Hướng Vi nào đó có chỉ số IQ âm một trăm: Tao không biết làm gì cả. Tiểu yêu tinh, mày có thể giúp tao không? Cầu xin mày đó????
“…” Nhị Hắc suy nghĩ một lúc rồi nói: “Thử từng cái một.”
Hướng Vi: Là sao?
“Ý trên mặt chữ.” Nhị Hắc nhíu mày, nói: “Cậu ta không phải gọi cô là tiểu bảo bối sao, cô thử “đại bảo bối” xem thế nào?”
Đại. Bảo. Bối.
Chuyện này, chuyện này,…
QUÁ MỨC BUỒN NÔN RỒI!!!!!
Hướng Vi lén nhìn Giang Thành rồi nhanh chóng cúi đầu: Tao hoàn toàn không thể mở miệng được….
Nhị Hắc: “Ta tốt bụng nhắc nhở cô rằng….”
“…” Hướng Vi: Khỏi cần nhắc, tao biết.
Bây giờ cô phải dỗ dành Giang Thành, Giang Thành muốn cô gọi biệt danh, cô phải gọi.
Hít sâu một hơi, Hướng Vi cố gắng kìm nén cảm giác xấu hổ trong lòng, cúi đầu nói nhỏ:
“Đại…. Bảo bối?”
Lời vừa ra khỏi miệng, Hướng Vi xấu hổ đến mức chỉ muốn chui xuống đất.
Đợi một lúc, không có tiếng Giang Thành trả lời.
Hướng Vi thở dài: Không phải cái này rồi.
Nhị Hắc: “Cô thử gọi “Thành ca”, à không, “Thành ca ca”. Biện pháp lặp từ luôn đáng yêu.”
Hướng Vi: “…” Bây giờ là lúc nói chuyện đáng yêu hay không sao?”
Cố gắng kìm nén cảm xúc trong lòng, Hướng Vi nói:
“Thành ca…. ca?”
Nhưng Giang Thành vẫn không có phản ứng như cũ.
Nhị Hắc: “Heo con bé bỏng?”
“……”
Hướng Vi dở khóc dở cười, nhưng cô vẫn tiếp thu đề nghị của Nhị Hắc: “Heo con bé bỏng?”
Giang Thành: “……”
Quả nhiên không phải mà, Hướng Vi cười buồn.
Nhị Hắc ra chiêu sát thủ: “Chồng ơi ~”
Hướng Vi:!!!!!!!
Hướng Vi: Không được, không được, cái này chắc chắn tao sẽ không gọi đâu.
“Sớm muộn gì cũng phải gọi, thẹn thùng xấu hổ làm cái gì?” Giọng điệu của Nhị Hắc cực kỳ đê tiện, trên mặt ghi rõ mấy chữ: Ta đang vui vẻ xem kịch.
“……”
Hướng Vi bị câu nói “sớm muộn gì cũng phải gọi” kia làm cho mặt nóng bừng, cô lại nhìn trộm Giang Thành, đúng lúc gặp được ánh mắt nghi hoặc của cậu ấy.
Trong lòng Hướng Vi âm thầm hoảng hốt: Xong rồi, xong rồi, thử nhiều như vậy đều không đúng, Giang Thành bắt đầu nghi ngờ rồi. Hay là tao ra vẻ mất trí nhớ nhỉ?
Nhị Hắc: “Thông minh đấy, nhưng cô nghĩ cậu ta có tin không?”
“…” Thôi được rồi, Giang Thành thông minh như vậy, rõ ràng là không tin.
Hướng Vi bị Giang Thành nhìn đến chột dạ, trong lúc nhất thời không nghĩ ra nickname khác, cô đành ấp úng nói:
“Lão… lão… lão…”
Giang Thành nhíu mày, nghi ngờ trong mắt càng sâu.
Nhị Hắc tức giận nắm chặt tay, nó hận không thể nói hộ Hướng Vi chữ cuối cùng kia.
(Ps: Trong tiếng Trung, chồng được gọi là lão công, vì vậy mình để nguyên từ lão chứ mình không biết nó dịch ra là gì nữa T.T)Hướng Vi nào đó đang còn cố gắng vượt khó: “Lão…. Lão…”
Nói từ “lão” nửa ngày thì cô cũng không thể nói hết câu, Hướng Vi đành phải cười cười sửa lời:
“Lão… Thành… Thành?”
