Ngài Tổng Giám Đốc, Buổi Tối Gặp!

Chương 38: Tôi sai rồi, anh đừng trừng phạt tôi

Trong thời gian ba ngày ở đây.

Kỷ Ngôn Tâm chỉ chu toàn hai việc là chăm sóc chu đáo cho Bạch Ý Ca và lôi kéo làm quen nhân viên làm việc khác để tìm kiếm thông tin.

Tuy nhiên, trước khi cô thành công tìm được chứng cứ chứng minh Lâm Ngữ Hi và Tưởng Đình Kiệt có con riêng thì hành động bí mật của cô đã bị Tưởng Đình Kiệt phát hiện.

Boss Tưởng biết được sự thật rất tức giận.

Không phải tức giận cô lén tìm tin tức, mà tức giận vì cô dám nói dối anh.

Kết quả là hậu quả rất nghiêm trọng.

Kỷ Ngôn Tâm vẫn không hề hay biết mối nguy hiểm này, vào lúc 5 giờ chiều sau khi cô và Bạch Ý Ca quay chụp cảnh cuối cùng trong nhà, cô muốn về nhà nghỉ ngơi sớm một chút.

Hôm nay là thứ năm, cô cần thời gian để chuẩn bị cho buổi phát sóng trực tiếp vào Thứ Bảy, tuy nhiên, cô vẫn phải chờ Tưởng Đình Kiệt đưa tin cho cô vào ngày mai.

Lúc này, khi Kỷ Ngôn Tâm bước ra khỏi thang máy, cô đã thấy Địch Nhất đang đứng trước mặt, hình như là đang đợi cô.

"Có chuyện gì sao?"

"Ngài Tưởng đang đợi cô ở trong xe."

"Xe ở đâu?"

"Cửa phụ."

"Được."

Kỷ Ngôn Tâm không có cách nào thấy được sự gợi ý về nguy hiểm từ khuôn mặt vô cảm của Địch Nhất.

Vấn đề là trong suy nghĩ của cô cho rằng Tưởng Đình Kiệt tìm cô để cho cô tin nóng, vì vậy bước chân cô chạy qua rất vui vẻ, háo hức.

Sau đó, Kỷ Ngôn Tâm nhớ lại sự ngu ngốc của mình vào thời điểm ban nãy, chỉ muốn lập tức đánh gãy chân mình.

Nhưng lúc này, Kỷ Ngôn Tâm vẫn đang rất mong chờ được biết những tin nóng mà Tưởng Đình Kiệt sẽ cung cấp cho cô.

Vì vậy, khi Kỷ Ngôn Tâm nhìn thấy chiếc Bentley màu đen đỗ bên đường, cô cũng không suy nghĩ gì mà trực tiếp lên xe.

"Ngài Tưởng, ngài tìm tôi hả?"

Ở vị trí ghế sau của xe, không gian u tối đã che giấu đi sự tức giận ở đáy mắt của Tưởng Đình Kiệt.

Trong lúc nhất thời, Kỷ Ngôn Tâm vẫn không phát hiện điều gì nên đã bỏ lỡ cơ hội cuối cùng để chạy trốn.

Rồi cô nghe thấy tiếng khóa cửa.

"Bí ẩn như vậy? Có phải ngài muốn cho tôi tin nóng đúng không?"

Kỷ Ngôn Tâm ngồi bên cạnh Tưởng Đình Kiệt nhìn anh chằm chằm, đưa hai tay về phía anh với biểu cảm vô cùng mong chờ.

Bỗng chốc, Tưởng Đình Kiệt lặng lẽ mở mắt ra, con ngươi đen tối ẩn chứa sự nguy hiểm ở sâu bên trong.

"Kỷ Ngôn Tâm, kỹ năng diễn xuất của cô rất tốt."

"Ah? Diễn xuất gì vậy?"

Vừa dứt lời, Tưởng Đình Kiệt giữ chặt cổ tay Kỷ Ngôn Tâm mà không hề báo trước, sau đó kéo cà vạt và trói tay cô ra sau lưng cô.

Hành động xảy ra quá đột ngột, khiến Kỷ Ngôn Tâm hoàn toàn không kịp phản ứng đã bị Tưởng Đình Kiệt giữ chặt. Lúc này, cơ thể của cô ở ghế sau của chiếc xe bị anh ta khống chế thành tư thế nửa quỳ và đầu cô quay về phía cửa sổ. Sau lưng cô bị lòng bàn tay của anh đè nặng, một tư thế đáng xấu hổ quỳ về phía anh.

