Phương Trì đứng cách cửa hai bước, nhìn Lâm Hiểu trước mặt, hai mắt hắn lóe lên, cảm nhận được sự ngạc nhiên hiếm có trong lòng.
Mất nửa ngày hắn mới hoàn hồn, hầu kết không tự chủ khẽ động đậy, nhỏ giọng nói: “Cậu vẫn luôn đợi tôi?”
Lâm Hiểu nghe tiếng, nhận ra là Phương Trì, cậu mỉm cười có chút ngại ngùng, nhường đường cho hắn vào: “Hôm qua đã hẹn trước rồi mà.”
Phương Trì theo cậu vào cửa tiệm, ánh mắt thoáng liếc cái đệm sofa ở trong khu chờ hơi nhăn nheo, có vẻ như vừa có người nghỉ ngơi trên đó.
Lâm Hiểu hỏi: “Vẫn là phòng đơn lầu hai ạ?”
Phương Trì không nhìn nữa, khẽ ừ một tiếng.
Lên lầu hai, lại là gian phòng tối hôm qua, Phương Trì quen tay hay việc cởi mũ, cởi khẩu trang, tháo kính để sang một bên, leo lên giường nằm rồi thở phào một hơi.
Lâm Hiểu cũng không nhiều lời, cầm tấm khăn trắng đặt lên vùng vai và cổ hắn, ngón tay đặt ở hai bên cổ, bắt đầu chuyển động ngón tay…
“Shh…”
(Tiếng hít khí)“Sao vậy?” Lâm Hiểu thả lỏng lực tay, “Ngứa à?”
“Không phải.” Phương Trì chậm rãi thở ra, “Hơi đau.”
Lâm Hiểu: “???”
Không thể nào.
Theo lý thuyết, ngày hôm qua đã làm một đợt vật lý trị liệu rồi, coi như không đạt tới mức độ hiệu quả cao nhất thì ít nhất cơn đau cũng đã tiêu giảm phần nào, hơn nữa vừa nãy Lâm Hiểu day ấn không hề sử dụng quá nhiều lực, khách hàng không thể nào phản ứng mạnh như thế được, bệnh tình trông như còn nặng hơn hôm qua.
Sư phụ Tiểu Lâm hiếm khi nghi ngờ tay nghề của mình, quyết định thử day một số huyệt vị mấu chốt trên bả vai Phương Trì. Đúng như dự đoán, mỗi lần day hai lần là “ngài Trương” sẽ vô thức run lên.
Lâm Hiểu ngừng tay, bắp thịt cậu vừa chạm vào vẫn còn cứng ngắc. Cậu bình tĩnh nói: “Hôm nay ngài đã vác nặng trên vai hoặc là bị trúng gió.”
Phương Trì nhắm mắt lại, khóe miệng khẽ cong lên, “Tiểu sư phụ lợi hại quá, cả chuyện này cũng đoán ra được.”
Lâm Hiểu thở dài, lại bắt đầu từ lực độ nhẹ nhất cho hắn tiến hành thả lỏng bắp thịt: “Khoảng thời gian này ngài nên chú ý nghỉ ngơi nhiều thêm, đừng làm việc quá sức, cố gắng tịnh dưỡng, cũng đừng ngồi điều hòa khéo lại cảm lạnh, đặc biệt là đừng để gió lạnh thổi vào vai và cổ, thế lại càng đau đớn hơn.”
Phương Trì ngâm người trong studio suốt một ngày dài, điều hòa thổi vào người suốt bằng đó thời gian. Không chỉ vậy, hợp đồng quảng cáo của họ là nhân vật trong game, quần áo càng về sau lại là mấy bộ chiến giáp tương lai thiếu một bên đai bảo vệ vai, thế là vai phải lãnh đủ. Sau một thời gian dài bị gió điều hòa thổi, hiện giờ chạy tới cửa hàng mát xa quanh năm không bật điều hòa nên đột nhiên được thả lỏng, cơn đau cũng theo đó kéo tới.
Phương Trì gật đầu, lại nhớ ra đối phương không nhìn được động tác của mình, bèn nhàn nhạt ừ một tiếng, nói: “Chịu thôi, ngày hôm nay tôi phải làm việc.”
