Nếu Đây Là Tình Yêu

Chương 28

Thẩm Ninh Hạ ngồi một mình trong căn phòng trống rỗng, quá tĩnh mịch.

Dần dần, Thẩm Ninh Hạ có thói quen vừa vào nhà sẽ mở TV, để  tiếng động trên TV cho dù là bản tin thời sự cũng tốt lan tràn toàn căn nhà.

Ngày hôm đó, trong lúc vô thức Thẩm Ninh Hạ bấm vào một kênh, đột nhiên nghe thấy giọng nói quen thuộc khiến cô sợ hãi. Cô đột nhiên ngẩng đầu, trên màn hình TV là Đỗ Duy An đang tham gia một cuộc phỏng vấn.

Nữ MC cười xinh đẹp: “Đỗ tiên sinh, tiếp theo anh không ngại tôi sẽ hỏi anh mấy vấn đề cá nhân chứ?” Đỗ Duy An gật đầu, nho nhã lịch sự: “Không ngại, xin cứ tự nhiên.”

Nữ MC: “Đỗ tiên sinh có bạn gái chưa?” Cũng không biết vì sao, khi nghe thấy Thẩm Ninh Hạ nhất thời nín thở, chỉ thấy Đỗ Duy An khẽ cười nhạt lắc đầu: “Hiện nay vẫn chưa có.”

Nữ MC mỉm cười, hình như có chút không tin. Nhưng cô nhanh chóng chuyển trọng tâm câu chuyện: “Đỗ tiên sinh đã từng trải qua cuộc tình nào khắc cốt ghi tâm chưa?”

Đỗ Duy An vẫn lắc đầu như trước, lại cười nói: “Không có. Cho tới bây giờ tôi còn chưa thực sự trải qua một mối tình.”

Vẻ mặt của nữ MC trong TV là giật mình kinh ngạc, mà bên ngoài Thẩm Ninh Hạ lại cứng cả người. Lòng cô như bị dao cắt đau đớn.

Dường như đây là phương thức vĩnh biệt tàn khốc nhất trong tình yêu. Hôm nay cuối cùng cô cũng cảm nhận được.

Đỗ Duy An muốn quên hoàn toàn, hoàn toàn không muốn nhắc tới.

“Đỗ tiên sinh thích cô gái như thế nào?”

Đỗ Duy An nghiêng đầu trầm ngâm mấy giây: “Yêu tôi, nguyện sinh cho tôi mấy cục cưng đáng yêu.” Giọng anh nhẹ vô cùng, nhưng biểu tình tiều tuỵ tiếc thương trên mặt khiến cho khán giả không chút do dự tin tưởng anh nói mỗi một chữ đều là thật.

Nữ MC cười lớn: “Yêu cầu này tựa hồ quá thấp. Đỗ tiên sinh khẳng định có không ít người ái mộ, hơn nữa nhất định có không ít người nguyện ý sinh cục cưng đáng yêu cho anh.” Đỗ Duy An nhún vai: “Có sao? Tại sao tới giờ tôi vẫn chưa thấy một ai?”

Vết thương nơi ngực như bị nứt ra, máu tươi ồ ạt.

Hiện nay trên TV đang hot nhất chương trình ‘bố ơi mình đi đâu thế’ Là các ngôi sao nam nổi tiếng cùng con của mình tham gia, tỉ suất người xem rất cao. Thẩm Ninh Hạ thấy Đỗ Duy An thường xuyên theo dõi. Thỉnh thoảng lại hỏi anh: “Hấp dẫn đến vậy sao?” Đỗ Duy An luôn mỉm cười đáp lại cô: “Mấy đứa nhỏ rất đáng yêu.”

Có thể từ rất sớm anh đã có ý niệm sinh mấy đứa con xinh đẹp trong đầu, chỉ là mối quan hệ của hai người không cho phép anh nói ra điều này.

Nhớ năm đó khi hai người đi Lạc Hải, là mùa Đông tuyết rơi.. Anh nắm tay cô, đi dưới trời tuyết.

Đỗ Duy An nói: “Ninh Hạ, nếu chúng ta không bung dù, cứ thế này đi tiếp, có phải sẽ đi thẳng đến đầu bạc không?”

Thẩm Ninh Hạ ôm chặt hai chân, vùi đầu vào đầu gối.