Cái gì?
Nhị Hắc hóa đá.
Thành lão còn hiểu được.
Chứ “lão Thành Thành” là cái quỷ gì?
Tình yêu xế bóng à?
Trên mặt Nhị Hắc đầy vạch đen.
“Ha ha.” Hướng Vi cười cười. Thực sự cô chỉ muốn gọi một chữ “Thành”, coi như làm lơ chữ “Lão” này đi, nhưng lại nhớ tới Nhị Hắc mới vừa bảo điệp từ sẽ đáng yêu hơn nên cô mới thêm một chữ “Thành”. Cuối cùng lại ra “Lão Thành Thành”.
“…”
Hướng Vi rất muốn đập đầu vào một miếng đậu phụ để tự tử.
Cô không dám nhìn biểu cảm của Giang Thành, âm thầm cúi đầu như đứa trẻ biết lỗi, im lặng chờ Giang Thành chỉ trích bản thân.
Nhưng rồi cô chờ,
Chờ mãi.
Lại chờ được một câu:
“Vi Vi, em đang làm cái gì thế?”
Hả? Vi Vi?
Hướng Vi vội vàng ngẩng đầu, cô nhìn thấy Giang Thành đang mỉm cười, lặng lẽ nhìn cô.
“Giang…. Giang Thành?” Cô hỏi, trong lòng tràn đầy sợ hãi.
Giang Thành cười nhẹ: “Làm sao thế? Không quen biết tôi sao?”
A a a a a~
Cậu ấy đã bình thường trở lại rồi.
Thật tốt quá, cuối cùng thì Giang Thành cũng đã bình thường trở lại. Cô không cần phải diễn cái gì gọi là kịch bản phim “nối lại tình xưa” nữa.
Hướng Vi kích động thiếu chút nữa là nhảy cẫng lên, cô mừng rỡ nhìn Giang Thành, trong đôi mắt tràn ngập sự vui sướng hạnh phúc.
Nhưng sự vui mừng này chỉ kéo dài nửa giây, bởi vì…
Nếu như Giang Thành đã bình thường trở lại, vừa nãy những lời cô gọi cậu ấy là “đại bảo bối”, “heo con bé bỏng”, “lão Thành Thành”,… đều bị cậu ấy nghe được sao?
“….”
Ai đó đưa cho cô một miếng đậu phụ đi!!!!
Hướng Vi vừa xấu hổ vừa không biết nói gì, cô thực sự không cười nổi, chỉ biết ngây người nhìn cậu.
Giang Thành mỉm cười nhìn Hướng Vi, khẽ nói: “Đại bảo bối?”
“À chuyện này….” Hướng Vi đỏ bừng mặt, nói năng lộn xộn.
“Thành ca ca?”
Hướng Vi: “…” Cậu ấy muốn kể lại một lượt đấy à?
Tại sao lại có thể trùng hợp như vậy chứ?
Hướng Vi âm thầm khóc thút thít trong lòng.
“Mình… à…. Mình đi uống nước đây.”
Nói xong, Hướng Vi chạy như điên về phía phòng bếp, nhanh chóng chuồn mất.
Giang Thành: “……”
Sau khi Hướng Vi trốn mất, Giang Thành nhanh chóng sắp xếp lại trí nhớ trong đầu.
Hai ngày nay cậu đã làm những gì?
“Quay lại” với Hướng Vi, hôn môi,….
Hmmm, có vẻ không tệ.
Hầu kết của Giang Thành khẽ trượt, trong đầu đúng lúc nảy ra một từ quan trọng.
Bạn gái.
Bây giờ Hướng Vi là bạn gái của cậu, chuyện này không thể sai được.
Khóe miệng Giang Thành đã cong lên đến tận trời.
Trong phòng bếp, Hướng Vi rót tạm một ly nước lạnh để uống, mãi sau cô mới bình tĩnh được.
Tại sao Giang Thành lại bình phục ngay lúc này?
Nhị Hắc: “Ta không biết.”
Bây giờ cậu ấy có biết ký ức của mình bị rối loạn không?
Nhị Hắc: “Ta không biết.”
