Nghe Cái Bút Nói Rằng Anh Thầm Yêu Em?

Chương 9

Sau khi Giang Thành đưa notebook cho Hướng Vi thì cùng với Nguyên Dã ra quán game gần cổng trường chơi trò chơi một lúc rồi mới về nhà. Nguyên Dã đề nghị đi ăn đồ nướng BBQ, nhưng cậu không muốn ăn nên về trước.

Sau khi về nhà, lúc vừa mới tắm xong, tóc còn chưa kịp lau khô thì wechat của Nguyên Dã đã gửi tin nhắn đến.

Nguyên Dã: Vừa rồi mình chụp được một bức ảnh khi đi ăn đồ nướng BBQ, nhưng mà chẳng ai khen ngợi cả. Xấu hổ quá, cậu khen tôi một chút đi.

“…”

Giang Thành tiện tay mở trang cá nhân của Nguyên Dã, bỗng nhiên trên điện thoại xuất hiện một khuôn mặt to đùng, bên cạnh là một dòng chữ:

Thứ sáu,  phải đi ăn xiên nướng BBQ một mình trong gió rét.

“…”

Bây giờ mới tháng chín, gió lạnh ở đâu ra?

Giang Thành nhướn mày, tiện tay bình luận: Mặt quá to, nhìn không thấy gì hết.

Nguyên Dã lập tức gửi đến cái sticker “Đừng ép tôi bôi đen cậu”

Giang Thành: Ok.

Nguyên Dã: ….

Nguyên Dã: Cậu cũng đừng mong biết được, lúc ăn xong BBQ trở về mình gặp ai. *gian xảo*

Giang Thành: Kệ cậu.

Trả lời xong tin nhắn, Giang Thành ném điện thoại về phía bàn, vừa lau tóc vừa nghĩ đến chuyện ngày hôm nay. Khi khăn lông chạm đến phía sau gáy, trong đầu bỗng nhiên hiện ra một gương mặt xinh đẹp, cậu không kìm nổi lại nở nụ cười.

Lúc này, ở cửa bỗng truyền đến âm thanh nhấn phím, sau đó “Đinh đang” một tiếng, mật mã cửa bị mở ra.

Tay đang lau tóc chợt dừng lại, cậu nhìn về phía phát ra âm thanh, trong lòng gióng lên một hồi chuông cảnh giác.

Chỉ thấy cửa ra vào bị người từ bên ngoài chậm rãi mở ra, đầu tiên là một đôi tay thon dài trắng nõn, sau đó là một nửa người mặc đồng phục của trường cấp ba.

Người đến đây là một người học cùng trường.

Bạn học biết mật mã nhà cậu chỉ có Nguyên Dã, nhưng đôi tay cùng với một nửa người nhỏ xinh kia rõ ràng là của một nữ sinh.

Sẽ là ai vậy?

Giang Thành đứng tại chỗ im lặng nhìn cửa, theo cánh cửa từ từ mở ra, bộ dạng của người mới đến cũng hoàn toàn hiện ra ở trước mặt cậu.

Giây tiếp theo, cánh cửa đóng lại ầm một tiếng.

Trước mắt chỉ còn lại cánh cửa màu xám, còn người con gái có vẻ mặt kinh ngạc khi nãy thì không còn nữa.

Cả quá trình chắc chỉ tầm hai giây đồng hồ, làm cho cậu bất ngờ.

Sau khi đứng lặng vì giật mình, cậu tiện tay với một cái áo thun mặc vào người, rồi vội vã đuổi theo mở cửa.

Ngoài cửa không có một bóng người. Thang máy cũng đang dừng ở tầng dưới, không có dấu hiệu di chuyển.

Chẳng lẽ là ảo giác sao?

Giang Thành nhướn mày, vào nhà đóng cửa lại, trong đầu còn nghĩ đến người vừa mới nhìn thấy.

Hướng Vi.

Hướng Vi tới tìm cậu, còn mở được mật mã cửa nhà cậu.

Chuyện này nhìn từ góc độ nào cũng đều là cậu trúng độc quá nặng nên xuất hiện ảo giác. Từ cười giễu chính mình, Giang Thành tiếp tục lau tóc, tầm mắt lướt qua di động, bỗng nhiên nhớ đến tin nhắn của Nguyên Dã.

Cậu cũng đừng mong biết được, lúc ăn xong BBQ trở về mình gặp ai.

Không lẽ…

Cậu lập tức gọi điện cho Nguyên Dã: “Trên đường trở về cậu gặp ai?”

Người bên kia thong thả đáp: “Úi chà, mình còn tưởng cậu không quan tâm.”

“Cậu gặp ai? Hướng Vi à?”