Từ ngày đó, Đỗ Duy An không có gặp lại cô, chỉ sắp xếp một vị luật sư họ Đổng liên hệ cùng cô. Đổng luật sư đưa cho cô đơn ly hôn sớm đã có chữ ký của anh. Anh nhường tất cả cho cô, nhà trọ sau khi kết hôn của hai người, tất cả cổ phần của Phương Thị mang danh nghĩa của anh.

Đổng luật sư nói: “Đỗ tiên sinh nói, mong muốn cô mau chóng ký tên, hoàn thành thủ tục.”

Dưới tầm mắt là tờ đơn ly hôn. Từng chữ màu đen ngay ngắn vuông vức như cơn mưa ập vào cô. Thẩm Ninh Hạ cảm thấy đầu váng mắt hoa, cô nhắm mắt, sau đó mới khẽ nói: “Tôi có một điều kiện.”

Đổng luật sư đẩy gọng kính: “Đỗ phu nhân có điều kiện gì xin cứ nói thẳng.” Thẩm Ninh Hạ chậm rãi nói: “Tôi đồng ý ly hôn. Chẳng qua những thứ này tôi không nhận, điều kiện duy nhất của tôi là anh ấy ở lại Phương Thị, cả đời.”

Cô vẫn chưa ký tên nhận tài sản của bố để lại, trong di chúc có quy định, nếu trong vòng 5 năm sau khi ông mất cô không ký tên nhận, tất cả tài sản sẽ chuyển tới quỹ từ tiện mang tên mẹ cô Thẩm Tuệ Nghi. Nhưng cho dù cô có ký tên hay không, Phương Thị đều là mồ hôi nước mắt của bố mẹ cô, cô tự thấy mình không có tài năng kinh doanh. Thời buổi bây giờ, giới kinh doanh bất cứ lúc nào cũng có thể bị kẻ khác đè bẹp, dù thế nào mà nói, Thẩm Ninh Hạ không thể trơ mắt nhìn công sức của bố mẹ biến mất. Mà trên thế giới này, chỉ có Đỗ Duy An là người cô có thể tin tưởng, cô tin rằng, dưới dự dẫn dắt của anh, Phương Thị nhất định sẽ phát triển thật tốt. Mà cá nhân cô, chỉ cần cả đời làm nhà thiết kế ở châu báu Di Hoà đã thoả mãn lắm rồi.

Vẻ mặt Đổng luật sư cho thấy anh ta vô cùng ngạc nhiên, nhưng rất nhanh đã giải quyết xong, gật đầu: “Được, tôi sẽ truyền đạt lại điều kiện cho Đỗ tiên sinh.”

Sau khi gặp Thẩm Ninh Hạ xong, Đổng luật sư liền đi thẳng đến phòng làm việc của Đỗ Duy An, đem mọi chuyện thuật lại cho anh. Đỗ Duy An ngồi trước bàn làm việc, vẫn không nói một lời.

Tuy rằng tuổi của Đổng luật sư không cao, nhưng đã từng giải quyết không ít vụ án ly hôn. Những cặp vợ chồng khác, khi ly hôn tài sản tính từ li, vì một đồng tiền mà cãi nhau đỏ mặt tía tai. Thỉnh thoảng có một vài đôi lý trí hơn, nhưng quản rất chặt tài sản của mình.Anh chưa từng thấy ai mà đem tài sản của mình cứ đẩy tới đẩy lui như cặp này.

Anh mơ hồ nhận ra, hai người kia vẫn còn yêu nhau.

Đỗ Duy An im lặng nửa ngày, cùng mới mở miệng: “Đổng luật sư, làm phiền anh chuyển lời với cô ấy, tôi đồng ý điều kiện của cô ấy.”

Cứ như vậy, dưới sự phối hợp của Đổng luật sư, hai người ký tên vào đơn ly hôn.

Cách cánh cửa gỗ, Đỗ Duy An nghe thấy tiếng trẻ con khóc lớn. Đây là con gái của Duy Toàn và Gia Ny, cháu gái anh. Sau ngày làm việc bận tộn, có thể nghe được tiếng trẻ con khóc, Đỗ Duy An chợt cảm thấy cuộc sống có chút ánh nắng.

