Ngày Nảy Ngày Nay Có Hai Chú Muỗi Nọ

Chương 11: Ngày 17 tháng 6

Có lẽ ngay từ đầu, chúng ta đều đã sai rồi.

Sáng tác: Nãi Tiểu Ninh

Dịch: Zyncathe

“Buổi sáng tốt lành” Bé con Nãi Quái tỏ ra rất phấn chấn, “Đã sang ngày 17 rồi này”

“Ừ.”

“Còn có năm ngày thôi, năm ngày nữa là tới ngày mặt trời mọc suốt ở Bắc Cực rồi.”

“Bắc Cực rất rộng lớn… Ở đó có hẳn một nơi gọi là cực Bắc suốt nửa cả nửa năm mặt trời đều không lặn nữa.”

“A? Vậy sao cậu nói chỉ có ngày 22!”

“Cực Bắc ở rất xa đó, con muỗi ngớ ngẩn này.” Dưa Hấu nói tiếp, “Ngày 22, là lúc điểm gần chỗ tụi mình nhất có ngày mặt trời không lặn đó.”

“Hay quá hay quá!” Nãi Quái vỗ tay, “Chúng ta mau đi đi! Nhanh lên một chút nào!”

Dưa Hấu thở dài, biết vậy lúc trước đã không xì ra vụ đó cho tên ngốc này biết rồi…

“Mang mình đi thôi Nào?”

“Không”

“Mau mang mình đi” Bé con Nãi Quái bắt đầu chơi trò nhõng nhẽo.

“Nhưng Bắc Cực rất lạnh á!” Dưa Hấu nổi khùng rồi nha, “Cái đồ đần độn này!”

“…Oa oa…”

“Oa cái đầu cậu, để yên cho mình ngủ!”

“Ban ngày ban mặt ngủ cái gì!”

“Ngủ đi!”

“…”

“Ghét…”

“Muỗi ngốc! Hừ!”

Nãi Quái giận ghê nơi vậy đó, mà không, chi bằng nói là cậu đau lòng thì đúng hơn.

Cậu có cảm giác như mình mới bị lừa gạt ấy.

Thành ra buổi sáng hôm đó, hai đứa xem đều xem đối phương như không khí.

Lũ trẻ bồng bột này sao không chịu ngẫm kĩ lại xem, đây rõ ràng là một thứ hành vi vừa lãng phí vừa ngu xuẩn mà.

Thế nhưng đến trưa, bằng những giọt mật hoa ngọt lịm, hai đứa đã làm lành với nhau, rốt cục lại cười nói vui vẻ như lúc đầu.

“Tụi mình đi Bắc Cực đi!” Dưa Hấu bỗng nhiên nói.

“Bây giờ á?”

“Đúng vậy, đi bây giờ luôn.”

“Wa” Bé con Nãi Quái nhảy cẫng lên, không đúng, cậu là đang bay lên nha.

“Trời đất quỷ thần ơi!”

Nãi Quái kinh ngạc phát hiện bản thân đã rời khỏi mặt lá tự lúc nào, “Mình bay được này, Dưa Hấu mình biết bay rồi này!”

“Ừ.” Dưa Hấu cười gượng gạo, lòng cậu đang có rất nhiều tâm sự.

Thế là kể từ chiều hôm ấy, lũ trẻ bắt đầu hành trình bay đến phương Bắc.

“Dưa Hấu.”

“Mệt à?”

“Ừm.”

“Vậy dừng một chút đi.”

Ngay lúc mặt trời vừa xuống núi, bọn họ ghé vào nghỉ chân trên một nhánh cây nhỏ.

Nãi Quái bắt gặp rất nhiều đồng loại, trong đó có một cặp muỗi ôm chặt lấy nhau.

“Bọn họ đang làm gì vậy?”

“Giao phối.”

“Hở? Làm gì cơ?”

“Sinh em bé.”

“Ồ, để mình sang chào hỏi xem sao”

Việc có thể bay khiến cho Nãi Quái hưng phấn vô cùng, cậu liền bay về phía đôi muỗi đang ôm nhau kia.

“Này trùng” Nói thật thì bệnh ngốc của Nãi Quái vẫn chưa có thuốc chữa đâu.

“Mi mới là đồ côn trùng có hại á” Một trong hai con muỗi đốp lại.

“Hì hì, xin lỗi nha. Các vị là đang *** sao?”

“Ừ ừ.” Con còn lại đáp lời.

