[Nghị Phàm Phong Thuận] Nhất Vẫn Định Thân

Chương 19: 19 Hứa Nguyện

"Sao ngươi lại đến đây?" Bách Lý Hoằng Nghị lại ngồi không yên, đứng dậy đi đến trước mặt y.

Trương Tiểu Phàm đặt tay nải trên vai vào trong tay, đưa đến trước mặt hắn tựa như hiến vật quý: "Di mẫu sợ huynh ăn không quen, nên......!ta liền đến, đây là đường hoa quế, có thể làm rất nhiều điểm tâm."

Tay nải này rất nặng, cho dù xe ngựa ngừng ở cửa chùa nhưng một mình vác nó vượt qua bậc thang cao như núi trước đại đường, rồi xuyên qua hậu viện cũng không đơn giản như vậy.

Trán Trương Tiểu Phàm oánh một lớp mồ hôi mỏng, có lẽ đến hơi gấp nên cả khuôn mặt đều nhiễm hồng.

Trong nháy mắt, Bách Lý Hoằng Nghị lại không biết làm sao cho phải.

Hắn đại phí chu chương đều thành uổng phí, nhưng hắn thật sự không nỡ trách tội Trương Tiểu Phàm, dù sao......!Thật ra y có đến hay không thì mình vẫn sẽ nhớ, nếu đến, có lẽ có thể bớt chút thời gian nhớ đến.

(Đại phí chu chương 大费周章: chỉ chuyện khúc chiết, không được thuận lợi; chuyện phức tạp, thiết lập vô cùng trắc trở.)

Nghĩ đến đây, hắn không nhịn được bật cười.

Chuyện Trương Tiểu Phàm và hắn cùng nhau ở nhờ chùa liền quyết định như vậy.

Hắn đọc sách, Trương Tiểu Phàm cũng không nhàn rỗi, xin trụ trì của chùa mượn phòng bếp.

Ở chùa không tiện khai trai nên y chỉ đem theo chút nguyên liệu nấu bánh ngọt.

Mấy bánh ngọt tốn công khác, chưa chắc Bách Lý Hoằng Nghị đã thích, nghĩ tới nghĩ lui vẫn là bánh hoa quế đơn giản nhất, đáng tin nhất.

Chỉ chốc lát, bánh hoa quế liền ra lò, Trương Tiểu Phàm để lại một phần cho tiểu tăng trong chùa, rồi múc cho Bách Lý Hoằng Nghị một phần.

Bách Lý Hoằng Nghị đang đọc sách, tiểu ong mật cần cù chạy trước chạy sau, cuối cùng dừng bên cạnh hắn, dâng lên bánh ngọt y vừa lấy.

Thức ăn là một loại thứ thần kỳ, sau khi thức ăn giống hệt trong ký ức được trao cho, chỉ cần ngửi được mùi hương kia, liền sẽ trở lại cảnh tượng trong trí nhớ -- Bách Lý Hoằng Nghị nhớ đến nhiều năm trước Trương Tiểu Phàm đưa bánh hoa quế cho hắn, vẻ mặt mong đợi chờ phản ứng của hắn.

Ông trời đối với hắn không tệ, ban cho hắn trí nhớ tốt quá mức này, toàn bộ hồi ức cùng hình ảnh giờ phút này chồng lên nhau, khiến hắn hoàn toàn ngã vào ảo cảnh kiều diễm được dệt bởi sự ngọt ngào này, phân không rõ thật hư.

Nhưng hắn cảm thấy kiên định vô cùng.

Tiểu ong mật lại có dấu hiệu sống lại, sau khi ăn bánh ngọt xong, hắn đọc sách, tiểu ong mật liền ngồi bên cạnh hắn ngoan ngoãn luyện chữ, tư thế đoan chính hơn khi còn bé rất nhiều.

Chùa rất an tĩnh, ngoại trừ thời gian dùng cơm thì cơ bản không ai đến quấy rầy.

Có khi ngẩn ngơ hoàn hồn, suýt chút nữa cho rằng bọn họ về đến một tháng trước lúc cho Trương Tiểu Phàm học bổ túc.

Lịch ngày lật qua một tờ lại một tờ.

Bách Lý phủ nhờ người đưa đến nguyên liệu làm điểm tâm mới và một ít y phục mới, Trương Tiểu Phàm hứng thú bừng bừng nghiên cứu ra loại bánh ngọt mới.

Y hoàn toàn không kén ăn, y sẽ chọn ăn món chay mà Bách Lý Hoằng Nghị không thích ăn.

Thói quen thức đêm học tập cũng từ từ sửa lại vì khảo thí đã kết thúc.

Nửa đêm canh ba, Trương Tiểu Phàm đi tiểu đêm, lúc này chùa đã rất an tĩnh, y tay chân nhẹ nhàng, sợ quấy rầy những người khác.