Bên ngoài là phòng khách nhỏ, bên trong là nơi nghỉ ngơi của Tô Gia Ny và con gái mới sinh. Đỗ Duy An đang định cất bước đi vào, lúc này, một thân ảnh quen thuộc tiến vào mắt anh, khiến anh giật mình. Ánh mắt Đỗ Duy An dừng trên người cô, tựa như mọc rễ không thể rời đi.

Thẩm Ninh Hạ ôm đứa bé, quay lưng lại với anh, cô đang khẽ dỗ đứa nhỏ. Ánh mặt trời ấm áp, như chú chim nghịch ngợm len lỏi qua rèm cửa trắng. Chiếu lên người cô, toả ra ánh sáng đẹp mắt.

Cô cúi đầu, vẻ mặt dịu dàng chưa từng cô, cánh môi hồng nhạt khẽ mở: “Cầu Cầu ngoan nha, mẹ mệt chết đi được, để cho mẹ nghỉ ngơi một lát nhé. Cầu Cầu nhà ta là ngoan nhất, đúng không?”

Mỗi một chữ đều thấp mà mềm mại, tựa như phất trần bay vào tai Đỗ Duy An.

Từ sau khi rời đi, anh liền đem tất cả ảnh chụp, video của hai người chuyển vào một chiếc máy tính mới, sau đó khoá lại, chưa từng mở ra. Trong thời gian hơn 100 ngày đêm đã qua, anh vô số lần muốn mở máy tính ra, anh muốn nhìn thấy dáng vẻ cô, anh muốn nghe giọng nói của cô. Rất nhiều, rất nhiều lúc anh nhớ đến phát điên.

Thế nhưng, anh tự nói với mình, không được.

Công việc hay đối nhân xử thế đều có điểm mấu chốt (giới hạn). Yêu một người cũng vậy, phải tự kiềm chế.

Bỗng nhiên Thẩm Ninh Hạ nhận thấy có gì đó không đúng, cô ôm Cầu Cầu xoay người lại, thấy cánh cửa đang từ từ đóng lại, không có một bóng người.

Đỗ Duy Toàn ngẩng cao đầu, mỉm cười đến gần Thẩm Ninh Hạ, ý định muốn bế con gái, Tô Gia Ny liếc xéo anh một cái, tức giận nói: “Đỗ Duy Toàn, anh không được bế Cầu Cầu!” Đỗ Duy Toàn cười hề hề lấy lòng: “Vợ à, anh bế một chút thôi, một chút thôi.”

Tô Gia Ny tức giận quay mặt đi, không thèm để ý anh ta nữa.

Sau khi chuyện kia xảy ra, Đỗ Duy Toàn nhận lỗi với Tô Gia Ny. Phụ nữ đụng phải chuyện này, chắc chắn sẽ không dễ tha thứ. Tô Gia Ny cũng không ngoại lệ. Chẳng qua gần đây Đỗ Duy Toàn quả thực thay đổi chóng mặt so với quá khứ, lúc nào cũng sán bên cạnh Tô Gia Ny, mặc cô mắng chửi.

Hôm qua trước cửa phòng sinh, vẻ vẻ mặt Đỗ Duy Toàn vô cùng lo lắng, đi đi lại lại. Thỉnh thoảng có y tá ra anh ta lại túm người ta lại: “Tôi là người nhà của sản phụ Tô Gia Ny, cô ấy sao rồi?” “Tình huống bây giờ rốt cuộc là thế nào rồi?”

Sau đó chờ mà lòng nóng như lửa đốt, anh ta lại đi tìm chủ nhiệm khoa tới: “Chúng tôi không sinh thường nữa, tôi muốn sinh mổ, tôi muốn mổ.” Khiến cho chủ nhiệm khoa cũng dở khóc dở cười: “Đỗ tiên sinh, theo như tôi được biết, tình trạng của Đỗ phu nhân khá ổn, có thể sinh tự nhiên. Xin chờ thêm một thời gian.”

Đỗ Duy Toàn gấp đến độ đầu toát đầy mồ hôi: “Vào đó hơn hai tiếng rồi, còn phải chờ đến khi nào?”

Chủ nhiệm khoa đẩy gọng kính, “Thực ra có nhiều sản phụ cần một ngày một đêm mới có thể thuận lợi sinh con …” “Một ngày một đêm …” Đỗ Duy Toàn ngã ngồi xuống ghế trước cửa phòng sinh.