Nói rồi quay sang con muỗi bên cạnh, mồm ngoác tận mang tai mà hạnh phúc nói tiếp: “Bởi vì bọn ta thích nhau.”

“Thích nhau?!” Nãi Quái vừa nghe tới đó, liền kích động hẳn lên, “Cho nên hai vị ***?!”

“Đúng vậy.”

“Chứ không phải để sinh em bé à?”

“Chỉ là tiện thể làm luôn thôi…”

“Wa, cảm ơn các vị nha! Tôi đi trước đây, hẹn gặp lại!”

Nãi Quái không rõ vì sao bản thân cảm thấy thật phấn khích, nhưng nói chung là cậu đang rất phấn khích.

Mang trong mình hưng phấn, Nãi Quái mặt mày rạng rỡ, bay một mạch trở về tìm Dưa Hấu.

Tới khi đáp xuống, lại ngồi thở hồng hộc một trận.

“Cậu bị sao vậy?” Dưa Hấu hỏi.

“Dưa Hấu… Dưa Hấu…”

“Rốt cục là bị sao vậy hả?” Dưa Hấu sốt ruột, tiểu tử này coi mòi không ổn lắm.

“Chúng… Chúng ta… Chúng ta *** đi!”

Cái gì nên tới cũng đã tới, chỉ có điều Dưa Hấu lại chỉ biết ngây người ra đó.

Cậu vẫn đang suy nghĩ coi nên nói thế nào đây.

“Chúng ta… Không thể *** được.”

“Sao lại thế?!” Đã là lần thứ ba Nãi Quái thấy chán nản rồi nha.

“Bởi vì… Bởi vì chúng ta không cần sinh em bé.”

“Cậu còn dám xạo với mình! Bọn họ nói họ là vì thích nhau, nên mới *** mà! Cậu dóc tổ vừa thôi nhé!” Nãi Quái tuôn hết một tràng dài, xong lại bắt đầu xoay lòng vòng tại chỗ – Đây là cách để cậu xả giận.

“Đừng như vậy mà…” Dưa Hấu nào có muốn đâu, cậu cũng rất muốn được *** với Nãi Quái đó chứ, nhưng đành lực bất tòng tâm.

Chỉ vì cả hai đều là muỗi đực.

“Cậu xem hai vị muỗi kia, một vị có lông dài, vị còn lại là lông ngắn đúng không?”

Nãi Quái không trả lời.

“Một vị có vòi to trông rất khủng khiếp, vị còn lại hầu như không có đúng không?”

Nãi Quái không muốn nói, chỉ biết gật đầu.

“Một vị là muỗi đực, vị còn lại là muỗi cái…” Dưa Hấu ngước cái đầu bé xíu lên, thẫn thờ một lúc lâu, lặng ngắm bầu trời đang dần tối, cậu nói: “Bọn họ đúng, còn chúng ta… Đã sai rồi.”

“Sai thế nào được? Chúng ta sai ở đâu chứ?”

“Chúng ta đều là muỗi đực…”

“Việc này sao lại sai chứ!”

“…”

“Nhưng chúng ta cũng là yêu thương nhau mà…”

Chúng ta cũng yêu thương nhau à, có lẽ ngay từ đầu việc đó vốn đã sai lầm rồi.

Dưa Hấu nghĩ.

Nãi Quái không nói gì, vì cậu thật sự không biết phải nói gì nữa.

Bọn họ mỗi người đều mang trong lòng một nỗi thương tâm nho nhỏ, cũng cùng một cảm giác bất lực như nhau.

Ai biết được hai đứa sẽ phải làm gì để vượt qua bóng đêm mịt mờ này đây.

Ghi chú:

là những chỗ mình không hiểu lắm 囧

[Lớp phụ đạo của giáo sư Google, chuyên ngành Muỗi học]

(Kì cuối)

Làm sao để phân biệt muỗi đực với muỗi cái?

Trên đầu muỗi nhú ra một sợi xúc tu với nhiều sợi lông loắn xoắn. Lông ngắn ở muỗi cái, lông dài và rậm rạp ở muỗi đực.

Miệng muỗi cái dài, có vòi để hút, còn miệng muỗi đực rất thô sơ. Vòi của muỗi đực mềm và nhỏ hơn muỗi cái, được thiết kế với dạng 1 cái vòi có đầu loe ra như hình loa kèn để hút mật hoa…

Đợt này hơi bị nhiều hình, cảm hứng dâng tràn quá mà ^^!