Nếu Tàng Sắc Tán Nhân Sau Khi Chết Trở Về Hậu Thế

Chương 10

Phục hồi tinh thần lại mới nhớ tới ở đây còn có nhiều người như vậy, gương mặt tuấn tú của Kim Tử Hiên thoáng cái đỏ bừng, sau đó hét to một tiếng rồi quay đầu chạy mất.

"Tiểu tử ngu xuẩn này, chạy cái gì mà chạy!" Kim phu nhân hận rèn sắt không thành thép, vội vàng nói với Giang Yếm Ly, "A Ly, con về đài quan sát chờ ta, ta đem tiểu tử thúi kia trở về ngay!" Nói xong liền ngự kiếm đuổi theo.

Phụt! Những người ở đây lúc này còn đang khiếp sợ kinh thiên động địa, phục hồi tinh thần lại đều không nhịn được ý cười, Tàng Sắc nhịn không được cười ra tiếng, tiểu tử này, đúng là có ý tứ.

"Hahahahahahaha, Giang Trừng, ngươi thấy Kim Tử Hiên không, thật là ngốc, ha ha ha ha ha ha......." Ngụy Vô Tiện mặc kệ sự đời, cười đến nghiêng ngả ghé vào trên vai Giang Trừng, lại cảm giác được một trận lạnh lẽo, nghi hoặc quay đầu nhìn lại chỉ thấy Lam Vong Cơ mặt vô biểu tình dời ánh mắt đi. Ân? Tình huống này là như thế nào vậy?

Dư quang đuôi mắt của Tàng Sắc liếc nhìn Lam Vong Cơ một cái, âm thầm trợn trắng, hỗn tiểu tử ngươi, dám làm không dám nhận ta còn chưa nói, có gan trộm thân con trai ta tại sao không có can đảm thừa nhận? Yêu thầm tiểu tử nhà ta a.

Con trai của nàng tất nhiên nàng biết, chỉ số EQ của Ngụy Vô Tiện Tàng Sắc còn không biết sao? Lam Vong Cơ cứ nghẹn một bụng không nói, con trai nàng có khi cả đời cũng không biết được tình ý của người ta đối với nó. Tàng Sắc cũng sẽ không đi chọc ghẹo, thân là một người mẹ, nàng đương nhiên cũng muốn nhìn thấy con trai của mình cưới vợ sinh con, con cháu đầy nhà. Chỉ là nàng không phải người cũ kỹ, hai đại nam tử kết làm đạo lữ cũng không phải không có, nếu Ngụy Vô Tiện thật sự thích Lam Vong Cơ nàng cũng sẽ không ngăn trở.

Chẳng qua trong lòng vẫn có chút khó chịu. Nếu nàng có thể xuyên qua thời gian nhìn đến đời sau của Lam Khải Nhân thì tâm tình nàng đã dễ chịu hơn, đó là cảm giác khó chịu khi cải trắng nhà mình bị heo nhà người ta ủi. Đương nhiên, hiện tại chú heo này cũng không thật sự ủi đi, chỉ là nhớ thương cải trắng nhà mình mà thôi.

"Ngươi cười đủ chưa!" Vẻ mặt Giang Trừng ghét bỏ nhìn Ngụy Vô Tiện ghé vào trên vai mình, duỗi tay đẩy hắn, "Cười đủ rồi thì đi thôi, lần vây săn này không có gì thú vị hết."

Nghe được ý tứ trong lời nói của Giang Trừng, Ngụy Vô Tiện đứng thẳng lại, "Trực tiếp về Liên Hoa Ổ?"

"Xuy!" Giang Trừng cười lạnh một tiếng, "Tiên môn bách gia cùng nhau vây săn lại tranh phần với một người, không thắng được thì nói mạnh mẽ lên án người khác là tà ma ngoại đạo, Lan Lăng Kim thị bất quá chỉ có như thế. Lần vây săn này, Giang gia chúng ta không tham dự, đỡ cho người khác nói chúng ta khi dễ bọn họ."

