Ngày Nào Đi Học Cũng Phải Bực

Chương 40: Tôi không dám, cũng không nỡ

Biên tập: Bột

Chuyện kích thích nhất mà Thẩm Tịch trải qua trong đời này không phải là nơm nớp lo sợ kể chuyện yêu đương giấu giếm nửa năm kia, mà là được Tiết Diễm thổ lộ trươc mặt cả lớp.

Giọng nam sinh sáng trong mà sạch sẽ, mỗi chữ nói ra đều cực kỳ rõ ràng, lại đột ngột vang lên trong tiếng ồn ã của cả phòng.

Vì câu nói này của cậu, mà tiếng nói cười của nhóm người chợt yên tĩnh dị thường. Họ thi nhau đổ mắt về phía bên này, như thể trả lại tất cả những ánh mắt hai người đã né tránh trong nửa năm qua.

Thẩm Tịch cắn môi, trên mặt cô đã nổi lên một tầng ửng đỏ nhàn nhạt, trong lòng lại rối như trống đánh.

Cô cúi đầu xuống rồi âm thầm bấm vào tay Tiết Diễm một cái, sau đó lại bị đối phương nắm chặt và đan đầu ngón tay vào.

Cô không biết mình đã sống qua bữa tối đó thế nào, chỉ nhớ trong mấy lần hốt hoảng đã nhầm bia thành nước hoa quả mà uống mấy ngụm vào bụng, cũng may Tiết Diễm kịp thời ngăn lại và đổi cho cô. Lần nào cậu cũng kịp thời như thế, như thể tâm tư của cậu đều đặt hết trên người cô vậy.

Sau khi cơm nước xong xuôi, tất cả lại đến KTV ầm ĩ đến quá nửa đêm. Các nữ sinh chiếm mấy míc mà hát, nam sinh lại ở bên cạnh chơi trò chơi phạt rượu, thỉnh thoảng hai nam nữ bên cũng đổi cho nhau. Vậy mà có nữ sinh tửu lượng kinh người đánh bật được cả mấy cậu con trai.

Thẩm Tịch cũng bị Trình Hạ lôi đi chơi mấy ván, cuối cùng lại thua vài ván liền nên cả hai đều bị phát uống mấy chén.

Sau khi uống mấy chén rượu vào bụng, Thẩm Tịch lần đầu uống rượu lại không hề hấn gì, mà Trình Hạ chơi điên cuồng vừa uống đã hăng rồi càng uống càng nghiện, cuối cùng còn ôm cả chai rượu lên tu ừng ực.

Thẩm Tịch vội vàng lấy rượu của cô ấy: "Trình Hạ, đừng uống nữa, lát nữa tớ cũng không đưa được cậu về đâu."

"Hức ——"

Trình Hạ nấc lên vì rượu, cả mặt cũng đỏ bừng.

Cô ấy nhìn Thẩm Tịch, rồi lại nhìn Tiết Diễm bị đám nam sinh kéo đi chơi trò chơi bên kia, sau đó không biết nghĩ đến chuyện buồn gì mà chợt khóc lên.

Trong phòng ồn ồn ào ào, không có ai chú ý tới động tĩnh bên này.

Thẩm Tịch chợt luống cuống một giây, cô đang muốn lên tiếng an ủi thì bị đối phương ôm trầm lấy, rồi nghe thấy cô ấy vừa nấc rượu vừa nghẹn ngào: "Cải trắng... Hức —— nuôi mấy năm, mà lại... Hức —— bị người khác cướp đi mất. Bà đây... Hức —— không phục, không phục đâu..."

Lúc đầu Thẩm Tịch còn muốn an ủi Trình Hạ, lúc này lại dở khóc dở cười, cô vỗ nhè nhẹ vào lưng cô ấy: "Đâu phải về sau không cần cậu nữa, cậu kích động thế làm gì?"

"Phì!" Trận khóc này của Trình Hạ đến nhanh mà đi cùng nhanh, cô ấy đẩy Thẩm Tịch ra, lau nước mắt trên mặt rồi hít mũi một cái: "Ai cần cậu? Tớ còn rất nhiều người!"

Cô ấy nói xong cũng không đợi Thẩm Tịch đáp lại mà lấy điện thoại trong túi, sau đó mở danh bạ ra giơ lên trước mặt Thẩm Tịch và mở miệng như khoe khoang: "Thấy không... Hức —— trong này còn có... rất nhiều người của tớ, hức!"

Khóe miệng Thẩm Tịch giật giật, cô vừa đẩy tay Trình Hạ muốn đưa điện thoại ra phía mình ra, vừa trả lời qua loa: "Vâng vâng vâng, là người của cậu hết. Cậu cất điện thoại trước đi đã, tỉnh rượu rồi lát nữa đưa cậu về."

