lần đầu tiên tôi thấy hắn cười..1 cách sảng khoái như vậy. *__* cười xong, vị bếp trưởng khó tính của tôi cũng cố đi chậm lại dù cả 2 chúng tôi chẳng nói được gì với nhau. mải tới khi anh ta vào lấy xe, tôi đưa tay vẫy để đi về trước, gã mới chịu lên tiếng.“vụ cặp vé.. cứ gọi người nào em thích ấy.”“uhm.. tạm thời em cũng ko nghĩ ra nữa.”“nhiều mà. cái anh chàng hôm nọ tới đây.. rồi cái gã đi cùng em tới Âu Việt…”“anh muốn nói Quốc Khải hả?”“tôi chẳng quan tâm anh ta tên gì..”“ờ.. nhưng Khải ko thích em đâu..”tôi cúi mặt thở dài vẻ chán đời như con mèo ướt, nhớ tới Khải là lòng tôi nó bức bối khó chịu lắm.. giống như 1 cái gì đó xa vời, với mãi ko tới mà nó cứ hiển hiện trước mắt chứ ko chịu biến đi cho khuất mắt dùm >__