Ngài Trịnh Khi Nào Chúng Ta Ly Hôn

Chương 20: Chương 20

Đột nhiên trên bầu trời xuất hiện một tiếng đùng đoàng, cùng lúc nó cũng chớp sáng lên.

Ngay giây sau, một cơn mưa nặng hạt bất chợt đổ ập xuống.

Cả Hứa Niên và Tô Na đều không lường trước được, thì ra bầu không khí se lạnh dễ chịu lại là dấu hiệu cho một cơn mưa giông.

"Sắp đến rồi, Hứa Niên anh cũng tới biệt thự trú mưa đi, mau chạy nhanh thôi."

Nước mưa làm Tô Na nheo mắt, cô nói lớn rồi vừa chạy vừa loay hoay ôm chiếc túi vào trong người để không bị ướt, nó là đồ có giá trị, mãi cô mới tích góp được tiền để mua, không thể để nó hỏng được.

"Để tôi, tôi chạy nhanh hơn."

Tô Na coi trọng món đồ này, Hứa Niên nhận ra liền chạy lên nói với cô, anh ta cầm lấy túi đồ cô đang ôm, nói rồi anh ta chạy một mạch, quả thật tốc độ rất nhanh.

Túi đồ được Hứa Niên giữ trong áo, cũng nhờ anh ra chạy nhanh mà nó không bị thấm nước là bao.

Một lúc sau, Tô Na mới chạy về tới.

Nhưng cả hai người đều ướt sũng.

Cả mấy tuần nay Trịnh Kình Sâm đều không về nhà, Tô Na định bụng nghĩ hôm nay cũng không ngoại lệ nên cô đã để Hứa Niên vào nhà thay quần áo.

Căn biệt thự rộng lớn này từng đầu đã xác định sẽ không có khách ở lại, nên ở đây chỉ có mỗi phòng của cô và phòng của Trịnh Kình Sâm có đầy đủ nội thất hơn cả.

Nhưng cũng không thể để Hứa Niên vào phòng của Trịnh Kình Sâm được, nên cô đã để anh ta sử dụng phòng của mình.

"Hay để tôi sang phòng cho khách, tôi chỉ cần một bộ quần áo khô là được rồi."

Hứa Niên khó xử, một phần cũng vì lo sợ, dù sao Tô Na cũng là người đã có chồng, anh ta không dám vượt quá khuôn phép.

Tô Na lại thoải mái hơn vì mối quan hệ vợ chồng này đối với cô chưa từng là gì, huống chi Hứa Niên nhiều lần lượt giúp đỡ cô nên cô cũng không có ý nghĩ kiêng kị.

"Không sao, anh cứ sử dụng phòng tắm trong phòng của tôi đi, trong đó có đầy đủ đồ dùng hơn, anh nên tắm sơ qua bằng nước ấm để không bị cảm lạnh.

Cũng vì tôi anh mới bị mắc mưa như thế này, anh bị bệnh tôi sẽ cảm thấy có lỗi lắm."

Nói rồi, Tô Na đẩy Hứa Niên vào phòng tắm rồi đóng cửa lại không cho anh ta cơ hội lên tiếng.

Cô lại nói tiếp, giọng to hơn để anh ta bên trong có thể nghe thấy.

"Lát nữa tôi sẽ mang quần áo khác đến cho anh."

Cô nói xong, liền mở tủ lấy quần áo rồi nhanh chóng di chuyển sang một căn phòng khác để thay.

Bước ngang phòng của Trịnh Kình Sâm, cô hơi do dự nhưng anh cũng không có nhà, cô không việc gì phải sợ, nghĩ rồi cô quyết định vào phòng anh thay đồ để nhân tiện lấy quần áo của anh mang cho Hứa Niên.

Tô Na thay quần áo xong, liền đi sấy khô lại tóc, tóc cô dài và khá dày nên việc sấy tương đối mất nhiều thời gian, sau đó cô chợt nhận ra có lẽ Hứa Niên đang đợi, nên cô vội chạy đi lấy quần áo cho anh ta trước.

Bên ngoài trời mưa như trút, gió thổi càng lúc càng mạnh tựa như một cơn bão quét qua, cứ ngỡ trú trong nhà sẽ bình yên, nhưng vận mệnh đen đủi có lẽ vẫn không buông tha cho cô.

Bước chân cô vừa dừng lại trước phòng, trên tay vẫn cầm bộ quần áo của Trịnh Kình Sâm, thì đột nhiên Trịnh Kình Sâm lại xuất hiện trước mắt cô.

Anh vừa lúc bước lên lầu, còn người bên lại là Vương Nhã Tịnh.

Sao cô lại quên mất việc này, mỗi cuối tháng anh đều đưa cô ta về nhà, trước đây chưa từng sai, cũng chưa từng thiếu một ngày nào.

Tay cô run lên vô lực đến nổi làm rơi quần áo, nhỡ Trịnh Kình Sâm nhìn thấy Hứa Niên trong phòng của cô, chắc chắn sẽ hiểu lầm.

Đến lúc đó, không chừng anh sẽ tuẫn táng luôn cả hai.

Trịnh Kình Sâm nhìn cô mà nhíu mày nhưng đã phát giác được điều gì, Vương Nhã Tịnh cũng không bỏ qua cơ hội để mỉa mai cô.

"Sao lại cầm quần áo của đàn ông thế kia, không lẽ cô thiếu thốn đến mức phải… lấy quần áo thay thế người hay sao?"

Tô Na không để tâm lắm những lời dơ bẩn của cô ta, ánh mắt cô nhìn Trịnh Kình Sâm cố đoán xem anh đang nghĩ gì, cùng lúc cầu mong cho Hứa Niên ở bên trong đừng lên tiếng.

Cô bình tĩnh cúi xuống nhặt lại quần áo, cố lấy một lý do thích hợp để nói.

"Đây là quần áo của ngài Trịnh mà thư ký Hứa mang về, trong lúc xếp lại tôi thấy nó vẫn còn vết bẩn nên muốn mang đi giặt lại thôi."

Cái cớ cô đưa ra cũng quá vụng về, Trịnh Kình Sâm cũng biết cô đang nói dối, vốn dĩ bộ quần áo đó anh chưa mặc bao giờ.

Dù không biết lý do tại sao cô nói dối, nhưng để Vương Nhã Tịnh không huyên thuyên nữa, anh đã cố tình nhắm mắt cho qua chuyện, vờ như không quan tâm.

Anh hừ lạnh như thể cô là một mối phiền phức, anh đi lướt qua cô vẻ mặt lạnh tanh, Vương Nhã Tịnh cũng vênh váo ôm chặt tay anh hơn, trên môi của cô ta lúc nào cũng nở nụ cười đắc ý.

Những điều đó đều không khiến Tô Na thấy ghen tị, ngay lúc này, chỉ cần hai người họ trở về phòng thì cô sẽ được cứu.

Cô nín thở từng giây đợi họ đi vào hẳn cô mới nhẹ lòng được.

Chỉ còn một chút nữa thôi là Trịnh Kình Sâm đã mở cửa bước vào rồi, bên ngoài đột nhiên âm thanh của tia sét vang lên chói tai, cũng đúng vào lúc đó, Tô Na bỗng nhiên như sét đánh vào người khi tiếng của Hứa Niên vọng ra.

"Tô Na, cô đang ở bên ngoài đúng không? Tôi đã tắm xong rồi."1.