Ngày Hạ Có Tiếng Ve Kêu

Chương 32: Chương 32

Tiêu Chi Viễn là kiểu bạn trai sẽ chiều người mình yêu ra hư hỏng.

Trước kia hắn đã quen việc đối phó với những yêu cầu vô lý của Ngôn Hành Nhất, và bây giờ hắn nhất quyết lấy làm vui vẻ chịu đựng.

Chỉ có một chuyện cần Ngôn Hành Nhất chiều theo ý hắn, đó là số lần làm tình.

Thanh niên hai mươi tuổi mạnh mẽ mới làm quen với mùi vị mây mưa lại ôm trong lòng người mình yêu, có thể tưởng tượng được Tiêu Chi Viễn đã tỏ ra điên cuồng thế nào.

Mặc dù Ngôn Hành Nhất cũng mới hai mươi sáu tuổi, nhưng ngày nào cũng phải chịu từng đợt tấn công dồn dập của em người yêu trẻ tuổi thật khiến đêm nào anh cũng mệt thở không ra hơi.

Thế là một vòng lẩn quẩn tồi tệ* xuất hiện, ban ngày Ngôn Hành Nhất chuyên gia nhờ vả sai khiến Tiêu Chi Viễn, đêm về lại bị đứa nhỏ này đè trên giường ăn thua đủ.

*Tức là một loạt những biến cố liên tiếp xảy ra khiến tình hình càng ngày càng tệ hơn trước.

Ngôn Hành Nhất vừa nghỉ ngơi được một lát mạnh tay ngấu nghiến hai má em người yêu, căm hận gào lên: "Nhóc quỷ khốn kiếp! Em muốn giết anh hay gì!?"

Tiêu Chi Viễn mặc anh giày vò mình, chỉ chăm chăm nhìn anh cười mà không nói một lời.

"Cười cái gì mà cười, em nghĩ cười thì được ích lợi gì?!"

Lợi chứ -- Ngôn Hành Nhất cũng tự biết mình chẳng có chút sức chống cự nào trước ánh mắt đầy dung túng và nụ cười của hắn.

Rõ ràng bé hơn mình bao nhiêu, tại sao lại có thể nhìn mình đong đầy tình yêu như thế?

Tiêu Chi Viễn bắt lấy bàn tay đang xoa nắn mặt mình, lại gần hôn lên trán và môi anh: "Em đi nấu nước, anh đừng động đậy."

"Ừm..."

Nhìn tấm lưng mướt mồ hôi của hắn, Ngôn Hành Nhất nghĩ: Không liên quan gì đến tuổi tác, bản thân em ấy chính là con người như thế, dù ở bên ai cũng sẽ chăm chút người kia từng li từng tí và chiều chuộng đến mức ngày một trở nên ẩm ương tùy hứng nhỉ? Tuổi càng lớn, em sẽ trở thành một người đàn ông dịu dàng và đáng tin cậy.

Chỉ không biết rằng khi ấy em sẽ ở bên ai.

Giữa tháng, Ngôn Hành Nhất nhận được tạp chí tháng này.

Vì tranh minh họa của Tiêu Chi Viễn cũng có mặt nên phần của hai người được gửi chung với nhau.

"Trời ạ, đây không phải là thừa nhận chúng ta đang ở với nhau trá hình à?" Ngôn Hành Nhất giơ túi giấy lên, từng chữ "người nhận Ngôn Hành Nhất, Tiêu Chi Viễn" nằm san sát nhau.

Tiêu Chi Viễn là người Ngôn Hành Nhất giới thiệu, địa chỉ cả hai lại gần nhau nên bình thường gửi bưu kiện ban biên tập toàn để chung hai người.

Chẳng qua chắc chẳng ai ngờ tới hai người ở "cùng nhau" thật đâu.

Tiêu Chi Viễn đáp lại bằng cách ôm lấy eo anh từ phía sau, hôn hôn lên cổ anh.

"Nhột quá ~ đừng nghịch ~ "

Trong lúc vừa mở bưu kiện vừa tránh né Tiêu Chi Viễn, Ngôn Hành Nhất vô ý xé toạc giấy gói, hai cuốn tạp chí rơi xuống đất thừa ra một phong thư màu trắng.