“…” Hướng Vi: Vậy mày biết cái gì?
Nhị Hắc: “Cái gì ta cũng không biết.”
Hướng Vi: “……”
“Ta không có lừa cô thật mà. Cái gì ta cũng không biết. Rõ ràng lão yêu tinh có nói với ta là những ký ức rối loạn trong đầu chủ nhân nhà ta thì nếu nhanh là bốn, năm tháng, chậm là một, hai năm mới có thể bình phục.” Nhị Hắc tỏ vẻ thất vọng nói.
Nó còn chưa xem kịch xong mà, vậy mà đã hết rồi.
Thực ra Giang Thành có thể bình phục thì Hướng Vi đều vui vẻ.
Khi trở lại phòng khách, cô ngồi ngay ngắn ở cạnh Giang Thành, hai tay đặt trên đầu gối, trong đầu thì bận rộn suy nghĩ xem làm sao để giải thích với Giang Thành tình cảnh hiện tại.
Hướng Vi: “Bây giờ chúng ta….”
Giang Thành: “Yêu nhau.”
“À…ừ.” Tốt quá, cô không cần phải giải thích.
Hướng Vi yên lặng cúi đầu, hai tai cô nóng tới mức có thể rán được trứng.
Giang Thành vui vẻ nhìn người bạn gái “từ trên trời rơi xuống” này, ánh mắt cậu lướt qua vành tai đỏ hống của cô khiến cậu không kìm lòng được mà lại gần thì thầm vào tai cô:
“Vừa rồi em muốn gọi tôi là cái gì?”
Giọng nói trầm ấm vang lên bên tai cô, cả người Hướng Vi tê dại:
“Cái gì chứ? Lúc…. Lúc nào???”
“Lão…..” Giang Thành khẽ kéo dài âm cuối, cố ý không nói hết.
“Chồng ơi ~~~~~” Nhị Hắc vui vẻ kêu lớn.
“…” Mày thì thông minh rồi.
Hướng Vi không dám trả lời Giang Thành, cô liền nói lảng sang chuyện khác: “Chuyện kia…”
“Chuyện nào?” Giang Thành nhíu nhíu mày, tỏ ý bất mãn với việc đánh trống lảng của cô.
“…” Hướng Vi sửa lời: “Cậu….”
“Cậu????”
“….”
Tại sao cả hai Giang Thành đều cố chấp với chuyện xưng hô như vậy chứ?
Hướng Vi bối rối, sau đó âm thầm chọn lựa trong bốn cái xưng hô kia tìm ra một cái tương đối bình thường: “Thành …. Ca ca?”
Người bên cạnh im lặng một lúc, sau đó truyền đến giọng nói vui vẻ của Giang Thành:
“Được rồi, tôi tha thứ cho em.”
Hả? Tha thứ? Tha thứ cái gì?
Hướng Vi nghĩ đến đoạn đối thoại lúc trước, trong lòng cảm thấy có cái gì đó không ổn.
“Giang Thành?”
“Cậu là người bị mình bỏ rơi sao?”
Giang Thành hơi bĩu môi, rầu rĩ “Ừ” một tiếng, trong lòng âm thầm nghi ngờ có khi nào tiểu bảo bối của cậu có người khác rồi hay không?
Hướng Vi: “…” Đây là thứ phép thuật gì? Thế mà còn có thể tự nhiên linh nghiệm, tự nhiên hết.
Nhị Hắc: “Ta vừa mới đi hỏi lão yêu tinh. Chủ nhân nhà ta đột nhiên khôi phục bình thường là vì vừa rồi tâm trạng của cậu ta tốt. Cô phải không ngừng cố gắng, nỗ lực dỗ dành cho cậu ta vui vẻ thì cậu ta mới có khả năng bình phục lâu dài.”
Hướng Vi: “…” Thật không có lừa cô đấy chứ?
Buổi tối sau khi về nhà, Hướng Vi nhận được link chia sẻ của Tần Khả Viện.
Đó là một app tên “Tôi là idol”.
Tần Khả Viện: Cuối cùng thì cậu cũng có điện thoại rồi. Phần mềm này chơi vui lắm, cậu download về chơi thử đi.
Hướng Vi: Okie.