Người ở giữa sân còn chưa tan, phàm là người cảm thấy thẹn tâm đều bị Giang Trừng mắng đến mặt đỏ bừng, Giang Trừng khinh thường cười, mang người Giang gia mênh mông cuồn cuộn rời đi.

*********

Chờ Kim phu nhân bắt Kim Tử Hiên trở về thì mới biết mọi người Giang gia đã rời khỏi vây săn về Liên Hoa Ổ.

Kim phu nhân đối với Kim Tử Huân vừa tỉnh lại nổi trận lôi đình, "Ngươi có biết người ngươi mắng là ai hay không? Tàng Sắc Tán Nhân là người mà ngươi có thể vũ nhục sao? Chọc giận nàng, sợ là toàn bộ Kim gia chúng ta đều phải gặp tai ương, ngươi là thứ không biết sống chết! Từ hôm nay trở đi cút đến Cùng Kỳ đạo cho ta, không có việc gì thì không cần trở về Kim Lân Đài!" Một câu này của Kim phu nhân tống cổ Kim Tử Huân ra ngoài, không thể ở Kim Lân Đài tác quai tác quái như trước nữa.

Kim Tử Huân không phục, "Cô mẫu! Ta....."

"Ngươi cái gì mà ngươi!" Lửa giận của Kim phu nhân tận trời, "Bởi vì lời nói của ngươi ngày hôm nay, Kim gia chúng ta phải phái người đến Giang gia nhận lỗi, ngươi còn muốn nói gì nữa? Cút cho ta!" Vì thế Kim Tử Huân chỉ có thể mang theo vẻ mặt không phục, xám xịt mà lăn đi.

"Mẫu thân! Người bớt giận." Kim Quang Dao ở một bên thấy vẻ mặt của Kim phu nhân không được tốt, vội rót một ly trà, lại không nghĩ rằng Kim phu nhân quay đầu liền mắng luôn cả mình, "Ngươi xem ngươi làm chuyện tốt gì đi. Năm ngàn người, nhiều như vậy mà chỉ có vài con mồi, còn tổ chức vây săn cái gì!"

Gương mặt tươi cười của Kim Quang Dao có vài phần sụp đổ, cúi đầu thành thật nói, "Mẫu thân bớt giận, con đã an bài mở rộng phạm vi săn bắn, nửa canh giờ sau liền tốt."

"Hiện tại ngươi mới an bài thì có lợi ích gì!"

Kim phu nhân tính mắng tiếp, Kim Tử Hiên chen vào nói, "Mẫu thân, chuyện này cũng không thể trách A Dao. Trừ bỏ Ngụy Vô Tiện đã rời đi, Xích Phong Tôn cơ hồ cũng săn hơn một nửa con mồi, A Dao cũng không đoán trước là sẽ xuất hiện tình huống này."

Kim phu nhân hận rèn sắt không thành thép nhìn Kim Tử Hiên, "Con nói chuyện với nó đi!"

*******

Bên này, đoàn người Giang Trừng và Ngụy Vô Tiện đã trở về Liên Hoa Ổ.

Tin tức Tàng Sắc Tán Nhân trở về hậu thế rốt cuộc vẫn là truyền ra ngoài, tiên môn bách gia phàm là người biết thân phận của Tàng Sắc đều bị kinh ngạc. Vì thế người đến bái phỏng Liên Hoa Ổ ngày càng nhiều.

Đối ngoại, Liên Hoa Ổ cũng không phủ nhận, chỉ thanh minh nói lời đồn năm đó Tàng Sắc Tán Nhân chết vì đi săn đêm, lúc trước Tàng Sắc Tán Nhân đi săn đêm gặp chuyện ngoài ý muốn, làm cho Ngụy Trường Trạch thân chết, mà Tàng Sắc Tán Nhân bởi vì có Bão Sơn Tán Nhân ban cho hộ thân pháp bảo hộ thân thể nên chỉ bị trọng thương, được Bão Sơn Tán Nhân mang về sư môn chữa trị.