"Ai, ai cần cậu đưa về?"

Dù uống say, nhưng biểu cảm ghét bỏ của cô ấy vẫn giống ngày thường như đúc. Trình Hạ đẩy tay của cô ra rồi đưa điện thoại đến trước mặt. Cô ấy nhìn chằm chằm vào đó như hóa mắt gà chọi, ngón tay lại lướt lung tung trên màn hình điện thoại một lúc, sau đó bấm gọi một cuộc điện thoại.

Thẩm Tịch sợ cô ấy rượu vào lời ra, còn đang muốn giật điện thoại lại thì bị vẻ mặt nghiêm túc của Trình Hạ ngăn lại.

Khi nghe được điện thoại nối máy "bíp" một tiếng, Trình Hạ nghiệm túc bảo người ở đầu bên kia tới đón mình, cô ấy còn nhớ rõ cả địa chỉ KTV và dãy số phòng nữa. Nếu không phải vì rượu làm đỏ mặt, thì thật giống như đang gọi điện nói chuyện gì nghiêm túc lắm.

Thẩm Tịch nghe cô ấy gọi tên của người đầu bên kia thì hơi không yên lòng, thế là cô hỏi một câu: "Cậu gọi cho ai thế?"

"Bố tớ."

Trình Hạ đáp xong câu này rồi ngã ra lưng ghế sofa. Cô ấy nghiêng người tìm tư thế thoái mái, rồi vừa nhắm mắt thiếp đi vừa lầm bầm một câu: "Hôm nay giọng bố tớ mẹ nó êm tai thế không biết."

Thẩm Tịch lắc đầu bất đắc dĩ, nhưng cũng đã yên tâm hơn một nửa rồi.

Thế nhưng, trái tim nhỏ mới buông xuống không bao lâu của cô, lại bị nam sinh đột nhiên xông vào phòng làm nhảy lên!

Cô nhìn vẻ mặt không tốt của nam sinh trước mắt rồi mở mắt thật lớn: "Cố Cố Cố Cố Cố Khải, sao lại là cậu!?"

Cố Khải thấy Thẩm Tịch thì vẻ mặt hòa hoãn lại một chút. Cậu ấy gãi đầu rồi nhếch môi cười: "Học tỷ Thẩm Tịch, chúc mừng chị độ kiếp thành công."

Thẩm Tịch cười ha ha coi như trả lời, nhưng vẫn chưa từ bỏ ý định: "Sao lại là cậu đến đón, Trình Hạ bảo là..." Bố cậu ấy đến mà...

"Trình Hạ gọi điện bảo em đến đón mà." Cố Khải thành thật.

Dù sao cũng không xoay chuyển được nữa, Thẩm Tịch chợt hiểu ra gì rồi không nhịn được mà che mặt: "Được rồi, đâm lao thì theo lao đi vậy, phiền cậu đưa cậu ấy về nhà."

Thẩm Tịch thấy Cố Khải tiến lên muốn đỡ Trình Hạ, thì chợt cản trước mặt cậu ấy rồi nghiêm túc hỏi: "Học đệ Cố Khải, cậu sẽ không thừa nước đục thả câu đấy chứ?"

Dù không biết Trình Hạ và Cố Khải đã đến mức nào, nhưng bản thân cô dù gì cũng không coi là thân thiết với Cố Khải, bỗng nhiên giao bạn tốt của mình cho một nam sinh không quá quen biết cũng không phải quyết định đúng đắn.

Cố Khải cười cười, cậu ấy cũng không vì bị hoài nghi mà tức giận hay thấy bị xúc phạm. Mà ngược lại, Cố Khải còn nói trúng vào vấn đề: "Học tỷ, em còn là vị thành niên."

"..."

Thẩm Tịch lúng túng ho một tiếng: "Cái, cái này cậu giác ngộ tốt lắm. Có điều để đảm bảo an toàn thân thể của Trình Hạ, cậu đưa cậu ấy về nhà rồi chụp bức ảnh cửa nhà cho tôi xem."

Cố Khải buồn cười đáp lại, rồi đỡ Trình Hạ ra khỏi phòng.

Mọi người trong phòng vẫn quậy tung trời như cũ, họ đã điên cuồng mấy tiếng nhưng nhiệt tình vẫn không giảm chút nào, như thể muốn bộc phát hết tất cả những cảm xúc đè nén trong khoảng thời gian này vậy.

