị dâu, đây là Liên Trăn.” Cô gái tên Liên Trăn kia khi cất giọng cũng vô cùng trong trẻo mềm mại: “Xin chào.”

Tưởng Chính Nam mỉm cười dặn Hứa Liên trăn: “Bọn anh đi vào bên trong thư phòng một lát. Em giúp anh tiếp chuyện chị dâu.” Nhân vật khí phách như vậy mà cũng có lúc dịu dàng đến thế.

Đây là lần đầu tiên Thẩm Ninh Hạ gặp Tưởng Chính Nam và Hứa Liên Trăn, hai người để lại cho cô ấn tượng sâu đậm.

Sau khi ra khỏi nhà hàng, Thẩm Ninh Hạ ngẩng đầu nhìn bầu trời, nhất thời vô cùng vui sướng: “Oa, tuyết lại rơi rồi …” Tưởng Chính Nam vẫn nắm tay Hứa Liên Trăn, mỉm cười nói: “Không mấy khi chị dâu đến Lạc Hải, hay là ở thêm vài ngày nữa rồi hãy về. Mùa Đông ở Lạc Hải cái gì cũng thiếu, chỉ thừa mỗi tuyết.”

Đỗ Duy An: “Cô ấy làm gì có thời gian, còn phải đi làm nữa.” Tưởng Chính Nam nghe vậy, liền cười: “Anh có thể để mặc chị dâu 9h sáng đi làm, chiều 5h về sao?” Đỗ Duy An dịu dàng nhìn Thẩm Ninh Hạ bên cạnh, không chút nào kiêng kị nói: “Tưởng tổng quá coi trọng tôi rồi, tôi làm gì có bản lĩnh bắt cô ấy nghe lời mình chứ?”

Nghe vậy, Hứa Liên Trăn vốn vẫn lẳng lặng đứng cạnh Tưởng Chính Nam liền quay đầu, như có ẩn ý mỉm cười với Thẩm Ninh Hạ.

Hai người từ chối Tưởng Chính Nam đưa mình về. Dưới bầu trời đêm đầy tuyết, Đỗ Duy An cùng cô mười ngón đan chặt đi dọc theo đường lớn xa lạ của Lạc Hải. Hai bên trái phải đèn đường sáng rực. Ngẩng đầu là bầu trời yên tĩnh, từng đoá từng đoá hoa tuyết thi nhau lan tràn.

Bỗng nhiên Đỗ Duy An dịu dàng nói: “Ninh Hạ, nếu như chúng ta không bung dù, cứ như vậy đi tiếp, có phải sẽ thực sự đi thẳng đến đầu bạc không?” Thanh âm của anh trầm thấp lại trịnh trọng, ánh mắt tràn đầy khát cầu mơ hồ.

Thẩm Ninh Hạ nhìn anh, lồng ngực như bị kiến gặm nhấm đau đớn: Cô chưa từng nghĩ hai người sẽ có tương lai. Nửa lần cũng chưa từng.

Có lẽ là ở nơi đường cái xa lạ của Lạc Hải, có lẽ là áy náy với Đỗ Duy An, một khắc kia, cô thực sự quên đi nhiều chuyện. Cô gật đầu với Đỗ Duy An.

Đỗ Duy An mỉm cười, vui sướng cười lớn. Anh kéo tay cô: “Đi, vậy chúng ta cứ tiếp tục đi, nhất định sẽ đầu bạc.”

Đỗ Duy An giơ tay đón lấy bông tuyết, cũng mở tay Thẩm Ninh Hạ ra, từ từ thưởng thức vẻ đẹp của hoa tuyết.

Rất nhiều năm sau, Thẩm Ninh Hạ vẫn nhớ về đêm đó. Nhân viên khách sạn nhìn thấy bộ dáng thê thảm của hai người mà há hốc miệng, tựa như nhìn thấy hai kẻ ngốc vậy.

Hai người tay nắm tay, cười ha ha, tựa như đứa trẻ được quà cùng về phòng.

Tại cửa xếp sát đất trong phòng khách sạn, Đỗ Duy An từ phía sau ôm lấy Thẩm Ninh Hạ: “Em xem, chúng ta thực sự đi đến đầu bạc này.”