Ngài Cố Thân Mến!

Chương 291: Rốt cuộc cũng tìm được em

Editor: Nguyetmai

Ánh đèn xanh đỏ trong quán bar làm mê hoặc biết bao linh hồn cuồng loạn.

Trong không khí ồn ào nhộn nhịp hòa cùng tiếng nhạc xập xình, tiếng ghi ta điện cùng tiếng trống dồn điển hình của thể loại Heavy metal vang lên "ầm ầm" cứ như nện từng tiếng vào cõi lòng người ta.

Hoắc Vi Vũ đã uống đến ly rượu mạnh thứ năm. Kỳ lạ là, cô sắp say mà sao đầu óc vẫn tỉnh táo thế này. Cơn đau trong lòng chậm rãi lan tràn theo dòng máu đến khắp ngóc ngách trong cơ thể.

Hoắc Vi Vũ à, vì sao mày lại sống khổ như vậy? Suốt đời chỉ là người thay thế, từ Ngụy Ngạn Khang cho đến Cố Hạo Đình mày chỉ là người thay thế thôi.

Cô rất khó chịu, thật muốn giải tỏa và sống một cuộc đời tự do không bị quản thúc.

"Người đẹp à, qua đây chơi cùng nào." Một gã đàn ông đeo bông tai mời gọi.

Hoắc Vi Vũ chống trán, hạ tầm mắt nhìn hắn, khóe miệng nở một nụ cười quyến rũ, tựa như tiên nữ giáng trần, tỏa ra sự mê hoặc: "Được thôi."

Cô lảo đảo đi qua, ngồi vào giữa đám người đó. Bọn họ toàn những khuôn mặt xa lạ đỏ ửng men say, nam nữ có đủ, trai xinh gái đẹp vui đùa ầm ĩ, vây quanh cô.

"Hút không?" Không biết là ai đưa cho Hoắc Vi Vũ một điếu thuốc được cuộn bằng giấy trắng.

Trong điếu thuốc này có gì cô thì thừa biết. Người ta nói, thứ này sẽ khiến con người ta lâng lâng, quên đi tất cả muộn phiền. Vào lúc cô sống không bằng chết, xem ra ma túy cũng chẳng có gì đáng sợ.

Hoắc Vi Vũ nhận lấy, để lên mũi rồi hít một hơi. Bột phấn màu trắng xộc vào trong mũi, đôi mắt cô trở nên mông lung mơ hồ. Cô tựa vào ghế salon, tất cả mọi thứ đều trở nên im lặng, lòng cô cũng bình tĩnh vô cùng, như thể thấy được những hình ảnh xa xôi ngày bé.

"Tiểu Vũ, vì con đứng hạng nhất toàn khối nên đây là quà ba mua cho con, con thích không?"

"Tiểu Vũ, con đừng chạy lung tung, hôm nay là sinh nhật con, ba nấu đồ ăn ngon cho con nhé."

"Tiểu Vũ, con chính là bảo bối, là cục cưng của ba. Ba muốn sống đến một trăm tuổi và ở bên cạnh Tiểu Vũ cho dù khi đó con đã già nua."

"Tiểu Vũ, Tiểu Vũ..."

Hoắc Vi Vũ cảm thấy tim ngày càng thắt lại như bị quẳng vào trong cối xay, đau đến nghẹt thở, cả người lạnh run.

"Người đẹp, đừng sợ, anh đưa em đi."

Hoắc Vi Vũ không biết mình bị ai đỡ dậy. Ý thức của cô ngày càng mơ hồ.

"Đại ca, con nhỏ này đến giờ rồi, chơi vui vẻ nhé." Có người hô lên.

Hoắc Vi Vũ bị đưa ra khỏi quán bar. Đầu óc cô đang cực kì rối loạn.

Hình ảnh của ba, Ngụy Ngạn Khang và Cố Hạo Đình không ngừng xoay vòng trong đầu, mỗi người đều rạch một vết thương trong lòng cô.

"Giả Mẫn Tử, cuối cùng tôi cũng tìm được cô." Duật Nghị bước xuống xe, chạy về phía cô.

"Nhóc con, mày đừng xen vào việc của người khác." Tên đàn ông đe dọa.

"Người anh đang ôm ấp là cô gái của tôi, anh bảo ai đừng lo chuyện bao đồng?" Duật Nghị trừng mắt, không vui.

Gã đàn ông nọ nhìn mấy tên vệ sĩ lực lưỡng sau lưng Duật Nghị, biết không thể dây vào nên đẩy Hoắc Vi Vũ cho Duật Nghị rồi chạy mất.

Duật Nghị nhìn Hoắc Vi Vũ, kinh ngạc: "Cô hút cái đó à? Hút nhiều sẽ bị nghiện đấy."

Hoắc Vi Vũ nhìn Duật Nghị, tay đặt lên môi: "Một điếu thôi, không sao đâu, không bị nghiện đâu…"

Cô ngửa mặt nhìn lên bầu trời, nhếch môi: "Tôi nhìn thấy ba tôi, đến trong mơ cũng không thể gặp được ba, nhưng vừa nãy ông ấy đã nói chuyện với tôi đó."

Duật Nghị thấy cô không còn tỉnh táo bèn đưa cô lên xe.

Hoắc Vi Vũ hoang tưởng như nhìn thấy Cố Hạo Đình xuất hiện trước mắt thì nhíu mày, mím chặt môi, đấm liên tiếp vào ghế ngồi, tự lẩm bẩm: "Tôi cho anh bắt nạt tôi, khiến anh lúc không nên lớn thì lại lớn, khi cứng thì lại không cứng, giết chết anh, giết chết anh nè."

Duật Nghị chán ghét nhìn Hoắc Vi Vũ, khóe miệng giật một cái, trong mắt lóe lên một tia gian xảo. Gã vỗ vai vệ sĩ, nói với giọng đen tối: "Đưa cô ta đến chỗ Cố Hạo Đình đi."