Thẩm Tịch uống vài chén rượu nên hơi đau đầu, cô đựa trên sofa híp mắt một lúc. Trong lúc mơ màng, cô nghe có người gọi mình vài tiếng mà muốn mở mắt ra đáp lại cậu.

Thế nhưng cơn buồn ngủ và men say ập đến khiến mí mắt của cô như bị cao su dính chặt, có thế nào cũng không mở ra được.

Thẩm Tịch chỉ lờ mờ cảm nhận được mình ghé vào một tấm lưng, cách một lớp áo ngắn tay mỏng có thể cảm nhận được nhiệt độ truyền đến từ người bên dưới.

Gió đêm thổi tới làm cô hơi lạnh, Thẩm Tịch co lại vào người cậu theo bản năng, thế nhưng vẫn bị rung mình mà tỉnh mất.

Thẩm Tịch ôm quàng quanh cổ Tiết Diễm, sau đó thò đầu ra phía trước, ghé vào vai cậu mà thấp giọng gọi một tiếng: "Tiết Diễm."

Tiết Diễm dừng chân rồi hơi nghiêng đầu: "Tỉnh rồi à?"

"Ừ." Thẩm Tịch trượt từ lưng Tiết Diễm xuống, khi thấy vẻ mặt không tốt lắm của cậu thì hơi xấu hổ và chủ động cúi đầu nhận sai: "Xin lỗi, tôi không cẩn thận uống hơi nhiều."

Tiết Diễm thấy cô nhận sai thì vẻ mặt mới hoãn lại một chút, nhưng cậu vẫn cong đầu ngón tay gõ xuống đầu cô: "Về sau không có tôi ở cạnh, không được phép uống rượu nữa."

Mới uống mấy ly mà đã ngã ra ngủ tới bất tỉnh nhân sự rồi. May mà hôm nay chỉ là tiệc tốt nghiệp, mà cậu cũng ở đó, nếu không thì không biết sẽ xảy ra nguy hiểm gì nữa.

Thẩm Tịch lấy tay che chỗ bị gõ rồi hơi bất mãn: "Tôi cũng có uống rượu tới điên đâu, sao lại không cho uống?"

Dù đây mới là lần đầu uống say, nhưng nhìn tình hình vừa nãy thì dù cô có say cũng chỉ ngủ một giấc, so với vẻ nghiêm túc làm mình làm mẩy của bạn tốt nhà mình thì tửu lượng của cô đã quá tốt rồi.

Tiết Diễm nắm vai cô rồi vừa đưa cô đi về phía nhà vừa đáp: "Có bảo không cho cậu uống đâu."

Thẩm Tịch nghiêng đầu nhìn cậu rồi chợt hiểu ra gì đó, cô cười tới ti tiện: "Cậu sợ tôi uống say bị người ta lừa hả?"

"Ồ, ai lại nghĩ quẩn thế không biết?"

"..."

Quả nhiên công lực độc miệng năm đó của bạn trai nhà cô vẫn không giảm.

Thẩm Tịch xịu miệng, mắt nhìn đường phía trước rồi không bao lâu sau lại nhịn không được mà mở miệng: "Nếu về sau tôi chạy theo người khác, chắc chắn là do nghe cậu độc miệng cho tức quá mà chạy mất."

Cô muốn cho cậu biết nếu cậu còn độc miệng như thế, bạn gái sẽ tức quá mà chạy mất, thế nên về sau nhất định phải nói ngọt, nói ngọt, rồi lại nói ngọt.

Nhưng dường như Tiết Diễm lại hiểu sai ý cô, hoặc ngay từ đầu cậu đã bắt sai trọng điểm. Cậu dừng lại rồi nghiêng người sang nhìn cô bằng ánh mắt lạnh lùng: "Cậu muốn chạy theo ai?"

"Tôi..."

Khí áp của nam sinh chợt thấp xuống khiến Thẩm Tịch không còn khí thế trước đó nữa. Cô sụp vai xuống rồi cúi thấp đầu chấp nhận số phận: "Với cậu..."

Tiết Diễm thấy vẻ tủi thân nho nhỏ này của cô thì cong khóe miệng lên. Nhưng vào lúc cô ngước mắt nhìn lên, cậu lại đổi về vẻ nghiêm túc không vui trong nháy mắt, sau đó nghiêm mặt nói: "Biết là tốt, về sau đừng nói mấy lời này một cách bừa bãi."

Thẩm Tịch gật gật đầu, sau đó đột nhiên lại nhớ tới từng đọc một quyển sách. Trong đó nói chỉ cần con gái tỏ vẻ dễ thương, thì bạn trai có giận thế nào cũng sẽ nguôi.

Cô cố tình bày ra vẻ ngoan ngoãn mà chớp mắt với Tiết Diễm: "Ừm ừm, về sau không nói nữa."

