[Nghị Phàm Phong Thuận] Nhất Vẫn Định Thân

Chương 26: 26 Tiểu Phàm Của Ta

"Ưm......" Trương Tiểu Phàm chống mí mắt rời giường, muốn mở miệng nói chuyện nhưng lại phát hiện môi mình dính vào nhau vì quá thiếu nước, còn mình suy yếu đến mức ngay cả kéo môi trên dưới ra cũng không làm được.

Y giật mình, muốn rời giường uống miếng nước, mọi nơi trên cơ thể đều truyền đến cảm giác đau nhức khiến mọi sự nỗ lực của y đều thành phí công.

Y ngã vào lại trên giường, chậm chạp nhớ lại mọi việc ngày hôm qua.

Ông trời ơi......

Vành tai Trương Tiểu Phàm hồng hồng, làm sao cũng không gạt được hình ảnh trong đầu —— Tối hôm qua y khóc xin Bách Lý Hoằng Nghị yêu y, sau nửa đêm làm đến mức hai chân phát run nhưng vẫn kẹp hông đối phương không chịu cho hắn đi.

Hình như còn kêu rất lớn tiếng, thảo nào bây giờ cổ họng đau như vậy, cũng không biết người lân cận có nghe thấy không.

Cứu mạng a! Rốt cuộc ta đang làm gì?

Trương Tiểu Phàm bất giác thẹn thùng, vùi đầu vào gối đầu giả chim cút.

Ngoài cửa truyền đến một tiếng mở cửa kẽo kẹt, y khẩn trương nhắm mắt lại giả bộ ngủ.

Là Bách Lý Hoằng Nghị, dường như hắn đặt thứ gì đó lên bàn, rồi đi qua bên này.

Sáng sớm Bách Lý Hoằng Nghị đã dặn tiểu nhị đun vài thùng nước ấm, rồi nói nhà bếp làm một chén cháo, bưng lên kèm với mấy món dưa cải thanh đạm, Bách Lý nhị công tử chuẩn bị thận trọng cẩn thận, trở về Trương Tiểu Phàm vẫn đang ngủ.

Hắn đứng bên giường, hiếm thấy chân tay hơi luống cuống, nhìn gương mặt ngủ say của Trương Tiểu Phàm, nghĩ đến tối hôm qua chắc hẳn y đã rất mệt, lại trách mình quá không khắc chế, tại sao sau đó lại nhịn không được chứ? Hắn nghĩ nên kiểm tra phía sau một chút, cần gọi người đến tiệm thuốc mua mấy loại thuốc mỡ về.

Tối hôm qua cái gì không nên làm đều đã làm, giờ lại xấu hổ đỏ mặt, xốc mền lên vô cùng lễ độ, xin lỗi trước: "Xin lỗi Tiểu Phàm, mạo phạm rồi."

Quả thật chuyện đang làm đúng là mạo phạm.

Hắn ôn nhu tách bắp đùi giăng đầy vết đỏ kia ra, nhìn thấy miệng nhỏ bên trong bị ma sát quá độ mà sưng đỏ đáng thương, ngón trỏ hơi hơi đi vào một đoạn, miệng nhỏ kia lại cắn chặt theo bản năng, như là còn có thể ức hiếp thêm một lần nữa vậy.

Bách Lý Hoằng Nghị bị kinh sợ bởi ý nghĩ ti tiện của mình, vội rút ngón tay ra, đắp mền đàng hoàng cho người ta một lần nữa, nhưng vẫn không nhịn được mà ngẩn ngơ với chút dịch nhầy ấm áp còn sót lại trên ngón tay.

May là tiểu nhị ở ngoài gõ cửa, đến nói nước tắm đã chuẩn bị xong, có muốn đưa vào bây giờ không.

Hắn mới không giữ tư thế ngốc nghếch này quá lâu.

Bách Lý Hoằng Nghị kéo màn giường xuống, không cho cảnh xuân tiết ra ngoài.