Y nảy sinh ý nghĩ bất chợt trước khi trở về phòng nên đi thêm vài bước, muốn đi xem Bách Lý Hoằng Nghị ở cách vách đã ngủ chưa.

Y nhẹ nhàng dùng ngón cái đẩy ra một khe hở nhỏ, tầm mắt nương theo ánh trăng dò vào bên trong, lại không thấy được người.

Giờ này rồi, Hoằng Nghị còn có thể đi đâu? Lòng Trương Tiểu Phàm trầm xuống, đang định sốt ruột đi tìm người, lại tìm được người ở chỗ rẽ.

Lúc này Bách Lý đang chắp tay sau lưng đứng dưới ánh trăng, thân hình cao ngất, một thân bạch y tựa như muốn cùng ánh trăng sáng hòa vào nhau, lâng lâng như trích tiên, không có chút khói lửa nào.

Trương Tiểu Phàm vốn không muốn quấy rầy hắn, nhưng y luôn cảm giác Bách Lý Hoằng Nghị đứng ở đó có vẻ cô đơn.

Vào đêm gió không yếu, hắn lại ăn mặc phong phanh như vậy.

Trương Tiểu Phàm quay trở lại lấy một chiếc áo khoác, lúc về đứng phía sau hắn khẽ gọi hắn: "Hoằng Nghị."

Trương Tiểu Phàm đưa áo khoác trên tay cho hắn, Bách Lý Hoằng Nghị nói tiếng cảm ơn, hỏi y đã trễ thế này sao còn chưa ngủ.

Trương Tiểu Phàm giải thích xong, hai người chỉ đứng tại chỗ, nhìn nhau không nói gì.

Trương Tiểu Phàm chần chừ một lúc, cũng hỏi hắn sao trễ như vậy còn chưa nghỉ ngơi.

"Hơi khó ngủ, đi ra giải sầu một chút."

Hắn nói thật nhẹ nhàng, nhưng trong ánh mắt lại không giấu được sự mệt mỏi.

Trương Tiểu Phàm đau lòng nói: "Ta đến phòng bếp nấu chút canh táo chua cho huynh."

"Không cần." Bách Lý Hoằng Nghị được y lấy lòng chuyện bé xé ra to, nửa là ngọt ngào nửa là buồn rầu nói: "Chính là suy nghĩ một vài chuyện, nên mới ngủ không được."

Cái này không nằm trong phạm vi năng lực của Trương Tiểu Phàm, y vẫn luôn không đoán ra trong đầu Bách Lý Hoằng Nghị nghĩ cái gì, nhưng mà hiển nhiên đa số là thứ gì đó mà mình không thể nào hiểu được.

Có thể gặp được Bách Lý Hoằng Nghị mềm mỏng như vậy, sự can đảm vô hình lại thúc đẩy y mở miệng: "Có thể nói với ta là chuyện gì sao?"

Có lẽ bầu không khí giờ phút này rất thích hợp giải bày nội tâm, hoặc có lẽ ánh mắt lo lắng của Trương Tiểu Phàm khiến hắn có chỗ dựa, Bách Lý Hoằng Nghị trầm tư một lát, mở miệng: "Ngươi cảm thấy, ta tham gia khoa cử sẽ thế nào?"

"Nhất định sẽ thi rất tốt, Trạng Nguyên năm nay ngoài huynh ra thì còn có thể là ai." Trương Tiểu Phàm trả lời không cần nghĩ ngợi.

Bách Lý Hoằng Nghị cười cười, lại nói: "Rất nhiều người đều nói với ta như vậy.

Phụ thân, mẫu thân, huynh trưởng, tiên sinh, còn có đồng môn, bọn họ đoán Bách Lý Hoằng Nghị sẽ tham gia khoa cử năm nay, một đường thông quan đến thi đình, tên đề bảng vàng, được lục phẩm Hàn Lâm Viện Tu soạn hoặc là trực tiếp phụ tá triều chính, còn may mắn hơn chút, có lẽ sau này sẽ tiếp nhận vị trí của phụ thân......"

"Cho nên ta luôn suy nghĩ, có phải ta cũng nên làm như vậy hay không? Dù sao mọi người đều mong đợi như vậy, tất cả đều vui mừng cũng tốt, không phải sao?"

Đây là một vấn đề hơi khó trả lời, Trương Tiểu Phàm có thể nhìn ra được Bách Lý Hoằng Nghị phiền não vì chuyện này, nhưng y thật sự ăn nói vụng về, không biết an ủi người, chọn chọn lựa lựa, cuối cùng hỏi: "Vậy Hoằng Nghị huynh thích sao?"

