Nghe Nói Ngươi Muốn Cưới Ta?

Chương 22: Tâm tư nho nhỏ

( 2)

Cuộc tình yêu thầm còn chưa bắt đầu đã biết kết thúc, nói xem thảm hay không thảm?

"Bác tử, nhìn kìa có người động thủ!"

Triệu Lỗi nói đến là người bị ghét nhất trong ban, hắn lúc cao trung nhân duyên không tốt, bạn học cũng không phải cố ý cô lập hắn mà thật sự là người này quá chán ghét. Bản thân không có bản lĩnh còn xem thường người khác cả ngày nhục mạ sau lưng người khác.

Tục xưng: Thằng hèn!

Bất quá hiện tại hắn trở thành phế phú nhị đại cho nên mắt chó càng hạ thấp người khác.

Cho nên lần này vừa nghe tin tức Bạch vi sẽ đến, hắn liền tham gia lần tụ hội này. Vốn dĩ ai cũng không mời hắn nhưng tới cũng tới rồi, không thể đuổi người.

"Bạch Vi, cậu còn nhớ tôi không!" Trương Hâm nghị cố làm ra vẻ thâm trầm.

Bạch Vi khách sáo gật đầu, chần chờ nói: "Nhớ, cậu là Trương Hâm... Trương hâm nghị?"

Thời điểm Bạch Vi nói ra tên mình, Trương Hâm Nghị càng đắc ý, "Đúng đúng đúng, là tôi."

"Ừm? Cậu có việc gì sao?" Bạch Vi cảm giác trong ánh mắt hắn không có ý tốt, cho nên tỏ thái độ xa cách.

Trương Hâm Nghị lớn lên mỏ chuột tai khỉ, tuy rằng ăn mặc một bộ tây trang nhưng cho người ta một loại cảm giác đáng khinh, hắn tự nhận là cười tà mị giống như là cái giơ tay sẽ tỏa ra khi chất tổng tài, thật ra là lộ cái sói đuôi to.

"Bạch Vi, cậu lần này về nước vì tôi sao?"

"????"

Mọi người đều ngây ra đầu toàn chấm hỏi, này nói cái gì thế? Vì cậu trở về? Mặt mũi cậu chưa lớn đến mức đó đâu.

Bạch Vi bị hắn dọa nói đến lấp bắp: "Thật ra tớ trở về là vì... Sự nghiệp."

Trương Hâm Nghị tỏ vẻ "Tôi hiểu em mà", gật đầu nói: "Cậu chỉ cần gả cho tôi, sự nghiệp gì đó hoàn toàn không cần cậu phải dốc sức đi làm, anh tôi có rất nhiều tiền!" Lúc nói lời này tràn đầy giọng điệu giống như đại nhân vật nào đó đang bố thí.

Dương Đồng lúc này mới cho hắn chút ánh mắt, đứng lên khoanh tay đôi mắt thâm thúy tâm tư gì thì không ai đoán ra. Khóe môi nhếch: "Cậu rất có tự tin?"

Trương Hâm Nghị ưỡng ngực, chỉ vào Bạch Vi nói: "Lão tử nói đều là thật, nhà tôi mới vừa dời đến căn nhà mới mấy ngàn vạn. Nhìn xem Bạch Vi sớm không trở lại trễ không trở lại, cố tình lúc này qauy về, còn dám nói nàng không có ý gì sao? Không phải muốn tiền của tôi sao? Hơn nữa khi tốt nghiệp cao trung nàng còn cười câu dẫn tôi!" Hắn càng nói càng tự tin, cảm thấy chính mình có tiền thì có tiếng nói nhất.

Dương Đồng ánh mắt hơi lóe, nâng lên tay liền bẻ ngón tay Trương Hâm Nghị đang chỉ về phía Bạch Vi nhướng mày, nghiêng người cười: "Cậu còn dám chỉ vào nàng thử xem!"

Thật mẹ nó!

"Đau đau đau!"