Lâm Hiểu thuận miệng hỏi: “Cưới xin hay tang lễ vậy?”
Phương Trì: “…”
Đậu phộng, quên mất vụ này.
Đội trưởng Phương đội “đánh trống lớn” không xứng với cái tên của mình.
“Hay là…” Lâm Hiểu thử hỏi: “Hay là tôi giác hơi cho ngài để thải khí lạnh nhé?”
Phương Trì nghĩ một lát, từ chối: “Thôi, mấy ngày nữa tôi có…”
Hắn vốn định nói “có show diễn”, nhưng lại cảm thấy cụm từ này không phù hợp với hình mẫu to lớn và thanh cao của “đánh trống lớn”, liền vội vàng đổi từ: “có việc”, nói xong không đợi Lâm Hiểu đáp lại đã tự vui vẻ trong lòng trước.
Ầy… “Có việc”! Thật là một cách diễn đạt mộc mạc bình dị biết mấy.
Nhưng sư phụ Tiểu Lâm cũng không phụ sự kỳ vọng của mọi người, cậu vừa day vừa nói: “Ngài sợ gia chủ nhìn thấy à?”
Vết giác hơi không thể biến mất trong ngày một ngày hai được, như vậy, “công việc” vào hai ngày tới sẽ thành công cốc.
Phương Trì vùi đầu vào gối bật cười.
“Ngài… Anh, anh đợi chút.” Lâm Hiểu nhớ lại tối qua trước khi đi Phương Trì đã nói với mình một câu, vô cùng gượng gạo nghe người ta sửa lại cách xưng hô, “Tôi đi lấy cái đèn.”
Phương Trì ngẩng đầu khỏi mặt giường, chỉ chốc lát sau, hắn nhìn thấy Lâm Hiểu đẩy đèn hồng ngoại trị liệu vào cửa, vì không tiện chuyển đồ nên lúc vào cửa cậu lỡ xô vào bản lề.
Phương Trì bước xuống giường, nhận thiết bị trong tay cậu, “Để tôi.”
Người ta là khách, Lâm Hiểu không muốn làm phiền hắn, vội vàng nói: “Không cần… Tôi làm được, vừa nãy…”
“Cắm ổ ở đầu giường phải không.”
“… Vâng.”
Phương Trì cắm dây điện, mở công tắc, kéo thiết bị tới bên giường, cau mày hỏi: “Dùng cái này có vô tình làm cậu bỏng không?”
“Không rõ.” Lâm Hiểu cười nhạt, “Mấy năm trước cũng vô tình bị bỏng hai lần, giờ thì không nữa, ngài… À, anh lên giường nằm đi.”
Phương Trì nghe lời cậu nằm sấp trên giường, nhưng đợi mất mấy giây rồi mà người bên cạnh vẫn chưa làm gì. Phương Trì khó hiểu, quay đầu lại thấy sư phụ Tiểu Lâm đang đứng bên giường, mi mắt khép hờ, biểu tình chần chừ.
Không biết có phải ánh sáng từ đèn điện chiếu tới hay không mà Phương Trì nhìn thấy đôi gò má của cậu dần ửng đỏ.
“Sao vậy?”
Lâm Hiểu cắn môi dưới, rề rà nửa ngày mới lẩm bẩm đáp…
“Thì… phương pháp trị liệu bằng đèn hồng ngoại lợi dụng tác dụng nhiệt của bức xạ hồng ngoại thúc đẩy… giãn mao mạch dưới da, tăng cường lưu thông máu, do hiện tượng tăng lượng máu cục bộ tại vùng da…”
Phương Trì mỉm cười: “Vào vấn đề chính.”
Lần này không phải ảo giác, cũng không phải do đèn rọi vào, Phương Trì tinh mắt nhìn thấy cả vành tai Lâm Hiểu cũng đang nhỏ máu.
Lâm Hiểu nắm chặt tay, tựa như tích lũy được dũng khí rồi mới mở miệng hỏi…
“Vì vậy, lần này anh… anh có thể cởi áo ra được không?”
