Ngài Cố Thân Mến!

Chương 127: Sao anh lại đồng ý nhận tôi?

Translator: Nguyetmai

Hoắc Vi Vũ tỉnh vì đói, cái bụng cồn cào đã réo từ bao giờ không biết.

Cô quờ quạng một hồi rồi ngồi dậy, mơ mơ màng màng đi ra ngoài, chuẩn bị nấu mì.

Vừa mở cửa ra, cô liền thấy Cố Hạo Đình đang ngồi bên ngọn đèn bàn trong phòng khách, bận bịu xử lý công việc trên máy tính. Ánh sáng xanh từ màn hình hắt ra ôm lấy đường nét khuôn mặt tuấn tú của hắn, thoạt trông đẹp như một bức tranh.

Hoắc Vi Vũ ngẩn ngơ một hồi rồi hoàn hồn: "Muộn thế này rồi anh vẫn chưa đi nghỉ à?"

Cố Hạo Đình chẳng buồn quay đầu, nói: "Hôm nay tôi nghỉ ở đây." Hắn nói bằng giọng thông báo chứ không phải hỏi ý kiến.

Hoắc Vi Vũ bĩu môi rồi vào phòng bếp, khi liếc thấy hắn đang đọc email công việc của tập đoàn Cố Thị thì hơi giật mình, ngạc nhiên hỏi: "Việc của Cố Thị anh cũng phải giải quyết à?"

"Mọi quyết sách đều phải báo cáo lại với tôi, từ phòng Nhân sự, Tài vụ cho đến phó Giám đốc và trên phó Giám đốc đều thuộc quyền quản lý của tôi." Cố Hạo Đình trầm giọng nói, ánh mắt vẫn dán chặt vào màn hình, lạch cạch gõ chữ.

"Phòng Nhân sự nữa à?" Hoắc Vi Vũ nhướng mày, trong lòng bỗng có một cảm giác là lạ. Cô hỏi: "Thế tôi đến công ty nhà các anh làm việc anh cũng biết hả?"

"Ừ."

"Tôi thăng chức anh cũng biết sao?" Hoắc Vi Vũ hỏi tiếp với vẻ tò mò.

"Ừ."

"Sao anh lại đồng ý nhận tôi?" Hoắc Vi Vũ rất tò mò chuyện này. Bởi rõ ràng quan hệ của họ rất tệ.

"Tôi chỉ không hiểu là sao em lại chọn công ty của tôi? Chẳng phải công ty của bạn em cũng nằm trong top đầu sao?" Cố Hạo Đình nhìn về phía cô, hỏi.

Hoắc Vi Vũ rũ mắt. Ban đầu cô nghĩ người như Cố Hạo Đình sẽ không để ý đến một nhân viên quèn nên mới đến làm việc tại Cố Thị. Cô không đến công ty của anh Hai vì không muốn hưởng đặc quyền để rồi không học hỏi được gì.

"Anh đói không?" Hoắc Vi Vũ chuyển đề tài.

Cố Hạo Đình ngừng một lúc rồi quay lại nhìn màn hình máy tính, "Ừ" một tiếng.

"Tôi nấu đồ ngon cho anh ăn nhé." Nói rồi Hoắc Vi Vũ đến mở tủ lạnh. Cô lấy ra hai gói mì ăn liền, hai cây lạp xưởng, hai túi rong biển, hai quả trứng và hai quả cà chua, chất đầy cả hai tay, sắp không cầm nổi rồi.

Cố Hạo Đình thấy thế thì đi tới, cầm giúp cô trứng, lạp xưởng và cà chua.

Lúc liếc thấy mì ăn liền, hắn chau mày nói với vẻ không vui: "Không phải đã vứt hết mấy loại thực phẩm rác này rồi sao?"

"Rác á? Chê thì anh đừng ăn." Hoắc Vi Vũ lấy thêm hai lon bia rồi lắc trước mặt Cố Hạo Đình, nói bằng giọng vừa đắc ý vừa lém lỉnh: "Tôi lại mua cái này nữa."

Cố Hạo Đình: "…"

Hoắc Vi Vũ không buồn nhìn bản mặt khó coi của hắn, cô vào bếp đun nước, rửa cà chua rồi cho vào nồi.

Cố Hạo Đình đặt thực phẩm lên bàn bếp. "Chỉ lần này thôi đấy, lần sau không được như thế."

Cô bóc lạp xưởng ra. "Anh ăn rồi sẽ thấy nó ngon thế nào, vừa đơn giản vừa tiện lợi, hàng tốt giá rẻ đó."

"Nhưng không tốt cho cơ thể em." Cố Hạo Đình trầm giọng nói.

"Bình thường phải rèn luyện bằng cách ăn thực phẩm rác thì khi dính phải "bả" mới "bách độc bất xâm" được." Hoắc Vi Vũ cười lém lỉnh rồi quay đi cắt lạp xưởng.

Cố Hạo Đình bó tay, "Ra vẻ đứng đắn ăn nói linh tinh."

"Không ăn thì thôi." Hoắc Vi Vũ lườm nguýt hắn một cái.

Cố Hạo Đình thấy cô cắt miếng to miếng bé bèn giữ tay cô lại, lấy một cây lạp xưởng khác đến.

Hoắc Vi Vũ nhíu mày tỏ vẻ không phục nhìn sang Cố Hạo Đình thì thấy hắn đang cúi nhìn thớt gỗ, cầm tay cô, giơ lên rồi hạ xuống, xắt từng miếng đều đặn. Lúc quay lại nhìn thớt, cô đã thấy lạp xưởng được cắt thành miếng nhỏ dài chừng một milimet, miếng nào miếng nấy đều chằn chặn.

Hoắc Vi Vũ sửng sốt.

Quả nhiên siêu đầu bếp đều là cao thủ võ lâm. À không, phải là mỗi cao thủ võ lâm đều có khả năng trở thành siêu đầu bếp. Ví dụ thực tế xin tham khảo Cố Hạo Đình.