"Biết đau là được rồi, cút!"

Lớp trưởng hiền lành nhất cao trung vội vàng chặn lại nói: "Dương Đồng này cậu đừng chấp nhặt với hắn."

"Cậu có đi hay không?" Dương Đồng cho lớp trưởng mặt mũi, ghét bỏ buông tay vừa nãy dùng một chiêu thôi đã làm cho hắn đau đến kêu gào.

Trương Hâm Nghị gan to nhìn Dương Đồng không lưu tình như vậy, còn không biết xấu hổ rút lui.

Dương Đồng cười lạnh một tiếng: "Quỷ yêu gì đâu còn dám bén mãn lại đây."

Nàng xoay người chớp mắt cười với Bạch Vi.

Thế nào hộ hoa sứ giả tớ đây cũng không tệ lắm đúng chứ?

Quách Mỹ Đồng lắc đầu cảm thán: Giấu người như vậy ai mà đụng tới được!

Triệu Lỗi che mặt: "Anh em tớ cảm thấy tớ dừng con đường theo đuổi Bạch Vi được rồi."

Lý Bác lại lần nữa uống một ngụm: "Cẩu độc thân thật tốt, không chỉ có tự do, còn có thể ăn cẩu lương, người khác muốn ăn còn không được đâu."

"............" Bạn học bên cạnh lặng lẽ dịch mông hẳn là cảm thấy Lý Bác đầu óc không tốt lắm.

"Tới tới tới, chúng ta cụng ly!"

Mọi người chạm cốc, uống đến mặt ai cũng hồng ngoại trừ Bạch Vi những người khác đều có vài phần men say. Có vài phần tự tin hơn cũng không biết là ai đã mở miệng trước, nói ra đối tượng thầm mến lúc trước nháo đến mọi người tràn ngập thiện ý mà trêu ghẹo không thôi.

Đều là chuyện cũ nếu không phải đột nhiên nhắc tới sợ rằng đương sự cũng quên, chính mình đã từng yêu thầm người này, nàng lắc đầu bật cười đem câu chuyện dang dở hướng về Dương Đồng ném qua: "Lúc đấy tớ đã thổ lộ nhưng nàng nói trong lòng đã có người."

Câu nói ra đã trở thành tâm điểm: "Là ai thế, mau nói mau nói."

Nàng chu chu môi, nói: "Chính là thiếu nữ phóng hỏa trái tim của bao nhiêu người trong ban, Dương Đồng! Nàng mới là người được yêu thích nhất cả nam và nữ luôn...."

Dương Đồng đang ngồi ăn tôm bóc vỏ đột nhiên bị nghẹn, nàng vội vàng nhìn về phía Bạch Vi, vô tội chớp chớp mắt lắc đầu nói: "Cậu cũng đừng có viết thêm tội danh cho tớ, cái gì mà thiếu nữ phóng hỏa trái tim!"

"Dương Đồng cậu đừng có mà không thừa nhận, nam sinh đội cổ động không phải sớm tỏ tình rồi sao? Lớp trưởng lớp bên cạnh còn đưa thư tình cho cậu đây đều là tớ tận mắt nhìn thấy." Thấy náo nhiệt không chê chuyện lớn Quách Mỹ Đồng bắt đầu châm thêm dầu.

Dương Đồng hung hăng trừng mắt liếc Quách Mỹ Đồng, nghẹn nói: "Nào có, không phải thư tình rõ ràng là vé xem phim!"

" Ồ vậy vé xem phim còn hong thừa nhận luôn đi?"

"Tớ không thừa nhận đâu, cậu đừng có mà vu oan tớ!" Dương Đồng giơ tay chữ X nhanh chóng phủi sạch tội danh.

Quách Mỹ Đồng như là đột nhiên nhớ tới cái gì ngửa đầu cười không ngừng: "Các cậu nói xem tớ hồi nãy có kì lại không."

"Cái gì đặc biệt kỳ quái?"

