Ngày Nào Hotboy Trường Cũng Bị Ghẹo

Chương 15: Chương 15

Trước mắt bỗng có bàn tay thon gầy lắc qua lắc lại.

Hứa Linh nhìn lên.

Tạ Trạch Duyệt không vui nhìn cậu nói: "Cậu đang nhắn tin với ai vậy?"

"..."

Hứa Linh bỏ điện thoại xuống, đang định nói thì khóe mắt bỗng nhìn thấy vết đỏ trên lưng hắn, rất rõ ràng, chắc ngủ một giấc hôm sau sẽ biến thành mảng máu bầm.

Cậu cau mày, bỗng thấy hơi cáu.

Đến tận mức này, người kia còn nói không phải cố ý.

Hứa Linh quay mặt sang, chống khuỷu tay trên đầu gối nhìn hắn, nhíu mày, nhẹ giọng hỏi hắn: "Thật sự không đau hả?"

Trong nháy mắt ấy, Tạ Trạch Duyệt quên luôn câu hỏi Hứa Linh nói chuyện với ai, chỉ với một giây thôi hắn lại tươi ngay rồi, hắn nghiêng đầu nhìn Hứa Linh, trên mặt thoáng chờ mong: "Nếu rất đau thì sao?"

...!Cậu xoa bóp cho tôi hả?

Nghĩ gì được đó.

Cửa phòng y tế bị ai đó gõ nhẽ mấy cái, ngay sau đó có hai cô gái khoác tay nhau đi vào, nhìn quanh: "Bác sĩ đâu rồi?"

Bác sĩ sau bức rèm đáp một tiếng, đưa dầu thuốc trong tay cho Hứa Linh, nói: "Bác đi xem thế nào, cháu là bạn của cậu ấy hả? Giúp cậu ấy bôi một chút, xoa bóp theo vòng tròn là được."

Tạ Trạch Duyệt hững hờ liếc mắt nhìn cửa, lại nhìn qua Hứa Linh, khóe môi cong lên.

"Không cần dùng quá nhiều sức." Bác sĩ dặn dò Hứa Linh: "Bác ra ngoài xem thử.

Đồng nghiệp khác xin nghỉ mất rồi."

Hứa Linh vâng một tiếng, nhận chai dầu thuốc, cụp mắt, đầu ngón tay trắng nõn chấm dầu nóng màu đỏ, liếc mắt nhìn Tạ Trạch Duyệt: "Xoay qua một chút."

Tạ Trạch Duyệt vén vạt áo lên, phần lưng phơi ra ngoài, hơi cong người.

Sự ấm áp gần sát...

Hứa Linh bỗng có cảm giác nói không ra lời, lần bọn họ tiếp xúc thân mật gần nhất phải tính lại từ rất nhiều năm trước, bản thân cậu cũng khong nhớ bao nhiêu năm.

Trước kia cậu nhiệt tình buông thả, bây giờ lý trí kiềm chế.

Trái tim đập thịch mạnh mấy lần.

"Tôi bắt đầu đây." Hứa Linh nhỏ giọng nối: "Nếu không thoải mái thì nói."

"Ừ." Tạ Trạch Duyệt nghẹo cổ nhìn cậu.

Tay Hứa Linh rất trắng, xương rõ, dài, vết đỏ chấm trên đầu ngón tay bỗng có cảm giác không nói rõ ra được.

Tạ Trạch Duyệt nhanh chóng nhìn qua chỗ khác như bị bỏng, quay về phía cửa sổ, ở bên ngoài có bụi cây nhỏ, mấy học sinh đeo cặp ra khỏi trường.

Ngón tay Hứa Linh chạm lên, tay cậu vốn lạnh, chút nhiệt độ gần như nóng rực truyền tới, nhẹ nhàng thoa thuốc xoa bóp mấy cái, không biết tại sao lại có cảm giác không đúng lắm.

Tạ Trạch Duyệt không lên tiếng.

Không hiểu sao lại yên tĩnh lạ thường.

Hắn cụp mắt, cảm nhận bàn tay Hứa Linh không ngừng xoa nắn phần da nóng rực, thậm chí hắn có thể tưởng tượng ra hình ảnh ấy, bàn tay trắng nõn đẹp đẽ chạm vào hắn, đầu ngón tay hơi đỏ.

Ba giây sau.

Một luồng nhiệt không rõ tại sao lại trốn đi mất, rất nhiều hình ảnh lóe qua bộ não.

Đủ kiểu, toàn là Hứa Linh.