Cậu hỏi hai câu liên tiếp, lúc sau mới ý thức được mình mất bình tĩnh quá rồi, liền đỡ trán, điều chỉnh cảm xúc lại, bình thản hỏi lại:

“Có phải trên đường về cậu gặp Hướng Vi phải không?”

Ở bên kia đầu dây, Nguyên Dã đắc ý gật mạnh đầu: “Đúng thế. Mình gặp cô ấy. Lúc ấy mình mới từ nhà hàng BBQ đi ra ngoài, uống một chút rượu nên tầm mắt có chút mơ hồ…”

“Nói trọng điểm.”

“……”

Tại sao cái chuyện thân thể của cậu khỏe mạnh hay không lại không phải trọng điểm vậy? Nguyên Dã hậm hực bĩu môi, sau đó nói: “Mình thấy cô ấy đi về phía nhà cậu…”

Một câu còn chưa nói xong, người bên kia đã tắt máy.

Nguyên Dã: “……”

Phía bên kia, Giang Thành đã xuống đến đại sảnh ở tầng một. Cậu tìm một vòng trong đại sảnh nhưng không thấy người muốn tìm, vì thế hỏi người bảo vệ ở cửa.

“Chú có thấy một cô gái từ trong này đi ra ngoài không?”

Người bảo vệ tóc hoa râm ở cửa suy nghĩ một lúc rồi nói: “Những cô gái trẻ đi ra ngoài rất nhiều. Người cậu muốn tìm có gì đặc biệt không?”

Giang Thành không buồn suy nghĩ đã nói luôn: “Trông rất xinh đẹp.”

“Còn gì nữa?”

“Mặc đồng phục.”

“Một cô gái xinh đẹp mặc đồng phục, hôm nay tôi có thấy một người. Nhưng mà chỉ thấy đi vào, không có thấy đi ra.”

Giang Thành gật đầu, sau khi cảm ơn chú bảo vệ lại quay lại thang máy, trong lòng tràn đầy nghi hoặc.

Không ra ngoài… vậy cô ấy có thể đi đâu?

Hướng Vi thực sự chưa ra ngoài.

Cô còn chưa phục hồi tinh thần từ sự thật đáng sợ rằng cô vừa đột nhập nhà họ Giang, chính mình nơm nớp lo sợ trốn ở phía gầm cầu thang bộ, trong lòng không ngừng hối hận.

Nhị Hắc nói đây là nơi nó sống ở thế giới loài người.

Nó là bút của Giang Thành, chỗ nó sống ở thế giới loài người còn không phải là nhà Giang Thành sao?

A a a a a a….

Tại sao bây giờ cô mới nghĩ ra vậy?

Hướng Vi cảm thấy vô cùng tuyệt vọng.

So với cô, Nhị Hắc bình tĩnh hơn nhiều, hoàn toàn không có tự giác rằng mình đã phạm sai lầm.

“Cô tính qua đêm ở chỗ này à?” Nó nhìn cái người ngu ngốc đang hận không thể tìm cái lỗ để chui xuống, nhàn nhạt hỏi.

Hướng Vi vẻ mặt chết không hối tiếc mà ngẩng đầu nhìn: “Mày lừa tao, giờ mày còn không biết xấu hổ mà nói chuyện với tao sao?”

Nhị Hắc: “…” Là cô phản ứng chậm có được không? “Đây không phải chuyện tốt sao? Cô nhìn thấy chủ nhân nhà ta ở trần, ta còn chưa có thu tiền cô đâu.”

Thu tiền?

Nó nghĩ nó là tú bà sao?

Không không không, không thể nói như vậy được, như vậy sỉ nhục Giang Thành quá rồi.

Nói đến sỉ nhục…

Hướng Vi nhớ đến hình ảnh khi vừa mới mở cửa kia, tức khắc thấy mặt nóng lên, cả người cứng đờ dựa vào góc tường, có cảm giác muốn nín thở tự tử luôn.

“Huhuhu.. tại sao lại có thể không khéo như vậy chứ? Làm sao sau này tao dám không biết xấu hổ hỏi bài cậu ấy đây?” Hướng Vi tuyệt vọng rên rỉ.

Nhị Hắc: “……” Bình thường một nữ sinh nhìn thấy trai đẹp ở trần không phải là nên đỏ mặt thẹn thùng sao? Sao cô ấy còn ở đây lo lắng chuyện học tập vậy? Logic của người ngu ngốc nào đó không phải là thứ mà yêu tinh chỉ số thông minh cao như nó có thể lý giải được.

Thôi, không nghĩ nữa.

Hiện tại chỉ mong chủ nhân nhanh chóng đuổi theo đến đây. Lại nói nữa, chủ nhân tại sao còn chưa đuổi theo đến đây vậy?