Quách Mỹ Đồng nâng cằm hướng về Bạch Vi và Dương Đồng, từng cái chỉ ra nói: "Bạch Vi, lúc ấy trong trường nổi tiếng học bá, lớn lên lại xinh đẹp, không biết mê đảo bao nhiêu thiếu nam thiếu nữ. Dương Đồng, đội trưởng đội bóng rổ nữ mỗi lần ra sân đều được một đóng người cổ vũ, bị đại gia thích, tính cách rộng rãi, lớn lên cũng xinh đẹp, là nhân vật đi mưa về gió ở trường. Nhưng đặc biệt là hai vị nhân vật trong truyền thuyết này thế nhưng ba năm cao trung cũng chưa từng yêu đương, mọi người nói xem có kỳ lạ không?"

"Ờ hen, Mỹ Đồng nói xong tớ mới phát hiện cả hai bọn họ vẫn luôn độc thân."

"Hai người họ như hình với bóng tớ còn cho rằng bọn họ muốn tạo ra sóng gió gì đó kết quả chỉ là một lòng học tập, sợ rằng tới lúc tốt nghiệp cũng chẳng có gì xảy ra."

"Dương Đồng hiện tại cậu vẫn độc thân à?" Hỏi ra câu này mọi người xoay qua nhìn Dương Đồng, như là đoán được cái gì, cười đến thần bí ánh mắt nhìn đến Bạch Vi bên cạnh có chút xăm soi.

Dương Đồng vừa mới uống hai chai bia đã sớm đỏ mặt, nàng cậy mạnh nói: "Làm gì làm gì, cẩu độc thân là phạm pháp à!"

Người này hài hước mà kéo dài lời nói: "Aaa ~ thì ra là thế."

Dương Đồng liếc mắt một cái, "Ăn cơm ăn cơm, đừng nói chuyện của tớ nữa tớ cho cậu ăn một quả bóng rổ bây giờ."

Nàng nhướng mày, khuôn mặt thanh tú chất đầy bát quái dò hỏi Bạch Vi: "Bạch Vi này, cậu hiện tại cũng độc thân sao?"

Bạch Vi lông mi run rẩy mỉm cười, làm như lơ đãng mà nhìn Dương Đồng, chợt gật đầu nói: "Ừm vẫn luôn như thế."

Sau khi nghe đáp án đám cẩu độc thân không khỏi nổi lên tí tâm tư, đã từng là bạn học với nhau nếu như phát triển sâu thêm vậy chắc cũng có cơ hội chứ nhỉ?

Triệu An Nhuế không hỏi nữa, khóe miệng tươi cười càng thâm thúy nhìn nhìn Bạch Vi lại quay sang Dương Đồng, ai cũng không hiểu được nàng có tâm tư bí hiểm gì.

Đề tài trên bàn cơm lại thay đổi ai cũng không hề chú ý vấn đề vừa nãy, dù sao các nàng cũng biết được đáp án mình mong muốn.

Dương Đồng lại lần nữa uống ly rượu của Bạch Vi, tuy rằng độ cồn không cao nhưng nàng cũng sợ Bạch Vi uống rồi sau đó thân thể không thoải mái. Không bằng mình uống thay nàng đi vậy thì khó chịu cũng là mình chịu.

Bạch Vi nhìn nàng uống rượu, ánh mắt như mặt nước nhu hòa yên tĩnh, nàng duỗi tay vỗ sau lưng Dương Đồng lo lắng nói: "Không thoải mái thì đừng uống tiếp, nói với bọn họ một tiếng là được mà."

Hiện tại mọi người đều đã phải đi làm, mỗi người đều không thể thiếu mấy cuộc xã giao. Cũng chỉ dư lại hai vị giáo viên Dương Đồng và Bạch Vi ngồi nhìn những người khác một ly tiếp một ly.

Dương Đồng biết mình bao nhiêu cân lượng cười cười trấn an nàng: "Không sao, uống thì uống đừng làm bọn họ tụt hứng." Chính mình hiện tại ở chung nhà Bạch Vi đợi lát nữa cũng chỉ có thể làm phiền nàng.