Ngụy Vô Tiện đối với hành động của Giang Trừng ở Bách Phượng sơn rất cảm động, mấy ngày này khó có được lúc hắn không chạy loạn khắp nơi mà lưu lại Liên Hoa Ổ giúp Giang Trừng xử lý không ít chuyện, làm Giang Trừng có chút thụ sủng nhược kinh, tổ tông này thế nhưng không đi gây phiền phức cho hắn ngược lại còn giúp hắn giải quyết phiền toái, quả thực mặt trời mọc ở hướng tây.

Lại hai ngày qua đi, người Kim gia tới.

Người đi đầu là Kim Tử Hiên, Kim Tử Huân ngày đó ở Bách Phượng sơn bị đánh đến không ra hình dạng đã bị đày đi rồi, không còn người ăn vạ Liên Hoa Ổ.

Giang Trừng khó thở, ngày đó hắn chỉ khách sáo một câu hỏi có muốn ở lại Liên Hoa Ổ mấy ngày hay không, không nghĩ tới Kim khổng tước một ngụm đáp ứng, còn mặt dày mày dạn ở đến mấy ngày.

Giang Yếm Ly thật ra cũng không có phản ứng gì, mỗi ngày nên làm gì thì làm đó. Có mấy lần vừa mới hầm xong canh sườn củ sen đang định mang đến cho Giang Trừng và Ngụy Vô Tiện, thì gặp Kim Tử Hiên ở chỗ ngoặt, vì thế cũng cho hắn một chén.

Ngụy Vô Tiện thấy sư tỷ đem canh của mình chia cho Kim Tử Hiên một phần thì tức giận đến mắng Giang Trừng, sao ngươi lại khiến con chim công kia ở Liên Hoa Ổ này làm gì. Giang Trừng đen mặt cũng muốn mắng mình một trận, cũng không ngờ Kim Tử Hiên sẽ mặt dày không biết khách sáo như thế, làm sao đuổi hắn đi bây giờ.

Giang Yếm Ly chỉ cười, mỗi ngày nên hầm canh vẫn hầm canh, nên chia cho Kim Tử Hiên một ít thì cũng chia một ít.

Chuyện Kim Đan của Ngụy Vô Tiện một lần nữa gặp khởi sắc, khí xoáy trong cơ thể ngưng tụ ngày một nhiều, chỉ chờ thời cơ thích hợp là có thể kết Kim Đan.

******

Kim gia tổ chức hoa yến, Kim Tử Hiên ăn vạ ở Liên Hoa Ổ gần nửa tháng, mặc dù không tình nguyện cũng chỉ có thể trở về Kim gia, trước khi đi lại như thế nào cũng không buông tay, rốt cuộc Giang Yếm Ly cũng đồng ý mấy ngày nữa tới Kim gia làm khách, lúc này mới thỏa thuê đắc ý ngự kiếm rời đi. Hoa yến của Kim gia mở tiệc chiêu đãi bách gia, Giang Trừng thân là gia chủ không thể không đi, Ngụy Vô Tiện lại lười tham gia vào mấy trường hợp kiểu này, liền ở Liên Hoa Ổ không đi.

Ngụy Vô Tiện đi ngang qua từ đường Giang thị, ngoài ý muốn thấy được Tàng Sắc ở bên trong.

Tàng Sắc thắp cho Giang Phong Miên và Ngu Tử Diên ba nén hương, quay đầu liền thấy Ngụy Vô Tiện đứng ở cửa.

Nàng vẫy tay với Ngụy Vô Tiện, muốn Ngụy Vô Tiện đến bên cạnh nàng. Ngụy Vô Tiện nghe lời đi đến.

"Giang huynh, Ngu tỷ tỷ. Đa tạ hai người đã nuôi dưỡng A Anh lớn như vậy." Nàng sớm đã nghe chuyện Giang Yếm Ly nói lúc Ngụy Vô Tiện còn nhỏ được Giang Phong Miên tìm về, cũng biết được trước kia Ngụy Vô Tiện vẫn luôn lưu lạc đầu đường xó chợ. Nàng không dám tưởng tượng, nếu Ngụy Vô Tiện không được Giang gia mang về, thì hiện tại A Anh của nàng sẽ như thế nào. Cho nên vô luận như thế nào đều phải cảm tạ Giang Phong Miên và Ngu Tử Diên, mặc dù năm đó đã xảy ra không ít hiểu lầm, mặc dù thái độ của Ngu Tử Diên đối với Ngụy Vô Tiện thực sự không tốt lắm.