Tiết Diễm sửng sốt một giây rồi quay đầu, che miệng ho khan vì mất tự nhiên: "Về sau đừng làm thế trước mặt người khác."

Thẩm Tịch không hiểu: "Vì sao?"

"Xấu."

"...Ờ."

Bày ra vẻ đáng yêu mà bị chê xấu, Thẩm Tịch thầm mài răng, đây là sách ai viết ra thế! Lừa bố à!

Tiết Diễm thấy vẻ tức giận của cô qua dư quang thì lại không nhịn được mà cong môi.

Sao bạn gái cậu lại đáng yêu thế này.

Họ bất giác đã đi tới cửa nhà, Thẩm Tịch bỗng dừng bước rồi xoay người về phía Tiết Diễm, môi cô cứ mấp máy mãi, cứ muốn nói rồi lại thôi.

Một lúc lâu sau, cô cũng đưa ra quyết định rồi lấy dũng khí mở miệng: "Tiết Diễm, cậu định nộp hồ sơ vào trường đại học nào?"

Tiết Diễm hơi sững ra, cậu còn chưa kịp nói gì, cô đã cúi đầu nói: "Tôi đã cố hết sức để tới gần cậu một chút. Cậu ưu tú như thế, nếu tôi không ở cạnh, cậu bị người khác cướp đi mất thì làm sao bây giờ?"

Tiết Diễm nghe thế thì hơi dở khóc dở cười.

Cậu xoa xoa đầu Thẩm Tịch rồi vò rối tóc cô, sau đó bất đắc dĩ nói: "Nếu tôi định đi với người khác thật, cậu có ở cạnh cũng không giữ được."

"Cũng có lý nhỉ..." Thẩm Tịch gật đầu mà cái hiểu cái không, sau cô bỗng nhận ra rồi nhìn cậu chằm chằm: "Cậu dám!"

"Ừm, tôi không dám." Tiết Diễm cười cười rồi kéo cô vào lòng: "Tôi không nỡ."

Khó lắm mới bắt được mèo con về, sao cậu có thể bỏ xuống được đây. Nếu nói tới lo lắng, thì cậu phải là người lo lắng hơn mới đúng.

Thẩm Tịch chuyện gì cũng viết hết lên mặt, trong đầu không có nổi mấy vòng quấn, lại không nhanh nhạy với những ám chỉ của người khác, cậu thật sự sợ mèo con ngu ngốc nhà mình sẽ bị người khác nhớ thương mất. Không phải không tin tưởng tình cảm cô dành cho mình, mà là sợ cô bị người khác bán mất mà còn ngây ngô đi kiếm tiền cho họ.

Tiết Diễm nghĩ đến đây thì dùng cằm cọ cọ vào đỉnh đầu xù lông của người trong ngực, sau đó chậm rãi mở miệng: "Cậu cứ đăng ký trường mình muốn học, cân nhắc cho kĩ, đừng làm theo cảm tính. Chỉ có 4 năm thôi, chúng ta cùng chờ một chút."

Thẩm Tịch chôn trong ngực Tiết Diễm, lúc nghe như thế, cô lại ngửa đầu nhìn cậu rồi nghiêm túc uốn nắn: "Cậu 4 năm, tôi là 5 năm."

Tiết Diễm sững ra một giây: "Cậu muốn học Y?"

Thẩm Tịch gật đầu, rồi như nghĩ đến chuyện gì nên lại bổ sung: "Hình như đa phần sinh viên Y đều thi nghiên cứu sinh (1) nữa, thế là thêm 3 năm, cậu phải chờ tôi 8 năm."

(1) Nghiên cứu sinh: cao học.

Tiết Diễm: "..."

"Về sau vào nghề cạnh tranh cũng lớn, có khi còn phải học Tiến sĩ, lại thêm 2 năm nữa, thôi là 10 năm đi."

Tiết Diễm: "..."

Hết chương 40.

Lời của tác giả: Chương tiếp theo sẽ mở ra cuộc sống đại học, mọi người có chờ mong tình địch 2 không?:)

P/s: Thấy nhiều người lo đại học yêu xa sẽ ngược, lại đây đọc phần cam đoan này của tôi nào: Sẽ không ngược sẽ không ngược sẽ không ngược, có ngược cũng là ngược tác giả và nhóm cẩu độc thân 200 cân.

*

Bột: Từ chương sau lên đại học sẽ đổi xưng hô cho Diễm và Tịch, cả xưng hô của Tịch với Hạ nữa, để nghe càng thân thiết hơn hê hê. Thời cấp 3 ngây thơ đã qua rồi:">