Hay là không nhìn thấy?

Trong lòng Nhị Hắc tràn đầy nghi hoặc, bỗng nhiên cánh cửa gầm cầu thang bị người từ bên ngoài mở ra.

Hướng Vi cũng nghe thấy tiếng mở cửa, khi quay đầu nhìn lại đúng lúc đối mặt với đôi mắt đen sâu thẳm của Giang Thành.

Xong, xong đời rồi.

Cô thế mà lại bị bắt tại trận.

Nên, nên giải thích như thế nào bây giờ?

Hướng Vi ngơ ngẩn nhìn người trước mặt, có cảm giác muốn khóc đến nơi.

Giang Thành cũng nhìn Hướng Vi không chớp mắt, từ trong đôi mắt cô thấy được sự kinh ngạc.

Không kịp nghĩ lại đầu đuôi sự việc, cậu nhẹ nhàng an ủi: “Không có việc gì. Lại đây đi.”

Hướng Vi không từ chối, ngoan ngoãn nghe lời mà đi theo cậu vào trong nhà, vừa đi vừa cúi đầu giống như người học sinh nhỏ phạm lỗi.

“Ngồi đi.” Cậu chỉ vào sô pha nói.

“Cảm ơn……”

Cô yên lặng ngồi xuống, vẫn cúi đầu như cũ.

Cậu đứng trầm mặc trước mặt cô một lúc, rồi cũng ngồi xuống, hỏi: “Làm sao em biết mật mã nhà tôi?”

Chuyện này..

Hướng Vi liếc qua Nhị Hắc đang giả chết, cũng không dám nói cho Giang Thành sự thật. Dù sao thì cậu ấy cũng không thể nhìn thấy Nhị Hắc, chắc chắn sẽ cho là cô đang nói dối, có khi còn cho là cô thần kinh không bình thường.

Nếu là như vậy, còn không bằng nói dối luôn đi.

Do dự một chút, Hướng Vi vô cùng chột dạ nói: “Tôi nằm mơ thấy.”

Giang Thành nghe vậy đầu tiên là ngẩn ra, sau đó khóe miệng cong lên, vui vẻ hỏi:

“Em mơ thấy tôi?”

“Không có không có. Tôi chỉ là mơ thấy mật mã cửa nhà cậu, không có mơ thấy cậu. Cậu nhất định không được hiểu lầm.” Hướng Vi không ngừng phủ nhận.

Giang Thành: “……”

Nhị Hắc: “……”

Sau một lúc lặng im, Giang Thành đem trái tim vỡ nát rơi đầy đất của mình nhặt lên, lại hỏi: “Vậy em đến tìm tôi có chuyện gì?”

“Tôi…” Hướng Vi chột dạ cúi đầu, đưa mắt nhìn tấm thảm trên mặt đất, suy nghĩ hơn nửa ngày mới tìm được một lý do hợp lý.

“Tôi có một đề bài muốn hỏi cậu.” Cô yếu đuối nói.

Giang Thành: “……”

Thứ lý do sơ hở đủ chỗ như này, cũng chỉ gạt được mỗi cậu thôi.

Trong lòng thở dài một hơi, rồi cậu hỏi: “Đề nào? Để tôi xem.”

Cô lập tức lấy quyển notebook ra, mở trang đầu tiên nói: “Đề này tôi xem không hiểu. Còn những đề khác tôi còn chưa xem.”

“… Đây là đề đầu tiên mà.”

“Đúng thế. Toán học thực sự rất khó.”

“…”

Giang Thành im lặng chừng một phút, sau đó mới đứng dậy nói: “Đi đến thư phòng. Tôi sẽ chỉ từng bài cho em.”

“Thật ư?” Cô ngẩng đầu, đôi mắt lấp lánh như có thể phát sáng được vậy.

Nhìn người trước mặt vui vẻ mười phần, Giang Thành cũng nhịn không được mà mỉm cười, trên khuôn mặt tuấn tú hiện rõ vẻ cưng chiều.

“Tôi tình nguyện chỉ bài cho em, về sau ngày nào em cũng có thể đến.” Cậu nhàn nhạt nói.

Sau đó làm như không có việc gì mà xoay người rót nước, nhưng lực chú ý giống như bị kim khâu lại ở trên người phía sau.

Phía sau cực kỳ yên tĩnh, thật lâu sau đó cũng không có tiếng trả lời.

Thời gian cứ thế tích tắc trôi qua.

Cho đến khi cậu bắt đầu nghi ngờ không biết có phải cô đã rời đi hay không thì mới nghe một tiếng trả lời ngọt ngào:

“Được.”

Chỉ một tiếng này, làm cho trái tim đang treo lơ lửng giữa không trung kia của cậu..

An toàn chạm đất.