Hắn đột nhiên cầm cặp sách của mình che lên phía trước.

Hứa Linh: "..."

Cậu nhìn Tạ Trạch Duyệt quay lưng về phía mình, cảm thấy hắn cứ sai sai.

Hắn đang làm gì?

Cậu đang định hỏi thì thấy Tạ Trạch Duyệt giả vờ giả vịt kéo khóa cặp, lấy một quyển sách trong đó ra, nói nhỏ: "Cậu cứ làm tiếp đi, tôi ôn tập một chút."

Hứa Linh hơi nhíu mày, cười khẽ: "Tôi làm xong rồi.

Bóp nữa thì lưng cậu sẽ cháy luôn."

Tạ Trạch Duyệt lại cất sách về.

Bình tĩnh lại một lát.

Hắn cầm cặp đứng lên, áo khoác rộng thùng thình vừa khóe che mất bộ phận bên dưới.

Hứa Linh vén rèm đi ra ngoài, Tạ Trạch Duyệt đi theo cậu, vừa đi ra thì thu hoạch được ánh nhìn của hai cô gái đang mua thuốc.

Bàn tay đang đỡ eo của Tạ Trạch Duyệt lập tức buông xuống.

Hứa Linh lại xoay người: "Cậu đi được không? Có phải rất đau không?"

Tạ Trạch Duyệt nghiêm mặt: "Không sao hết."

Hai người họ vừa đi ra ngoài, bên trong vang lên tiếng đùa cợt nhỏ:

"Vãi, không phải chèo thuyền ngược rồi đó chứ?"

...

Đang lúc hoàng hôn, trong gió có hương hoa không biết tên.

Trên đường có khong ít học sinh kéo vali đi ra ngoài, Hứa Linh thấy cuộc gọi nhỡ của anh họ bèn gọi lại, vừa đi vừa nói với anh ấy cậu sắp đi ra ngoài.

"Bạn em đang ở trên xe anh này.

Em ấy rất yên lặng.

Hay là lát ra ngoài ăn cơm nhé? Em ấy thích ăn gì?"

Giọng anh họ truyền tới.

"Không cần đâu." Hứa Linh nói: "Em tới ngay rồi đây, tới rồi nói tiếp."

Tạ Trạch Duyệt không nghe rõ bọn họ đang nói chuyện gì.

Hứa Linh đón gió mà đi, áo khoác rộng rãi của cậu choàng trên người, chân vừa dài vừa thẳng, đúng là cảnh đẹp ý vui.

Bình thường ở chung với cậu vẫn luôn cảm thấy Hứa Linh giống gió, rất khó nắm bắt nhìn thấu.

Cậu như thế, sẽ thích người như thế nào?

Sau khi Hứa Linh cúp máy, Tạ Trạch Duyệt đi tới, nghiêng đầu, nhìn cậu: "Tôi có thể xem ảnh bạn gái cậu được không?"

Hứa Linh sững sờ mất mấy giây.

Ảnh...!Bạn gái?

Hứa Linh nhanh chóng cụp mắt xuống, ngón tay trắng nõn ấn mấy cái trên điện thoại, mở album ảnh ra.

Ảnh trong máy cậu không nhiều, rất sạch sẽ, nhưng đúng là có ảnh chụp chung của cậu và em gái dạo gần đây.

Chọn một tấm, đưa cho Tạ Trạch Duyệt xem.

"Là cô ấy?" Tạ Trạch Duyệt hơi nheo mắt lại, siết chặt ngón tay.

"Cậu biết?" Trái tim Hứa Linh đập mạnh một cái.

"Không quen." Tạ Trạch Duyệt mờ mịt nói, liếc một cái, trả lại điện thoại cho Hứa Linh.

"Cô ấy là người như thế nào?" Tạ Trạch Duyệt nghiêng đầu hỏi Hứa Linh một cách điềm nhiên như không.

Hứa Linh nhìn ảnh em gái trên điện thoại, khẽ mỉm cười, nói: "Em ấy rất đáng yêu, có lúc không hiểu chuyện nhưng lại khiến người ta muốn cưng chiều.

Rất thích ăn đồ ngọt, bánh gato gì đó, chỉ ăn bơ."

Hứa Linh nói xong thì cho hắn xem ảnh chụp chung của mình và em gái.

Tạ Trạch Duyệt xem xong, nhìn Hứa Linh khẽ cười giới thiệu với hắn về bạn gái cậu, tay siết chặt lại, tâm trạng tụt dốc một cách đáng sợ.