"Tưởng Đình Kiệt!"

Kỷ Ngôn Tâm giãy giụa trong hoảng loạn.

Tuy nhiên, Tưởng Đình Kiệt không hề để ý đến phản ứng của cô, bàn tay to lớn từ từ nâng váy của cô lên. Đồng thời dựa sát vào cô, những ngón tay anh vuốt ve dọc theo da đùi cô đầy ý khiêu khích. Hơi thở ấm áp của anh phả vào tai cô, giọng anh khẽ vang lên:" Cách duy nhất để khiến cô thành thật chính là đặt cô ở dưới thân tôi, nhưng bây giờ tâm trạng tôi không được tốt lắm, có lẽ sẽ thô bạo một chút."

"Tại sao anh lại đối xử với tôi như vậy, tôi không hề làm sai chuyện gì."

Nghe những lời Tưởng Đình Kiệt nói, Kỷ Ngôn Tâm hốt hoảng.

Tuy nhiên, Tưởng Đình Kiệt cảm thấy cô giãy giụa như vậy là một hành động không ngoan chút nào. Giây tiếp theo, ngón tay anh đột nhiên tiến đến tiểu hoa huy*t của cô.

Sự xâm nhập của anh chính là hình phạt đáng sợ khiến cả người Kỷ Ngôn Tâm không ngừng run rẩy.

Cùng lúc đó, bàn tay to khác của Tưởng Đình Kiệt lại thô lỗ kéo áo của cô ra, lòng bàn tay tùy ý xoa nắn trêu chọc hoa đào nở rộ trước ngực của cô.

"A.. dừng lại, anh không thể làm thế."

"Đau sao?"

"Anh thả tôi ra!"

"Kỷ Ngôn Tâm, cô hãy từ từ hưởng thụ giờ khắc này, đây chính là trừng phạt!"

Ở ghế sau của chiếc xe, chuyện Tưởng Đình Kiệt làm với Kỷ Ngôn Tâm khiến cô không khỏi cảm thấy xấu hổ.

Tuy nhiên, điều khiến Kỷ Ngôn Tâm càng không thể chấp nhận được chính là cô đang quỳ trước cửa sổ xe, cô có thể thấy rõ được những người đi ngang qua đường. Đặc biệt là khi những người qua đường này nhìn về phía chiếc xe, đôi mắt cô né tránh, nhưng cơ thể cô lại không thể né tránh. Nó giống như được người khác thưởng thức cô đang bị Tưởng Đình Kiệt tùy ý chơi, khiến cô cảm thấy tức giận và xấu hổ đến cực điểm.

"Tại sao anh trừng phạt tôi.. ah.."

Câu hỏi chấp vấn của Kỷ Ngôn Tâm còn chưa dứt đã bị sự xâm nhập bất ngờ của Tưởng Đình Kiệt biến thành một tiếng hét giống như tiếng rên rỉ.

Nhưng mà, Kỷ Ngôn Tâm rất ghét phản ứng này của chính mình, như vậy khác nào cô đang bị anh khuất phục.

Lúc này, Tưởng Đình Kiệt dường như thờ ơ trước bộ dạng bị tra tấn của cô, những ngón tay anh như đang điều khiển cảm xúc của cô.

"Đừng.."

Giọng nói của Kỷ Ngôn Tâm biến thành van xin không thể cưỡng lại.

Bỗng chốc, thân thể Tưởng Đình Kiệt chậm lại, thì thầm vào tai cô:" Mặc dù mọi người ở bên ngoài không thể nhìn thấy tình huống trong xe, nhưng có thể nghe thấy âm thanh, tốt hơn hết là đừng kêu quá lớn tiếng hấp dẫn sự chú ý của mọi người. Như vậy, sẽ chỉ khiến tình cảnh của cô càng thêm xấu hổ. "

Trong khi nói, những ngón tay của Tưởng Đình Kiệt nhẹ nhàng mơn trớn thân thể của cô, sau đó liền cảm thấy được phản ứng run rẩy và siết chặt của cô.

" Đã biết sai rồi sao? "

" Tôi đã sai ở đâu!"