Sau khi nói xong, cả căn phòng mát xa rơi vào sự yên tĩnh đến quỷ dị.
Phương Trì chống một tay nằm nghiêng trên giường, nhìn đôi mắt ấm áp yên tĩnh của Lâm Hiểu, khóe miệng lại lần nữa cong lên.
Người kia không trả lời khiến Lâm Hiểu càng thêm hoảng hốt. Tuy hiểu lầm lần trước đã giải quyết xong, theo lý thuyết thì sự hoảng loạn khó hiểu này không nên tồn tại, thế nhưng câu “cảm phiền cởi áo” này rõ ràng rất bình thường khi nói với bất kỳ vị khách nào tới cửa hàng, cậu có thể nói ra vô cùng trôi chảy mạch lạc, thế nhưng đứng trước vị khách này thì cậu lại hoảng loạn không rõ.
Có lẽ là di chứng sau “sự kiện báo cảnh sát” vẫn còn tồn tại.
Mọi cảm xúc bất an của cậu đều bị Phương Trì nhìn thấy, phản ứng của cậu rất thú vị. Nhưng hai má của Lâm Hiểu càng ngày càng đỏ, Phương Trì cũng không dám ngứa đòn mà trêu chọc người ta, mãi một lúc sao mới nhàn nhạt “ừ” một tiếng, “Tất nhiên là được, không vấn đề gì hết.”
Hắn kéo tấm khăn trắng vẫn còn ở trên vai xuống, hai tay cầm vạt áo phông, duỗi tay cởi áo, nửa người trên săn chắc căng mịn dần lộ ra.
Xong xuôi lại nằm xuống giường, “Xong rồi.”
Lâm Hiểu như được thoát tội, lén lút thở phào một hơi, ngay lập tức kéo đèn nhiệt tới độ cao thích hợp gần vai phải của hắn, sau đó đi một vòng sang bên kia giường, đứng cạnh vai trái của hắn, chuẩn bị mát xa vai trái trước.
Vì là phương pháp nhiệt nên không cần tấm khăn trắng nữa, Phương Trì nhắm hờ mắt, một giây sau, những đầu ngón tay mát lạnh trực tiếp tiếp xúc với vai trái hắn.
Da đầu hắn tê dại không rõ lý do.
Sau quy trình “cởi áo” thành công mỹ mãn, Lâm Hiểu không hiểu tại sao cảm giác căng thẳng của mình lại biến mất, đặc biệt là sau khi tiến hành xoa bóp, trở lại lĩnh vực cậu am hiểu nhất, cả người cậu thả lỏng trở lại.
Bắp thịt dưới tay lại căng chặt, Lâm Hiểu nhận ra, hỏi: “Đau à?”
“Không sao.” Phương Trì mơ hồ phun ra hai chữ.
“Ồ…” Lâm Hiểu cười: “Vậy lại ngứa à?”
Lưng Phương Trì đột nhiên cứng đờ, sau đó thở ra một hơi thật dài, không trả lời.
Đúng là hơi… ngứa.
Lòng bàn tay của Lâm Hiểu che khuất vị trí huyệt Kiên Tỉnh, lại chậm rãi day ấn, lực độ vừa phải, “Hay là… tôi lại giúp anh phân tán sự chú ý?”
Ngập ngừng hai giây, Phương Trì bật cười đáp: “Được.”
Lần này đúng là nên dời lực chú ý thật.
Lâm Hiểu: “Nói gì bây giờ??”
Phương Trì: “Ngoại trừ lời khuyên cho kế hoạch nghề nghiệp của tôi trong tương lai ra thì tùy cậu.”
“Ặc…” Lâm Hiểu có chút bế tắc, dù sao phạm vi sinh hoạt và vòng xã giao của cậu rất hạn chế, đề tài nói chuyện với người khác của cậu vô cùng ít ỏi, nghĩ nát óc nửa ngày bèn thẳng thắn nói, “Hay là anh bắt đầu trước đi.”
Phương Trì nhắm mắt im lặng, qua hồi lâu mới nhỏ giọng hỏi: “Hôm nay chờ tôi lâu lắm phải không, có nghĩ nhỡ đâu tôi không đến không?”