Ngụy Vô Tiện cũng ngoan ngoãn đi theo dâng hương, nhìn ra được tâm tình của mẫu thân có chút chùng xuống, liền lôi kéo tay Tàng Sắc, "Mẹ, hôm nay bên ngoài Liên Hoa Ổ có chợ, chúng ta đi xem đi."

Tàng Sắc nghĩ hiện giờ cũng không có việc gì, liền gật đầu đáp ứng.

Đi ngang qua phòng Khi Kính, Tàng Sắc nghĩ đến những ngày này sư tỷ của mình chỉ ở trong phòng, vì thế liền túm Khi Kính đi cùng.

Khi Kính đã nhiều ngày ở trong phòng nghiên cứu cơ hội kết đan của Ngụy Vô Tiện, Kim Đan của Ngụy Vô Tiện là trùng tu, tự nhiên không thể như người khác kết đan mà dễ dàng như vậy, hiện giờ muốn kết đan chỉ còn thiếu một chút. Khi Kính đóng cửa ba ngày nghiên cứu, trước sau không có manh mối, đã bị sư muội túm ra ngoài.

"Sư tỷ, đã nhiều ngày tỷ không ra khỏi cửa." Tàng Sắc hiểu sư tỷ mình hơn so với bất kỳ người này, mỗi lần nghiên cứu y thuật thì có thể ở trong phòng một tháng không ra ngoài. Nhưng mà người là động vật muốn hướng sáng, nếu cứ như sư tỷ thì trước sau gì cũng buồn tới bệnh mất thôi.

Thật ra Khi Kính không có cảm giác gì, chỉ là mấy ngày không thấy ánh sáng đột nhiên ra cửa có chút chói mắt mà thôi. Bất quá nếu Tàng Sắc muốn nàng đi thì nàng cũng đi theo sư muội nhà mình.

Ba người ra cửa, hôm nay bên ngoài Liên Hoa Ổ rất náo nhiệt, dòng người chen chúc xô đẩy, thanh âm ồn ào, không khí nhiệt liệt vô cùng.

Khi Kính từ nhỏ lớn lên ở trong núi, đối với hoàn cảnh ồn ào này có chút không thích ứng, Tàng Sắc lại là người thích náo nhiệt, cùng con trai chạy đông chạy tây, một chốc lát sau liền mua được một đống đồ ăn đồ chơi các loại.

"Ôn Tình?!" Ngụy Vô Tiện đang đứng ăn vặt cùng Tàng Sắc trước một cửa hàng, đột nhiên nhìn thấy một người đứng cách đó không xa, chỉ nhìn sườn mặt nhưng cũng có chút quen thuộc, nhìn kỹ lại là Ôn Tình.

"Ôn Tình?" Tàng Sắc và Khi Kính sửng sốt, Khi Kính theo tầm mắt Ngụy Vô Tiện nhìn lại thì nhận ra đúng là Ôn Tình đã cùng nàng tham khảo làm cách nào để hồi phục Kim Đan cho Ngụy Vô Tiện.

"Ôn Tình, sao cô lại ở đây? Đã xảy ra chuyện gì?" Ba người bất chấp ăn vặt cái gì, chạy tới đem Ôn Tình kéo đến hẻm nhỏ vắng người. Khi Kính cũng không màng Ôn Tình lâu rồi không có rửa mặt chải đầu, lại một thân bị bẩn, duỗi tay nắm bả vai nàng hỏi.

Lúc này Ôn Tình mới hoàn hồn, vừa thấy ba người, nháy mắt kích động lên, "Khi Kính tiền bối! Ngụy Vô Tiện! Cầu xin các người, cầu xin các người cứu A Ninh! Ta thật sự không biết nên tìm ai, cầu xin các người giúp ta đi." Nàng đang định quỳ xuống, được Tàng Sắc đỡ lại.