Hắn liếc mắt nhìn Hứa Linh, tỏ ra như không có chuyện gì xảy ra hỏi: "Cậu rất thích cô ấy sao?"

Hứa Linh: "Ừ."

Tạ Trạch Duyệt nói tiếp: "Thích nhường nào chứ, nhất quyết phải là cô ấy?"

Hứa Linh nhìn ảnh em gái, hơi khó hiểu:

"Em ấy như người thân của tôi vậy."

Tạ Trạch Duyệt quan sát vẻ mặt cậu một cách tỉ mỉ, ngón tay chậm rãi buông lỏng, nói: "À."

Trong lòng thầm vui vẻ.

Thích một người chắc chắn sẽ không coi người đó là người thân.

Hẳn phải tim đập loạn nhịp, giống như hắn đối với Hứa...

Đột nhiên dừng lại.

Tạ Trạch Duyệt siết chặt ngón tay, hỏi tiếp:

"Thế cậu thích điều gì ở cô ấy?"

Hứa Linh ngẩn người, quay đầu lại, nhìn Tạ Trạch Duyệt trong gió, khẽ mỉm cười: "Người ấy rất dịu dàng, đối xử tốt với tôi, ừm, vẻ ngoài còn hợp gu tôi nữa."

Lúc nói ra câu cuối cùng, mắt cậu sáng bừng lên, nhìn Tạ Trạch Duyệt.

Tạ Trạch Duyệt cau mày: "Cậu thích người đẹp?"

Hứa Linh gật đầu: "Ừ đấy."

Tạ Trạch Duyệt lại nhìn ảnh.

Yết hầu hắn khẽ nhích, bất mãn nói: "Gương mặt đẹp thì có ích gì, cô ấy thông minh không?"

Hứa Linh liếc hắn, cảm thấy Tiểu Tạ không thông minh cho lắm, mình và em gái trong ảnh giống nhau như thế mà Tạ Trạch Duyệt lại chẳng hề nghi ngờ chút nào, đột nhiêu cậu thấy sầu đời quá chừng.

Cậu thở dài, chậm rãi nhếch khóe môi lên: "Không thông minh cũng không sao."

Hai người nói chuyện một lúc thì đi tới cổng.

Tạ Trạch Duyệt nhớ ra chuyện hẹn gặp bạn Hứa Linh, muốn mở miệng hỏi, đột nhiên có người gọi tới.

Là chú tài xế.

Ngón tay thon dài của Tạ Trạch Duyệt lướt một cái, nghe máy: "Alo?"

Hứa Linh chờ hắn.

"Chú đang ở đâu ạ? Vâng, được, cháu nhìn thấy rồi." Hắn nhìn ra một vị trí nào đó, nói khẽ: "Cháu ra rồi đây ạ."

Hắn nói xong thì ngoái đầu lại nhìn Hứa Linh.

"Tài xế đang giục, cổng trường không được dừng xe quá lâu, tôi đi trước đây."

Ánh mắt hắn lưu luyến không nỡ dời.

Hứa Linh đút một tay trong túi áo, nghiêng đầu, mỉm cười: "Muốn tôi tiễn cậu không?"

Tạ Trạch Duyệt vươn tay, tìm được tay cậu trong túi áo một cách chuẩn xác, mười ngón tay thon dài nhét trong túi áo cậu, mười ngón tay đan vào nhau.

Lúc này hắn mới hài lòng nói: "Đi thôi."

Hứa Linh người đến người đi và xe đếm không hết ở cổng trường: "..."

...!Cần phải định nghĩa lại thẳng nam một lần nữa.

Ở phía xa, trong một chiếc xe, cửa sổ xe chậm rãi hạ xuống.

Lâm Hoành đến cùng anh họ Hứa Linh nhìn thấy Hứa Linh và một bạn nam đi rất sát nhau, tay của hai người tay còn nhét trong túi áo.

Hứa Linh đưa cậu bạn đó tới một chiếc Maybach Zeppelin màu đen, lúc đi, Hứa Linh còn nhìn bóng lưng hắn một lúc lâu.

Lâm Hoành cụp mắt xuống, gửi tin nhắn cho cậu.

[Cậu thích cậu ta?]

Điện thoại ting một tiếng.

Hứa Linh cúi đầum vừa tìm biển số xe của mình vừa mở điện thoại xem tin nhắn.

Cậu nói đó đập vào mắt cậu, con ngươi cậu hơi co lại.