Lâm Hiểu không ngờ hắn hỏi chuyện này, vui vẻ mỉm cười, “Có chứ, đã hẹn trước rồi nhưng khách hàng bất ngờ không tới cũng là chuyện bình thường.”
“Vậy sao cậu còn đợi tới đêm khuya như vậy, vừa nãy cũng ngủ trên ghế sofa đúng không.”
Lâm Hiểu không để tâm, mỉm cười dịu dàng, cất giọng ấm áp: “Nhỡ đâu anh tới thì sao.”
… Nhỡ đâu anh tới thì sao.
Phương Trì sững sờ, đôi môi mấp máy, cuối cùng vẫn im lặng.
Nhỡ đâu anh đến.
Dù cho bóng đêm đã buông xuống, dù cho vạn vật đã say ngủ.
Nhưng bởi vì một chuyện có xác suất nhỏ tới không rõ như thế, lại tình nguyện đợi thêm một lúc sao?
Một câu nói tựa như mang ma lực.
Dư âm cứ quanh quẩn bên tai, trong lòng hắn là một mảnh trời trăng sáng sao thưa, một sự yên bình đã lâu không thấy.
Một lát sau, Lâm Hiểu chuyển đèn điện sang vai trái của Phương Trì, bản thân cậu lại bước sang bên kia giường, tiếp tục mát xa vai phải bệnh trạng hôm nay còn nặng hơn hôm qua.
Thấy đối phương không muốn nói chuyện tiếp, Lâm Hiểu cũng im lặng theo.
Trong căn phòng mát xa nho nhỏ nhất thời yên tĩnh lại, sức nóng của đèn nhiệt hâm nóng bầu không khí xung quanh hai người như lò sưởi. Bầu không khí ấm áp yên tĩnh vây lấy hắn, thần kinh căng chặt mệt mỏi suốt một ngày dài của Phương Trì dần thả lỏng, hắn nhắm mắt lại, gần như ngủ thiếp đi.
Không biết qua bao lâu, mãi tới tận khi Lâm Hiểu gọi hắn hai lần nhưng không được đáp lại, cậu chỉ đành nhẹ nhàng đẩy người ta mấy cái, tới lúc đó Phương Trì mới chậm chạp mở mắt ra, với một chút giọng mũi êm tai, khàn khàn hỏi: “Sao vậy?”
“Xong rồi.” Lâm Hiểu đứng một bên, đèn điện cũng đã chuyển đi, cậu mỉm cười: “Đang ngủ à?”
“Ừ.” Phương Trì ngồi dậy, nhẹ nhàng xoa mặt, cầm cái áo phông đặt trên ghế lên tròng vào người, nhẹ nhàng nói “Vất vả rồi.”
Giọng điệu hắn bình thản không để ý, nhưng trong lòng lại kinh ngạc không thôi.
Bởi vì nguyên nhân nghề nghiệp, hắn không nhớ đã bao lâu rồi, trong một hoàn cảnh ngoại lai xa lạ, trong một môi trường không người quen biết, lại an tâm ngủ say.
“Không có gì.” Lâm Hiểu đáp. “Ngày mai có tới không?”
Bàn tay đeo khẩu trang của Phương Trì chợt khựng lại, đột nhiên hỏi ngược lại cậu: “Cậu vẫn đợi à?”
“Đợi chứ.” Lâm Hiểu đáp chắc nịch, “Đã hẹn thì sẽ đợi.”
“Có lẽ… sẽ rất muộn.”
Lâm Hiểu khẽ nhíu mày, mặt mày lóe lên một chút khó hiểu, tuy cậu không hiểu tại sao một người “đánh trống lớn” trẻ tuổi như hắn lại chỉ có thể bỏ ra một ít thời gian vào đêm khuya chạy tới đây làm vật lý trị liệu, cậu vẫn vô cùng hiểu lòng người trả lời: “Không sao, chỉ cần anh tới thì muộn sao tôi vẫn chờ.”
Chỉ cần anh vẫn đến, đêm dài tôi vẫn chờ.
Phương Trì ngước nhìn, đáy mắt phản chiếu hình ảnh cậu thiếu niên bỗng nhẹ nhàng lay động.