"Ôn cô nương, cô đừng kích động, đem mọi chuyện nói rõ ràng, đến tột cùng là xảy ra chuyện gì?" Tàng Sắc bắt lấy tay Ôn Tình vỗ nhẹ vài cái trấn an nàng.

Ôn Tình bình tĩnh lại một chút, "Mấy ngày trước đây, tu sĩ Kim gia tới bắt A Ninh đi. Nói là muốn A Ninh giúp bọn hắn săn yêu thú, nhưng mà A Ninh làm sao có thể săn yêu thú, bọn hắn nhiều người như vậy còn không săn được thì làm sao A Ninh có thể săn được a."

Dừng một chút, cảm xúc của Ôn Tình có chút kích động, "Bọn hắn là súc sinh, làm gì có chuyện muốn A Ninh giúp bọn hắn săn yêu thú chứ, rõ ràng là muốn đem A Ninh đi làm nô lệ." Nàng khàn cả giọng, nữ tử ngày xưa kiên cường quả cảm lúc này sắc mặt xanh trắng, hốc mắt biến thành màu đen, cơ hồ lăn lộn không ra hình người, Khi Kính nhìn nàng mà hốc mắt đỏ lên. Chỉ mới qua mấy ngày, lúc trước nàng đến Di Lăng thì nữ tử này vẫn kiêu ngạo lóa mắt như vậy, hiện giờ lại trở thành bộ dáng chật vật như thế.

"Ôn Tình, cô yên tâm, ta nhất định giúp cô cứu Ôn Ninh ra." Ngụy Vô Tiện nhìn thấy trong lòng không chịu được, Ôn Tình trong ấn tượng của hắn thật sự là rực rỡ lóa mắt như áo bào viêm dương lửa cháy trên người nàng, chưa từng thấy dáng vẻ chật vật bất kham của nàng. Vì thế hắn không chút do dự liền gật đầu đáp ứng Ôn Tình, không nghĩ đến mình có làm được hay không.

"Ôn cô nương, cô có biết người đem đệ đệ của cô đi là ai không?" Tàng Sắc hỏi Ôn Tình, nhìn thấy bộ dạng này của Ôn Tình, nàng theo bản năng thả chậm ngữ điệu lại.

"Ta..... ta không biết......" Ôn Tình mờ mịt lắc đầu, đột nhiên nghĩ ra gì đó, "A! Ta nhớ ra rồi! Người dẫn đầu kia hình như tên là Kim Tử Huân. Ta nghe được thủ hạ gọi hắn là Tử Huân công tử."

Kim Tử Huân!

Tàng Sắc và Khi Kính nhìn nhau, các nàng không giống Ngụy Vô Tiện không nhớ đến người râu ria, sự tình ở Bách Phượng sơn còn rõ ràng ngay trước mắt, tự nhiên lập tức nhớ tới Kim Tử Huân là ai.

Ngụy Vô Tiện chỉ cảm thấy quen tai, cẩn thận suy nghĩ nửa ngày mới nhớ ra, "Là hắn!" Không phải là cái tên nhãi ranh bị mẫu thân của mình đánh thành đầu heo hay sao. Không nghĩ tới hắn còn có thể làm loạn.

"Ôn Tình, cô yên tâm, ta tới Kim Lân Đài hỏi rõ ràng tung tích của Ôn Ninh." Ngụy Vô Tiện hướng Ôn Tình bảo đảm nói.

"Ta đi cùng với con." Tàng Sắc không yên tâm để Ngụy Vô Tiện một mình đến Kim Lân Đài, hôm nay là hoa yến của Kim gia, tiên môn bách gia khẳng định là đều tề tựu, nàng rất rõ ràng tính tình của bọn họ, sợ bọn họ hại đến Ngụy Vô Tiện.

"Ta ở đây chiếu cố Ôn Tình." Khi Kính nói.

Vì thế liền an bài thỏa đáng, Tàng Sắc và Ngụy Vô Tiện đến Kim Lân Đài hỏi tung tích của Ôn Ninh, Khi Kính ở lại chăm sóc Ôn Tình, cho nàng ăn uống nghỉ ngơi một chút. Nhìn tình huống của Ôn Tình liền biết đã vài ngày chưa ăn uống, chỉ sợ cứ tiếp tục như vậy chưa tìm được Ôn Ninh thì đã ngã xuống trước.

