Ngài Cố Thân Mến!

Chương 286: Đường sẽ không đau nhưng cô thì có, mà trái tim hắn lại càng đau hơn

Editor: Nguyetmai

"Chuyện gì?"

"Em nghe cô Hoắc Thuần kia nói, Cố Hạo Đình suýt nữa cưới Hoắc Vi Vũ nhưng vì Hoắc Vi Vũ phá hỏng đám cưới em gái hắn nên hắn vô cùng tức giận, không cưới nữa." Lý Nghiên Hiền lo lắng.

"Lúc đàn ông tức giận thường hay có những hành động cực đoan. Đó cũng là điều bình thường, thanh niên trẻ tuổi mà. Nhưng Cố Hạo Đình có ý với cô ấy nên chúng ta cứ yên lặng quan sát vậy." Ngụy Tịch Phàm tỉnh táo nói.

***

Cố Hạo Đình đi về phía phòng ăn.

Hoắc Vi Vũ nghe thấy tiếng bước chân bèn quay đầu nhìn về phía hắn.

"Việc quân cấp bách, tôi phải về trước, em cứ ăn từ từ, ăn xong tôi bảo người đưa em đi." Cố Hạo Đình trầm giọng nói.

Hoắc Vi Vũ đặt đũa xuống: "Tôi cũng ăn no rồi."

Cố Hạo Đình khẽ nhíu mày: "Ăn ít vậy sao?"

"Ăn nhiều lắm rồi mà." Hoắc Vi Vũ lẩm bẩm.

Cố Hạo Đình bất đắc dĩ, nhìn về phía binh lính, sai bảo: "Đưa cô ấy về."

Hoắc Vi Vũ đứng dậy. Cố Hạo Đình nắm chặt cánh tay cô, nhìn cô đăm đăm rồi trầm giọng bảo: "Mấy ngày tới đây tôi rất bận. Thứ Sáu này tôi sẽ dành thời gian đi ra ngoài, nhớ đừng tắt máy."

"Ừm." Hoắc Vi Vũ lên tiếng đáp lại, bấy giờ Cố Hạo Đình mới buông cô ra.

Lúc Hoắc Vi Vũ đi ra ngoài thì nhác thấy hắn đang gọi điện thoại với vẻ mặt nghiêm trọng. Cô quay đầu nhìn hắn.

Một người đàn ông điềm tĩnh chín chắn, nghiêm túc đầy trách nhiệm, một lòng gánh vác việc nước như hắn sẽ có thái độ thế nào trong tình cảm đây? Hắn là một người đàn ông đầy bí ẩn, cô càng tiếp xúc càng muốn nhìn thấu bộ mặt thật của hắn. Nhưng tên Tư lệnh này rất nguy hiểm, yêu đương phải cẩn thận.

Hoắc Vi Vũ chìm đắm trong suy nghĩ, không để ý dưới chân nên sơ ý đá phải tấm thảm, suýt chút ngã nhào. May mà cô nhanh nhạy lấy tay chống được.

Cố Hạo Đình cúp máy, bước từ xa lại gần để đỡ cô dậy, quở trách: "Đi phải nhìn đường chứ, em nhìn tôi làm gì?"

Hoắc Vi Vũ nói đùa: "Anh đẹp trai hơn đường đó."

Cố Hạo Đình nghẹn lời. Hắn không nỡ mắng cô một câu nào cả, chỉ đành khẽ giọng hỏi han: "Ngã đau không?"

"Chỉ là chuyện nhỏ thôi." Hoắc Vi Vũ nhẹ nhàng đáp.

Cố Hạo Đình lạnh lùng nhìn bác Long, dặn dò: "Vứt hết mấy tấm thảm này đi." Nói xong, hắn lại chuyển mắt qua nhìn Hoắc Vi Vũ: "Đi đứng thì nên cẩn thận một chút. Người ngã là em, người đau cũng là em, đường không biết đau gì đâu."

Hoắc Vi Vũ nhận ra trong giọng điệu của hắn chất chứa muôn vàn thương xót, khiến trái tim cô vô thức rung động.

Bỗng lúc này, tiếng động cơ máy bay đột ngột vang lên. Cô giật mình hoàn hồn, biết sắp đến giờ hắn phải đi thì giơ chân lên, lúc lắc: "Tôi đi dép rồi này."

"Có chuyện gì thì gọi điện cho tôi." Cố Hạo Đình dặn dò.

Hoắc Vi Vũ gật gật rồi cúi đầu xuống.

Thật ra hắn thừa biết cô gặp chuyện thì cũng chẳng gọi điện cho hắn đâu nhưng vẫn vô thức dặn dò như vậy. Hắn cúi người, bế cô lên.

Hoắc Vi Vũ giật nảy mình, nắm lấy cánh tay của hắn. Còn Cố Hạo Đình thì chỉ nhìn cô chăm chú mà không nói gì, cứ thế hiên ngang bước ra ngoài.

Cô cảm nhận được cánh tay mạnh mẽ cùng lồng ngực cường tráng của hắn, yên lòng buông tay.

Binh lính mở cửa sau xe ra. Hắn đặt cô ngồi lên ghế sau rồi đóng cửa xe lại giúp cô. Sau đó để mặc binh lính khởi động xe, lái đi một mạch.

Hoắc Vi Vũ quay đầu nhìn, phát hiện hắn còn đứng ở cửa.

Máy bay hạ xuống khiến gió bụi bay mù mịt. Hắn đứng giữa cuồng phong cuồn cuộn, ưu nhã mà cao quý, tựa vị công tử như ngọc Tiêu dao giữa đất trời.

Dây thừng được thả xuống, hình ảnh Cố Hạo Đình bắt lấy sợi dây mới tuyệt đẹp làm sao. Sau đó máy bay cất cánh đi thẳng, Hoắc Vi Vũ không còn nhìn thấy bóng hắn nữa.

Cô mở cửa sổ, thò đầu ra, cố ngẩng lên nhìn theo. Cố Hạo Đình đã trèo lên máy bay với động tác vô cùng nhanh gọn, dứt khoát.

Từ nhỏ đã sống trong quân khu nên cô quen với bộ đội rồi, lính đặc chủng giỏi nhất cũng đã gặp cả đống người, cũng vì nhìn quen mắt nên cô không cảm thấy những hành động tương tự có gì là giỏi lắm.

Nhưng ban nãy, trong tích tắc ấy cô đã ngưỡng mộ hắn. Cố Hạo Đình đẹp trai quá đi mất...