Bách Lý Hoằng Nghị rũ mi mắt, run rẩy: "Ta không sao cả." Hắn nghĩ nghĩ lại bổ sung, "Bởi vì không có mong muốn đặc biệt, nên cũng không có gì quan trọng."

Bách Lý Hoằng Nghị xoay đề tài hỏi y: "Vậy còn ngươi? Ngươi muốn làm gì?"

Thoạt nhìn Trương Tiểu Phàm là một người không có kế hoạch, ngay cả ôn tập cũng điên đảo hoàn tất.

Ngoài ý muốn, trong vấn đề này, dường như y đã sớm suy nghĩ qua, nói ra đáp án xác định: "Ta hẳn là không tham gia khoa cử......"

Đối mặt với lão sư bổ túc cho mình mà nói như vậy, Trương Tiểu Phàm gãi gãi đầu, cười cười ngượng ngùng: "Lúc đọc sách, quả thật ta vui vẻ, nhưng phải khảo thí liền sẽ cảm thấy rất đau khổ.

Ta nên hưởng thụ loại vui vẻ này một cách đơn giản là được rồi.

Còn về nghề nghiệp sau này, ta đã nghĩ kỹ rồi, muốn gọt giũa gọt giũa trù nghệ nhiều một chút, có lẽ tương lai sẽ làm đầu bếp ở tửu lâu nào đó, cố gắng thêm chút nữa, có lẽ có thể làm trợ thủ ở thiện phòng cung đình......"

"Có phải ta có ý nghĩ hơi kỳ lạ không? Bát tự còn chưa lập đã muốn vào cung rồi."

Ý tưởng sau cùng này, quả thật là ý tưởng đột phát của Trương Tiểu Phàm.

Y không biết sau này Bách Lý Hoằng Nghị muốn làm gì, nếu hắn đến Hàn Lâm Viện, vậy y liền tranh thủ đến thiện phòng trong cung; nếu hắn không muốn làm quan, muốn làm cái khác, vậy cũng không sao.

Dù sao con người luôn phải ăn cơm, chắc chắn y có thể tìm được một vị trí bên cạnh hắn -- Y chỉ muốn ở nơi không xa Bách Lý Hoằng Nghị, nhìn hắn, lúc hắn cần thì ở bên hắn, làm bánh hoa quế mà hắn thích nhất cho hắn, như vậy là đủ rồi.

"Không đâu." Bách Lý Hoằng Nghị giơ tay xoa xoa đầu y, như dỗ tiểu hài tử vậy: "Ngươi rất có chủ kiến, hơn nữa quả thật trù nghệ của ngươi khá tốt, sau này nhất định sẽ làm được rất tốt, có lẽ còn có thể làm ngự trù của thiện phòng."

Trương Tiểu Phàm bị mê hoặc thất điên bát đảo bởi những lời này của hắn, y hầu như muốn chết chìm trong ánh mắt giấu trong ánh trăng dịu dàng của Bách Lý Hoằng Nghị kia, không giấu được tâm tư chút nào, giơ bốn ngón tay lên thề: "Vậy sau này có nhiều tiền công hơn, ta sẽ làm cho huynh nhiều bánh hoa quế hơn!"

Vẻ mặt của y nghiêm túc đến mức đáng yêu, một nửa bàn tay ẩn trong tay áo, có vẻ nho nhỏ, đốt ngón tay và chóp mũi đều bị gió đêm làm lạnh đến mức đỏ bừng.

"Trở về đi." Bách Lý Hoằng Nghị nói.

Hắn vẫn chắp tay sau lưng, xoa xoa đôi tay ở nơi Trương Tiểu Phàm không nhìn thấy được, mãi đến khi lòng bàn tay ấm áp chút, mới duỗi tay qua nắm tay Trương Tiểu Phàm.

Động tác thình lình này khiến Trương Tiểu Phàm hoảng sợ rụt rụt một cái, lại bị đối phương nắm lấy.

Độ ấm từ bàn tay truyền đến nơi tiếp xúc, y ấm áp đến mức không nỡ buông ra, nhưng lại sợ động một chút thì mộng này liền sẽ tan, nửa cánh tay cứng còng không dám động, lòng bàn tay ấm áp lan đến vành tai, khiến chỗ kia cũng nóng đỏ.

Nét mặt của Bách Lý Hoằng Nghị ở bên cạnh luôn điềm tĩnh nhưng hầu kết của hắn lăn lăn, mất tự nhiên ho khan một tiếng: "Tiền công của bánh hoa quế."

Bọn họ phải quay về trước khi trường tư thục khai giảng mấy ngày.

Trương Tiểu Phàm hơi luyến tiếc nơi này.

