Ngài Cố Thân Mến!

Chương 282: Dịu dàng thấu xương

Editor: Nguyetmai

Hoắc Vi Vũ nghe giọng nói ấm áp của hắn bên tai, mặt ửng hồng, nhìn ra ngoài cửa sổ.

Chỉ lát sau, Trung tá Thượng vội vội vàng vàng chạy tới, khởi động xe.

"Đến biệt thự." Cố Hạo Đình trầm giọng.

Trung tá Thượng lái xe đi.

Trong xe không ai nói gì với ai, xe lao đi vun vút.

Đầu Hoắc Vi Vũ nặng trĩu, cô mệt rã rời nên chợp mắt một lúc. Vừa nhắm mắt lại cô đã ngủ thiếp đi, trán đụng vào cửa sổ.

Cố Hạo Đình liếc nhìn cô, bất đắc dĩ ôm lấy bên má cô, để cô tựa lên vai mình.

Hoắc Vi Vũ trượt xuống.

Cố Hạo Đình nhớ tới lần trước, chỗ cô trượt xuống có gì đó không đúng. Người khó chịu chính là bản thân hắn.

Hắn đặt Hoắc Vi Vũ nằm trong vòng tay mình, ôm cô vào lòng.

Cô ở nơi mà chỉ cần duỗi tay hắn có thể chạm được, vì thế mà lòng cũng an tâm hẳn.

Cô có thể ngoan ngoãn ở cạnh hắn thế này thì hắn thấy đã thỏa mãn lắm rồi.

Trung tá Thượng thương Cố Hạo Đình, hạ giọng khuyên: "Tư lệnh, hôm qua Tư lệnh bị mất ngủ, bây giờ chợp mắt tí đi ạ."

"Lo lái xe đi." Cố Hạo Đình trầm giọng.

Hắn sợ ngủ rồi, Hoắc Vi Vũ sẽ ngã ra khỏi lòng mình nên cứ ôm như vậy, nghịch nghịch mấy ngón tay của cô.

Hôm qua mấy giờ cô đi ngủ vậy? Hắn nghịch ngón tay cô mà cô không biết trời trăng gì.

Cố Hạo Đình nắm bàn tay nhỏ xinh trong tay mình, nhéo nhẹ một cái.

Hắn vốn muốn bóp thấu đến xương nhưng sợ cô đau. Cảm giác muốn mà không thể làm thật ngứa ngáy, khó chịu mà.

Cố Hạo Đình cúi nhìn Hoắc Vi Vũ.

Cô thì hay rồi, không biết gì, ngủ ngon lành, miệng xinh hé mở, non mềm, nhìn được cả mấy chiếc răng trắng ngần như thỏ con vậy.

Cố Hạo Đình ôm cô chặt hơn.

Xe chạy được khoảng một tiếng thì tới biệt thự của Cố Hạo Đình.

Cố Hạo Đình vẫn ôm cô, không buông tay.

Trung tá Thượng mở cửa xe sau.

"Lui ra hết đi, tôi ôm cô ấy ngủ trên xe một lúc nữa, anh dặn mọi người làm gì cũng nhẹ nhàng chút thôi." Cố Hạo Đình dặn dò.

"À, Tư lệnh, ngủ trên xe sẽ không thoải mái đâu, cô ấy cũng không thoải mái. Hay là về phòng của Tư lệnh đi." Trung tá Thượng nhắc nhở.

Cố Hạo Đình nhìn Hoắc Vi Vũ, nhìn cô gối đầu trên cánh tay hắn, đúng là không thoái mái thật.

Hắn cẩn thận ôm cô ra khỏi xe.

Hoắc Vi Vũ vẫn chưa tỉnh. Cố Hạo Đình cứ thế ôm cô vào nhà.

"Cậu chủ." Bác Long chào.

"Suỵt." Trung tá Thượng lập tức đặt ngón tay trên môi, ra hiệu cho bác Long đừng nói gì.

Bác Long thấy Hoắc Vi Vũ, trong lòng ngầm hiểu, quay người vào bếp.

Cố Hạo Đình đặt Hoắc Vi Vũ nằm trên chiếc giường mềm mại của hắn.

Lông mi Hoắc Vi Vũ khẽ nhúc nhích nhưng cô vẫn chưa tỉnh.

Hắn cởi sandal của cô ra, đặt chân cô lên giường.

Cảm thấy lòng bàn tay có chút kì lạ, Cố Hạo Đình cởi tất chân của Hoắc Vi Vũ ra, thấy trên chân cô toàn là bọng nước đã bị vỡ.

Đôi mắt hắn trở nên sâu thẳm, hiện lên chút hoài nghi.

Hắn bôi thuốc mỡ mà Nhan Diệc Hàm đưa cho, nhẹ nhàng thoa, đợi thuốc khô thì dán urgo lên...

Hoắc Vi Vũ nằm mơ thấy mình về quê, trèo lên tường nhà chính, ngồi trên nóc nhà, đung đưa chân. Gió lướt qua chân mát mẻ, thoải mái lắm.

Cô nhìn thấy Cố Hạo Đình từ xa đi tới, vây quanh hắn là muôn vàn cô gái, ríu ra ríu rít.

Cô thấy ánh mắt hắn liếc tới bèn né tránh theo phản xạ, nép ra nằm bên mép tường, ngước nhìn trời mây.

Ánh nắng rọi lên người cô rất dễ chịu, rất thích thú, mùi cỏ hoa ngập tràn khoang mũi.

Bỗng nhiên mắt chợt tối sầm. Cô thấy căng thẳng, người như bị ngã từ trên cao xuống.

Hoắc Vi Vũ giật mình mở to mắt, thấy Cố Hạo Đình ngủ cạnh cô, tay khoác nhẹ lên eo cô.

Hai người đối mặt nhau, mũi chạm mũi, hơi thở vấn vít, hòa quyện vào nhau…