Đau khổ và tuyệt vọng là hai từ dùng để miêu tả khoảng thời gian cô sống với Lục Lang, con sói này chắc không thể hiểu được cái gọi là tình yêu vì chính anh đã rũ bỏ đi nó. Nghe thật nực cười nhưng có lẽ cô vẫn còn quá yêu anh, muốn một lần được âu yếm trong vòng tay của anh ấy, một lần được chạm lên đôi môi nóng ẩm của anh ấy, nhưng những điều này lại thật xa vời với cô...
Ngày ngày phải chứng kiến cảnh người mình yêu tay trong tay, vui vẻ với người con gái khác. Ngày ngày bị anh ta khinh bỉ, đánh đập đến chết đi sống lại. Sáng sớm thức dậy trong sự đau đớn nhưng cô vẫn cố cam chịu tất cả chỉ vì quá yêu Lục Lang , một con sói xanh luôn tìm mọi cách để làm nhục cô. Qúa yêu?Ha? Anh ấy liệu đã từng yêu tôi? Liệu đã từng để những sự quan tâm tôi dành cho anh trong đầu. Tại sao? Tại sao? Tôi lại yêu anh ấy đến như vậy? TẠI SAO?. Cửa nhà họ Lục rộng mở, thả đi tự do cho cô nhưng vì tình yêu không ai có thể hiểu được của cô dành cho Lục Lang, cô không màng đến tự do của bản thân cũng không màng đến những cơn đau tê dại mà Lục Lang giáng xuống người cô. Thật sự đáng phải làm như vậy sao. Cô nở một nụ cười đớn đau”Có lẽ là đáng với tình yêu này...”
Vương Tiểu Tùng( 24 tuổi )
Sở thích: Nghe nhạc, vẽ tranh
Sở ghét: Ghét bị người đàn ông khác động vào mình ngoài Lục Lang
Công việc: Họa sĩ tự do( nhị tiểu thư nhà họ Vương )
Ngày sinh nhật: ngày 3 tháng 7
Lục Lang( 26 tuổi )
Sở thích: chơi game
Sở ghét: Những thứ cản đường anh
Công việc: Tổng giám đốc công ti Lục Thị
Ngày sinh: Ngày 26 tháng 7
_______________________________________________________________________________________________________
“ Dừng lại đi, anh bị sao vậy. Ah, asaaaaaa, làm ơn, dừng lại đi, đau.....Vương Tiểu Tùng hét lớn.
Lục Lang dường như không quan tâm đến lời nói của Tiểu Tùng, anh gằn giọng:” Cô không có quyền nói ở đây vì chính cô và gia tộc chết rách của cô yêu cầu cái tình cảm giả tạo này. Vậy nên hôm nay tôi sẽ thành toàn cho cô, BƯỚC LÊN GIƯỜNG “. Lục Lang cùng với câu nói của mình, cởi chiếc áo sơ mi ngoài ra. Những múi cơ săn chắc của anh dần lộ ra.” Cơ thể vừa hoàn mĩ vừa quyến rũ như vậy thì liệu ai có thể cưỡng lại được chứ” Trong một phút lơ đễnh, Vương Tiểu Tùng đã nghĩ như vậy
Nhưng không đi cùng với cơ thể, ánh mắt anh lạnh băng như muốn xuyên đến tận xương cốt của cô, không chút biểu cảm. Vương Tiểu Tùng sợ hãi chạy ra khỏi phòng nhưng đã không còn kịp. Lục Lang bước đến, khóa trái cửa phòng lại. Tiểu Tùng run cầm cập, chân nhũn ra ngã cái thụp xuống nền đất. Lục Lang cúi xuống, nở một nụ cười lạnh lùng, nói:” Tất cả chỉ vì tôi và cô không cùng một thế giới”. Nghe câu nói đầy tuyệt tình này của Lục Lang, Tiểu Tùng nhắm mắt cam chịu, chảy những giọt nước mắt đau khổ lên bàn tay thô ráp của Lục Lang, cô tháo bỏ bộ váy cưới tượng trưng cho sự hạnh phúc đều nhận được xuống khỏi thân hình mảnh khảnh, gầy gò của người con gái như hạnh phúc của cô đang dần biến mất trong không gian hư ảo này. Lục Lang lại gần, thô bạo đẩy cô xuống chiếc giường được đặt riêng cho đêm tân hôn ngày hôm nay. Anh như một con sói hoang đang cáu xé con mồi ở trước mắt mình. Vương Tiểu Tùng bất lực, nói:”Tình cảm của em dành cho anh không phải là giả tạo”. Đêm tân hôn của hai con người trái ngược với hai mục đích khác nhau là một đêm lăn lộn mãnh liệt, mất đi trinh tiết của bản thân
Sáng hôm sau
Sau đêm tân hôn khốn khổ ngày hôm qua, căn phòng trở nên lộn xộn, Vương Tiểu Tùng bơ vơ nằm trên bãi chiến trường ấy, còn người đàn ông kia thì không biết đã đi từ bao giờ....Cô như người mất hồn, có lẽ, giờ đây trong tiềm thức của cô chỉ còn lại là cơn ác mộng đêm qua....