Cũng không phải do Bách Lý phủ không tốt, chẳng qua là Bách Lý phủ nhiều người, y và Bách Lý Hoằng Nghị nói chút gì đó đều phải tìm rất nhiều cái cớ cho chính mình, ở đây lại không có gì bận tâm -- Y luyến tiếc chốn đào nguyên chỉ có bọn họ này, trước khi đi một ngày, y nói đi xung quanh Tĩnh An Tự giải sầu một chút, Bách Lý Hoằng Nghị đồng ý rồi.

Trước ngọn núi sau Tĩnh An Tự là một gốc cây, cây này không có gì lạ, khắp kinh thành đều có thể thấy được cây du này, nhưng cái tên dân gian trao cho nó lại không đơn giản -- Cây Tình Nhân.

Nghe nói hứa nguyện dưới tàng cây này thì người có tình đều có thể trở thành thân thuộc, nhưng mà sau này phạm vi càng khuếch trương càng lớn, không còn giới hạn với bạn lữ nữa, nguyện vọng cũng không chỉ hy vọng Nguyệt Lão cột chắc sợi nhân duyên nữa.

Có nhiều người mong người nhà bình an, tiền vô như nước, nên sau đó sửa tên thành Cây Hứa Nguyện.

Khó được đến nơi này một chuyến, Trương Tiểu Phàm nóng lòng muốn thử, muốn đến cầu một nguyện vọng.

Bách Lý Hoằng Nghị không tin những điều này, dù thần phật có bản lĩnh ngất trời, cũng không có nhiều nhàn tâm để lo cho nhiều việc của người dân gian như vậy, thay vì chờ đợi thần linh chiếu cố, không bằng chính mình đi thực hiện.

Hơn nữa, buộc dải lụa đỏ liền có thể trở thành sự thật, cần gì phải nỗ lực nữa?

Hắn cau mày, vạch trần sự mê tín của Trương Tiểu Phàm: "Người làm việc không nắm chắc mới hứa nguyện." Chỉ cần là người không nắm chắc chuyện gì đó, mới đi hứa nguyện, gửi gắm chút hư vô mờ mịt đó để khiến chính mình an lòng một chút.

"Mới không phải! Hứa nguyện là một loại kỳ vọng tốt đẹp a! Nó là......" Trương Tiểu Phàm ấp úng không tìm được từ để phản bác lời của hắn, cuối cùng dứt khoát từ bỏ: "Huynh xem như ta không nắm chắc là được rồi." Trương Tiểu Phàm không bực, Bách Lý Hoằng Nghị không muốn đi cùng y thì y liền tự mình đi.

Dưới cây tùng đặt một cái bàn, sau bàn là một vị tăng nhân, Trương Tiểu Phàm đi qua hành lễ với tăng nhân, nói gì đó, tăng nhân rút một dải lụa đỏ từ cổ tay áo ra, Trương Tiểu Phàm đề bút viết chữ, viết xong nói lời cảm tạ tăng nhân rồi hưng phấn chạy đến dưới cây kia tìm một chỗ trống buộc lên.

"Ta viết xong rồi! Chúng ta đi thôi!" Trương Tiểu Phàm sợ hắn chờ sốt ruột nên chạy vội đến.

Lúc đến nổi lên một trận gió, những dải lụa đỏ treo đầy trên cây du tung bay trong gió, vượt ra ngoài màu đỏ nơi nơi, là khuôn mặt tươi cười rạng rỡ của Trương Tiểu Phàm và chồi non xanh biếc ẩn hiện trong đó.

Hình như mùa xuân sắp đến rồi.

Ngày hôm sau lên đường hồi phủ, Trương Tiểu Phàm đã ở trước xe ngựa đợi hồi lâu vẫn không thấy thân ảnh của Bách Lý Hoằng Nghị, đang định đi tìm thì thấy người nọ đi vòng ra từ sau viện.

"Sao lại vui vẻ như vậy?" Trương Tiểu Phàm hỏi hắn.

"Không có." Bách Lý Hoằng Nghị phủ nhận.

Nhưng rõ ràng Trương Tiểu Phàm thấy hắn ngay cả đuôi lông mày cũng mang ý cười, nhưng đối phương không muốn nói, y cũng không hỏi nữa.

Xe ngựa của Bách Lý phủ từ từ bước trên đường về, lúc đi nổi lên một trận gió, nhấc mành xe ngựa lên, nhấc dải lụa đỏ trên cây du sau núi lên, bên cạnh chỗ mà Trương Tiểu Phàm buộc vải đỏ hôm qua đã có thêm một cái mới, hai dải lụa được gió hòa vào nhau, triền miên không chia lìa.

Có thể thấy được rõ ràng bút mực phía trên, bút tích một cái xinh đẹp tinh tế, một cái mạnh mẽ hữu lực.

"Hy vọng Hoằng Nghị vẫn luôn có thể làm chuyện mình thích."

"Hy vọng nguyện vọng của Tiểu Phàm mãi mãi có ta.".