*********

Bây giờ không khí trên Kim Lân Đài thập thần nhiệt liệt, ở đại sảnh mọi người ăn uống linh đình, thật náo nhiệt.

Chỉ có một mảnh Lam gia tương đối an tĩnh, gia quy của Cô Tô Lam thị cực nghiêm, đệ tử trong nhà cũng không uống rượu, vì thế trên bàn của Lam Hi Thần và Lam Vong Cơ cũng chỉ bày vài món ăn thanh đạm, hai cái chung trà và một bình trà nóng.

Ai ngờ phần thanh tịnh này thật nhanh bị người ta đánh vỡ, Kim Tử Huân một thân gia bào kim tinh tuyết lãng, hai tay cầm rượu lắc lư đi đến, "Trạch Vu Quân, Hàm Quang Quân, Kim mỗ kính các vị một ly."

Muốn biết vì sao hắn ở Kim Lân Đài, vốn dĩ bởi vì sau khi xảy ra chuyện ở Bách Phượng sơn hắn đã bị Kim phu nhân tống cổ đến Cùng Kỳ đạo, chỉ là người này lại không chịu cô đơn, hoa yến ở Kim Lân Đài làm sao thiếu hắn được, còn vì vậy mà tìm đến Kim Tử Hiên, Kim Tử Hiên không tiện cự tuyệt hắn, liền đành phải cho hắn tới tham gia hoa yến này.

Người lúc này lại không biết tốt xấu mà bưng chén rượu đến nơi nơi kính rượu, người khác thấy một thân kim tinh tuyết lãng của hắn cũng không tiện cự tuyệt, vì thế hắn càng thêm đường hoàng, nhưng lại không biết điều mà đến mời rượu Lam gia.

Kim Quang Dao cách đó không xa thấy tình huống này, vội vàng đến hòa giải, "Tử Huân, ngươi có điều không biết. Lam gia có gia quy, đệ tử Lam thị không thể uống rượu."

Kim Tử Huân nhăn mày lại, làm như bất mãn vì Kim Quang Dao xen vào chuyện của hắn, "Ngươi xen vào làm gì? Lam gia và Kim gia thân thiết như vậy, uống một ly rượu thì có làm sao?"

Khóe miệng tươi cười của Kim Quang Dao phai nhạt dần, "Tử Huân, ngươi không cần làm Trạch Vu Quân và Hàm Quang Quân khó xử, bọn họ thật sự không thể uống rượu."

Vẻ mặt Kim Tử Huân kiêu căng, "Cái gì không thể uống rượu, có một ly rượu cũng không thể uống. Hai vị huynh đệ Lam gia không uống chính là khinh thường Tử Huân ta."

Mấy đệ tử tiểu gia tộc ồn ào nói theo, "Kim công tử hào sảng, còn phải chỉ là mấy ly rượu thôi sao."

"Không sai, không sai. Uống ly rượu mà thôi, danh sĩ bổn đương như thế!"

Lam Vong Cơ lạnh mặt nhìn chén rượu Kim Tử Huân đưa qua, hàn ý trên người càng thêm trầm trọng, Kim Tử Huân còn cố tình không biết sống chết nói tiếp, "Kim gia và Lam gia hai nhà chúng ta không giống như những nhà khác, thân như người một nhà, chỉ là ly rượu thôi mà!"

Lam Vong Cơ lạnh mặt không lên tiếng, đang muốn phất tay áo bỏ đi, đột nhiên chén rượu trước mặt y bị người bưng đi.

Lam Vong Cơ giương mắt nhìn lên, người tới một thân hắc y, dây cột tóc đỏ tươi, bên hông là một ống sáo đen nhánh, tua rua đỏ như huyết sắc, chính là Ngụy Vô Tiện.

"Rượu này, ta uống thay y, như thế nào?"

Editor: Ngáo

Đã đăng: 20:07 - 23/03/2020