Sinh con cần 1 ngày 1 đêm cũng là chuyện bình thường. Nói sao đi nữa Đỗ Duy Toàn cũng là quản lý cấp cao của Phương Thị, bình thường ăn to nói lớn, mà giờ đây nghe Tô Gia Ny phải sinh một ngày một đêm liền sợ hãi lo lắng như gặp ma, tựa như trời sắp sụp vậy.

“Bác sĩ, tôi muốn đi vào. Tôi muốn cùng vợ tôi sinh con.”

Bà Tô đi lên khuyên nhủ anh ta: “Duy Toàn, phụ nữ sinh con đều như vậy. Con đừng nên gấp gáp. Biết đâu rất nhanh Gia Ny đã sinh xong rồi.”

Đang lúc khuyên nhủ, bỗng nhiên một y tá đi ra: “Ai là người nhà Tô Gia Ny?” Một đám người chạy lên. Y tá mỉm cười: “Chúc mừng mọi người, Tô Gia Ny sinh một tiểu công chúa, nặng 3 cân 6, mẹ con đều rất bình an.”

Đỗ Duy Toàn la lên: “Tôi là bố rồi, tôi làm bố rồi.”

Thẩm Ninh Hạ đem mọi biểu tình lặng lẽ thu vào mắt, không biết vì sao ngực dần ấm áp. Cô có một cảm giác rất lạ: Có thể ngay cả Đỗ Duy Toàn cũng không nhận ra, anh thực sự quan tâm Gia Ny, so với những gì anh nghĩ còn vượt xa.

Hôm nay nhìn vẻ mặt này của Tô Gia Ny, tuy rằng miệng cứng nhưng có lẽ đã âm thầm đồng ý tha thứ cho  Đỗ Duy Toàn, Thẩm Ninh Hạ khẽ đưa Cầu Cầu cho Đỗ Duy Toàn. Đỗ Duy Toàn ôm lấy con gái, khẽ dỗ dành: “Cầu Cầu, là bố đây. Nào gọi một tiếng bố nào.”

Tô Gia Ny đang quay mặt đi, nghe thấy vừa bực vừa buồn cười, người này sao ngốc thế chứ: Cầu Cầu mới sinh, sao biết kêu bố chứ.

Đỗ Duy Toàn cực kỳ kiên nhẫn, vẫn nói chuyện với con gái: “Cầu Cầu sao lại xinh đẹp thế chứ? Mũi cao như bố, nhất định sau này sẽ là một đại mỹ nhân.”

“Cầu Cầu nhà ta lớn lên muốn học trường đại học nào đây? Trong nước hay là du học. Cho dù sau này Cầu Cầu muốn học trường nào, bố đều sẽ dốc hết sức ủng hộ.” Chắc là lúc này Cầu Cầu buồn ngủ, liền ngáp một cái, phát ra tiếng “hắc’ nhỏ. Đỗ Duy Toàn hôn lên mặt con gái: “A, thì ra Cầu Cầu nhà ta muốn học Harvard sao? Cầu Cầu nhà ta thật là giỏi. Cầu Cầu nhà ta thật đáng khen, mới nhỏ thế đã có chí hướng.”

Đã từng tấy mèo khen mèo dài đuôi, nhưng chưa có ai khoa trương đến vậy. Tô Gia Ny nhịn không được, bật cười.

Lại một lúc sau: “Cầu Cầu, bố đã làm một chuyện có lỗi với mẹ con. Bố hứa với con, sau này tuyệt đối không tái phạm. Con bảo mẹ tha thứ cho bố được không?”

Thẩm Ninh Hạ đứng một bên vẫn mỉm cười lắng nghe, lúc này nghe vậy liền ngẩng đầu nhìn vẻ mặt Tô Gia Ny, vẫn bình thản như nước, dịu dàng ôn nhu.

Khi Thẩm Ninh Hạ ra về, Đỗ Duy Toàn tiễn cô tới cửa, khi Thẩm Ninh Hạ bước qua cửa ngăn cách, anh ta bỗng khẽ nói: “Cảm ơn cô.”

Trước giờ Đỗ Duy Toàn không cho cô sắc mặt tốt gì, câu cảm ơn này khiến Thẩm Ninh Hạ giật mình ngẩn người.