"Hả?"

Nhận được thư cũng không có gì kì lạ, bây giờ tiểu thuyết của Ngôn Hành Nhất tuy không đến mức siêu nổi hay gây tiếng vang lớn nhưng ít nhiều cũng là một cây bút nổi bật trong thị trường giả tưởng dài tập.

Vì vậy hằng tháng ban biên tập sẽ tổng hợp thư độc giả gửi về chuyển một lần cho anh, chứ bình thường không kẹp trong tạp chí thế này.

Huống gì trên lá thư còn đề gửi cho Tiêu Chi Viễn.

Hắn nhìn tên người gửi, vui mừng "À" một tiếng: "Là thầy."

"Thầy? Giảng viên đại học của em à?"

Tiêu Chi Viễn gật gật.

Trường đại học của hắn là một trong những viện nghệ thuật hàng đầu.

Tiêu chuẩn sát hạch trình độ cao chót vót có tiếng, nhất là sự khắc nghiệt của ngành mỹ thuật.

Vậy nên khi Ngôn Hành Nhất biết Tiêu Chi Viễn học trở ngôi trường ấy nhưng vì vấn đề học phí mà phải để dở dang chuyện học, anh vừa tức vừa tiếc đến độ đấm ngực giậm chân.

"Thầy em nói gì?"

Ngôn Hành Nhất im lặng để Tiêu Chi Viễn đọc xong mới hỏi.

"Thầy nhìn thấy hình em vẽ trong tạp chí." Tiêu Chi Viễn trân quý gấp thư lại, trả vào phong thư, hoài niệm cái tên và nét chữ rất quen thuộc ấy, "Nói là thấy học sinh mua vừa nhìn đã nhận ra ngay.".

đam mỹ hài

Theo lời Tiêu Chi Viễn kể, đó là người thầy quan tâm chăm sóc hắn nhiều nhất lúc còn đi học.

Tuổi đã cao mà còn vất vả ngược xuôi khắp nơi vì chuyện học phí của hắn, lặp đi lặp lại với nhà trường xin trợ cấp.

Thế mà cuối cùng Tiêu Chi Viễn vẫn buộc phải bảo lưu tạm nghỉ.

Có thể tưởng tượng được người này trọng tài này tiếc nuối khổ sở đến nhường nào.

"Nói em không được từ bỏ, nhất định sẽ còn cơ hội tiếp tục học tập, thầy nhất định sẽ nghĩ cách cho em." Gương mặt của Tiêu Chi Viễn hiếm khi nhuốm vẻ cô đơn như lúc này, "Em thấy rất có lỗi với thầy, cũng không biết phải báo đáp thầy thế nào..."

"Tiếp tục vẽ, và sống thật tốt nữa."

Tiêu Chi Viễn nghe Ngôn Hành Nhất nói, quay đầu nhìn lại.

"Ông trời sẽ không phụ người nỗ lực." Ngôn Hành Nhất biết, ở độ tuổi xốc nổi này một đứa trẻ có tài hoa sáng giá mà không kiêu căng tự đại, chịu khó cố gắng, chăm chỉ không ngừng hiếm có khó tìm đến đâu, bảo sao thầy cô không thích cho được, "Tin anh, sau này chắc chắn em sẽ thành công.

Em cứ trả lời cho thầy như vậy, nói em chẳng những sẽ tiếp tục học hành mà còn muốn đến trường tốt nhất thế giới để trui rèn đào tạo chuyên sâu, tuyệt đối sẽ không để thầy em thất vọng."

"Sao anh dám chắc thế?" Tiêu Chi Viễn không nhịn được phì cười.

Ngôn Hành Nhất gõ lên trán Tiêu Chi Viễn, nắm chặt lấy tay hắn nói: "Em quên rồi à? Anh đã nói mắt nhìn của anh không phải dạng cao vừa đâu -- Người không xuất sắc thì sao mà anh để ý được?"

Edit: tokyo2soul.