Bạch Vi vuốt vuốt tóc mái đang che mắt Dương Đồng sâu kín thở dài, điểm nhẹ vào giữa mày nàng bất đắc dĩ nói: "Biết cậu suy nghĩ vì người khácrồi nhưng cũng không nhìn xem chính mình có thể đựng được không."

Dương Đồng bắt lấy tay nàng đặt trên đùi mình, cười ngây ngô: "Không có gì, không phải còn có cậu sao?"

Bạch Vi vừa thấy liền biết nàng say rồi. Bình thường Dương Đồng có khi nào sẽ kéo tay mình không buông đâu? Còn thân mật nói chuyện thế này nữa....

Hiện tại say cũng được, mình còn có thể nhân cơ hội.... cùng nàng thân cận nhiều một chút.

Quách Mỹ Đồng ngồi cạnh Tôn Đào Minh đã tìm được tài xế đến lái thay nên uống thả ga.

Anh một ly em một ly. Dù sao bia không có gì phải sợ, có bản lĩnh thì uống rượu trắng!

Phòng rất lớn, bên cạnh còn gian khác bên trong bày sô pha, Bạch Vi cười cười với bạn học ý bảo Dương Đồng đã uống say, chuẩn bị mang nàng qua bên kia ngồi cho thoáng.

Dương Đồng vóc dáng cao, Bạch Vi cố hết sức bất quá Dương Đồng còn chưa có say đến mức nghiêm trọng như vậy. Để không mang đến phiền toái cho Bạch Vi cho nên trừ bỏ dưới chân nhũn ra Dương Đồng không có nháo chuyện mất mặt khác.

Sau khi đến được chỗ sô pha Bạch Vi hoàn toàn nhẹ nhàng thở ra, nàng sờ mặt Dương Đồng cảm giác nóng nóng khiến con tim Bạch Vi tê dại.

Nàng không tự giác cười cong mắt để Dương Đồng tựa vào mình "Đau đầu không?"

Dương Đồng lắc đầu, mở ra hai chân trực tiếp đem Bạch Vi vây vào lòng, cánh tay ôm eo Bạch Vi ngước mặt nhìn nàng không chớp mắt.

Bạch Vi đối với hành động này rất kinh ngạc, đột nhiên có một vãi ý nghĩ thoáng qua bất quá chỗ này cũng chẳng có ai mình muốn làm cái thì làm.

Bạch Vi xoa nhẹ gương mặt Dương Đồng, Bạch Vi đã sớm muốn thử xem xúc cảm khi chạm vào má nàng.

"Ngoan một chút sắp về nhà rồi, nghe thấy không?"

Dương Đồng bị xoa thoải mái, trong cổ họng phát ra âm thanh "Khò khè khò khè" khiến Bạch Vi buồn cười "Ngốc, thật giống chó con."

Dương Đồng trừng hai mắt: "Tớ không phải chó con!"

Bạch Vi càng nhịn không được cười, được lắm uống say còn dám trừng tớ!

"Vậy cậu nói xem là cái gì?" Bóp chặt gương mặt không buông ra.

Dương Đồng phình phình hai má, đôi mắt càng thêm sáng ngời: "Tớ rõ ràng là chó săn bự! Chính là cái loại ngầu ngầu hung dữ!"

Bạch Vi nâng cằm nàng, cúi người ôn nhu hỏi: "Có chó săn hung dữ nào mà lại bị nắm cằm không?"

Dương Đồng ngoan ngoãn nói: "Cậu là sự uy hiếp đối với tớ cũng chính là áo giáp của tớ. Cho nên, nhu thuận chỉ biểu hiện cho cậu xem thôi."

Editor: Chúc mừng năm mới. Chương 21 hơn 7000 chữ sẽ được đăng làm nhiều phần. Cảm ơn đã đọc và vote.