“Cám ơn đã luôn tốt với Gia Ny và Cầu Cầu!”

Người biết cảm ơn, có hư hỏng mấy vẫn có thể sửa được. Thẩm Ninh Hạ chậm rãi nói: “Trên đời này chỉ có một Tô Gia Ny, cũng chỉ có một Cầu Cầu, anh phải biết quý trọng!” Ánh mắt Đỗ Duy Toàn bỗng sáng lên, hình như có vẻ xúc động.

“Đừng để mất đi rồi mới hối hận.” Dứt lời cô xoay người rời đi. Lời của cô như chuông đồng, vang dội bên tai Đỗ Duy Toàn.

Đêm đó, Đỗ Duy An vẫn ngồi trong ô tô trước cổng bệnh viện, anh thấy Thẩm Ninh Hạ xuống lầu, nhìn cô bắt taxi rời đi. Xe của anh đi theo cô, cuối cùng nhìn cô lên lầu, nhìn đèn phòng khách sáng lên.

Thật khuya anh mới trở về nhà mình, ngồi lặng hồi lâu, cuối cùng cũng không nhịn được nữa, anh mở máy tính ta.

Trong bóng tối, chỉ có màn ảnh máy tính lóe ra. Một đoạn video dùng điện thoại quay ở Lạc Hải, anh nghe thấy giọng mình vang lên: “Ninh Hạ, nếu chúng ta không bung dù, cứ thế này đi tiếp, có phải sẽ đi thẳng đến đầu bạc không?” Cô kinh ngạc ngẩng đầu, mỉm cười gật đầu với anh.

Vết thương trong lòng, bị trăm ngàn vết đao chém đến trí mạng. Anh không dám nhìn, bởi vì sợ vết thương cũ lại tái phát.

Đỗ Duy An di chuyển ngón tay, tuốt ve tấm ảnh cô mỉm cười, sợ sệt thất thần. Một lúc lâu sau anh mới cúi đầu nói: “Ninh Hạ, anh không phải mình đồng da sắt, trái tim anh không làm bằng kim cương. Ninh Hạ, anh cũng sẽ bị thương, anh cũng sẽ đau. Em có biết không?”

Bên trong hoàn toàn yên tĩnh, chỉ có ánh đèn chậm rãi lưu động.

Anh vẫn nghĩ rằng, cô đã về, cuối cùng cũng trở về. Nhưng kết quả… Đều là giả. Cô chỉ là vì Tô Gia Ny, bất đắc dĩ mới đồng ý với Duy Toàn, cầu xin anh tha thứ, cùng anh kết hôn.

Thế nhưng dù cho là vậy, anh vẫn có chút mong đợi. Sau khi kết hôn, mỗi ngày cô đều dậy sớm nấu bữa sáng cho anh, mỗi ngày anh đi làm về, trong phòng chờ anh đều là cơm ngon canh ngọt … cô vì anh mà giặt quần áo, quét dọn, làm việc nhà … anh luôn nghĩ rằng là cô thích, là cô quan tâm anh, không thì tại sao phải vì anh làm nhiều chuyện như vậy?

Anh sai luật sư Đổng phụ trách ly hôn. Là anh thử.

Anh nghĩ, nếu như Ninh Hạ còn có chút cảm tình với anh, cô sẽ không dễ dàng đồng ý ly hôn. Thế nhưng anh đã sai …

Anh còn nhớ rất rõ luật sư Đổng nói: “Đỗ phu nhân đồng ý ly hôn.” Khi nghe câu nói kia, tim anh máu tươi đầm đìa, toàn thân như vô lực.

Sau đó cô thực sự ký tên mình trên tờ đơn ly hôn. Tựa như một lần nữa cô nặng nề tát vào mặt anh.

Cô không chút do dự, vội vã đến vậy.

Trên đời này, không còn chuyện gì có thể tàn nhẫn hơn.

Có thể cho tới bây giờ cô cũng chưa từng yêu anh, dù chỉ một chút. Những gì anh nghĩ, anh cảm nhận, anh tin tưởng, chẳng qua là ảo giác của anh mà thôi. Từ trước giờ, thật ra cô chỉ vì trả thù nhà họ Đỗ mà thôi.