Lâm Hoành biết cậu có bạn trai cũ nhưng cậu ta làm thế nào mà nhìn cái đã biết cậu thích Tạ Trạch Duyệt?

Hứa Linh:

[...]

[Ừ.]

Lâm Hoành:

[Thích cỡ nào?]

[Cực kỳ.]

[Cậu hỏi cái này làm gì?]

Qua mấy giấy.

Một tin nhắn ngắn gọn nữa đến khiến Hứa Linh suýt thì ném điện thoại.

Lâm Hoành:

[Tính thử xem tôi còn hi vọng gì không.]

Hứa Linh khó mà tin nổi.

Cậu ta thực sự...?

Trong nháy mắt đó, cậu đơ người luôn, đầu óc lập tức nổ tung, nhìn quanh theo bản năng.

Đúng lúc nhìn thấy xe của mình đỗ ở ven đường, một đôi mắt lạnh lùng nhìn về phía cậu.

Hứa Linh dừng một lúc, ngón tay lạnh băng, trả lời lại rất nhanh:

[Cậu hết phần rồi.]

[Không cần tính.]

Lâm Hoành vẫn ngồi trên xe cậu.

Hứa Linh vác cặp đi tới, chưa lên xe đã cảm nhận được sự lúng túng sắp xảy ra.

Cửa mở ra.

Hứa Linh lên xe.

Bức bối.

Anh họ ngồi phía trước, nhìn gương chiếu hậu: "Người vừa nãy là bạn em hả? Khá quá nhở, sao hai đứa lại dắt tay nhau đi thế?"

Hứa Linh lúng túng nói: "Cậu ấy lạnh."

Anh họ gãi đầu, giẫm chân ga, cứ cảm thấy mấy cậu bạn Hứa Linh quen đều sai sai thế nào ấy.

Cứ tưởng rằng ngồi cùng Lâm Hoành ở ghế sau đã lúng túng lắm rồi, không ngờ lại càng nghẹt thở hơn.

Kẹt xe.

Xe tới đón con em ở cổng trường rất nhiều.

Kẹt cứng đến mức không nhúc nhích được, đường hai chiều, đường bên trái xe nhanh hơn một chút, không ngừng có xe nối đuôi mà đi.

Khóe mắt thoáng nhìn thấy bóng dáng quen thuộc.

Tạ Trạch Duyệt khoát tay lên cửa sổ xe, một tay chống đầu, đôi mắt đen trêu đùa nhìn sang.

Một giây sau.

Hắn nhìn thấy cậu bạn ngồi cạnh Hứa Linh thì đờ người.

Hai xe lướt qua nhau, Tạ Trạch Duyệt vừa khéo nhìn thấy Lâm Hoành ngồi cạnh Hứa Linh.

Con ngươi Tạ Trạch Duyệt hơi co lại.

Cậu ta là ai?

Tạ Trạch Duyệt nhìn thấy Lâm Hoành, Lâm Hoành có vẻ ngoài rất đẹp trai, Tạ Trạch Duyệt không khỏi kêu gào cảnh báo.

Bên cạnh Hứa Linh có bạn đẹp trai như vậy, sao trước đây cậu không nói gì cả? Có thể thấy Hứa Linh là một người thích cái đẹp, chẳng may cậu, cậu rung động thì phải làm sao.

Mà không khí trong xe lại khiến người ta cảm thấy ám muội lạ thường.

Tâm trạng hắn tụt dốc, siết tay thành nắm đấm.

Tạ Trạch Duyệt:

[Cậu bạn ngồi cạnh cậu không phải là người thích cậu đấy chứ?]

Hứa Linh:

[Đúng rồi.]

Tạ Trạch Duyệt:

[!]

Hứa Linh:

[Sao vậy?]

Tạ Trạch Duyệt:

[Cậu ta ở trên xe cậu làm gì?]

Hứa Linh:

[Cậu ấy tới nhà tôi chờ tôi rồi được anh họ tôi đưa tới đây.]

Tạ Trạch Duyệt:

[Cậu ta tới nhà cậu???]

[Tại sao cậu lại dẫn cậu ta về nhà?]

Hứa Linh:

[Cậu ấy hay đến lắm.]

[Quen nhau từ nhỏ rồi mà.]

Tạ Trạch Duyệt nắm chặt tay, mãi một lúc sau mới trả lời:

[Cậu có bạn gái rồi, vì thế phải giữ khoảng cách.]

Hứa Linh:

[Ừ.]

Tạ Trạch Duyệt thở phào nhẹ nhõm.

May là cậu có bạn gái rồi.

Đệt..