Tần Khả Viện: Hôm nay mình đi bưng bê cả một ngày, mệt chết mất. À đúng rồi, hôm nay cậu gọi mình đến nhà Giang Thành chơi cái gì thế?
Nghĩ đến chuyện ban ngày, Hướng Vi đau đầu thở dài nói: Nguyên Dã mua một đống bia rượu qua đấy, uống không hết nên tìm cậu đến uống hộ.
Tần Khả Viện: …
Tần Khả Viện: Mình không uống rượu.
Tần Khả Viện: Mình nghe Nguyên Dã nói, cậu với Giang Thành quay lại với nhau rồi. Chuyện này là như thế nào? Các cậu chia tay lúc nào thế?
Tần Khả Viện: Hay là các cậu đã sớm lén lút yêu nhau rồi?
“……”
Lén lút yêu nhau?
Hướng Vi không biết trả lời thế nào, đành phải thừa nhận: Ừ.
Tần Khả Viện: Oa, thế mà bây giờ mình mới biết. Mình thật quá ngu ngốc rồi.
“……”
Hướng Vi dở khóc dở cười. Không sao không sao, lúc mình biết mình cũng ngây người mà.
Lúc này điện thoại vang lên “ting” một tiếng báo đã tải xong “Tôi là idol”. Hướng Vi mở ứng dụng, phát hiện ra đây là một phần mềm lồng tiếng, bên trong có các đoạn video ngắn cắt từ phim, người chơi có thể lựa chọn những nhân vật mình thích trong video để lồng tiếng.
Hướng Vi nhớ tới trước kia Tần Khả Viện có đề nghị cô thi vào trường văn hóa nghệ thuật, chắc là Tần Khả Viện muốn cô thử xem lồng tiếng có ổn không. Vì vậy, cô đăng ký một tài khoản để dùng thử. Khi điền tên, cô theo thói quen viết “Hướng Vi”, nhưng sau đó lại nghĩ ở trên mạng mà dùng tên thật cũng không ổn, vì vậy cô đổi thành “Vi Vi”.
Hệ thống báo: Tên người dùng này đã được sử dụng.
Hướng Vi nghĩ nghĩ một lúc, sau đó xấu hổ viết thêm ba chữ sau từ Vi Vi.
Tiểu bảo bối.
Sau khi đăng ký tài khoản xong, cô tiện tay mở một đoạn video, đầu tiên nghe bản gốc một lần, sau đó thử lồng tiếng theo phụ đề một đoạn rồi thu âm lại. Theo như thông báo của hệ thống thì cô đã nhận được rất nhiều like.
Chuyện này làm Hướng Vi cảm thấy được ủng hộ, vì vậy cô lại thu thêm vài đoạn nữa, có cả Bạch Tố Trinh, Hoàn Châu cách cách, Tiểu Long Nữ, Tử Hà tiên tử,… cho đến khi Nhị Hắc gọi cô là “Cô gái ham game” thì cô mới giật mình, bỏ điện thoại xuống, bắt đầu làm bài tập nghỉ đông.
Ngày hôm sau, Hướng Vi đến tiệm cà phê sớm để làm thêm, nhưng Giang Thành còn đến sớm hơn cô. Trước quầy thu ngân là một hàng dài người xếp hàng, tất cả đều là những nữ sinh mười bảy, mười tám tuổi, hàng chục đôi mắt nhìn chằm chằm vào Giang Thành, vẻ háo sắc viết rõ trên mặt.
Hướng Vi ở phía sau Giang Thành phụ trách đóng gói đồ ăn, trong lúc đợi xe đẩy thức ăn quay trở lại, điện thoại cô kêu “ting” một tiếng, báo có tin nhắn trên ứng dụng “Tôi là idol.”
Có một người gửi cho cô một đoạn tin nhắn thoại.
Hướng Vi trực tiếp nhấn vào đoạn ghi âm.
“Vi Vi tiểu bảo bối, giọng của em thật dễ nghe.”
Một giọng nam trầm thấp xa lạ vang lên từ trong điện thoại.
Tay Hướng Vi run bần bật, cô theo bản năng quay đầu lại thì đối diện với ánh mắt đau lòng của Giang Thành.
Chuyện này…
Hiểu lầm rồi.