Rửa tay ở bên cạnh rồi mở cửa nói tiểu nhị đưa vào động tác nhẹ chút, lại không xác định Trương Tiểu Phàm tỉnh lại khi nào nên nói bọn họ chuẩn bị nhiều một chút.

Thuận tiện nhét cho hắn ta hai cục bạc vụn, đến tiệm thuốc ở góc đường mua chút thuốc mỡ về.

Đợi đến khi mọi thứ chuẩn bị xong, Bách Lý Hoằng Nghị mới trở về bên giường, tìm cái ghế ngồi chờ Trương Tiểu Phàm rời giường.

Cả người Trương Tiểu Phàm đều được đắp kín mít, chỉ lộ ra một khuôn mặt trắng nõn, có lẽ hơi nóng, hai má y ửng hồng, thoạt nhìn ngoan vô cùng.

Tình nhiệt kỳ mưa móc vừa qua khỏi đợt thứ nhất, trải qua tối hôm qua, toàn thân Trương Tiểu Phàm đều tản ra mùi hương thoang thoảng hỗn hợp giữa bánh đậu đỏ và trà phổ nhị, mùi kia lấy lòng Bách Lý Hoằng Nghị cực độ.

Hắn là một Càn nguyên, cũng cảm thấy thỏa mãn không thể ngoại lệ khi trên người người yêu đều là mùi của mình.

Trương Tiểu Phàm thật sự mệt thảm, bị hắn lăn lộn đứt quãng đến khi bầu trời xám xịt, mặt trời lên cao rồi vẫn không thấy có chút dấu hiệu tỉnh lại, như là muốn cứ ngủ mãi như vậy.

Rõ ràng tự nói với mình đừng quấy rầy Trương Tiểu Phàm, nhưng một tiểu ác nhân khác trong lòng lại thúc giục hắn đi sờ sờ bảo vật của hắn, tham si mà lần lượt miêu tả đường nét của y, thỏa mãn lẩm bẩm: "Tiểu Phàm, Tiểu Phàm của ta."

Động tác kia quá ôn nhu, như cầm lông chim cào ngứa đầu quả tim, Trương Tiểu Phàm không giả bộ được nữa.

Đầu tiên là y giật giật miệng, rồi giả vờ mở mắt như vừa mới tỉnh lại, lập tức chống lại đôi mắt đang nhìn chằm chằm vào y kia, nhu tình mãnh liệt kia lan vào mạch máu của y, trong nháy mắt, y đã quên giả bộ như thế nào.

May là Bách Lý Hoằng Nghị cũng không bình tĩnh, mắt thường có thể thấy được hắn hoảng loạn lên, khom người dìu y ngồi xuống, rồi ân cần hỏi: "Khát không? Đói không? Muốn tắm rửa trước không?"

Trương Tiểu Phàm cũng muốn nói chuyện, nhưng hầu kết lăn lộn vài vòng, vẫn không nói được gì, chỉ có thể phát ra mấy tiếng khàn ráp.

Bách Lý Hoằng Nghị lập tức tiếp thu, bưng nước đến đút y uống hết.

"Khó chịu không?" Bách Lý Hoằng Nghị nhận chén trà, thấp giọng hỏi.

Trong mắt hắn, Trương Tiểu Phàm này quả thật là bé con yếu ớt đẩy không được chạm không được, ngay cả nói chuyện cũng không dám quá lớn tiếng.

"Hơi hơi." Trương Tiểu Phàm liền uống hết mấy chén nước, cuối cùng cũng cảm thấy mình đã sống lại, "Muốn tắm, trên, trên người em dính đến hoảng." Y đây là vẫn nói thiếu, tối hôm qua hai người bị tình dục bắt cóc đến phát điên, điên đảo hoang đường đến mức tận cùng, không chỉ trên người dính vô cùng, mà tùy tiện nhúc nhích cũng cảm thấy thứ phía sau muốn chảy ra.

Bách Lý Hoằng Nghị vội đi thử nước ấm trong thùng tắm, vừa vặn.

Quay trở lại muốn đỡ Trương Tiểu Phàm xuống giường, người nọ lại cậy mạnh tự mình xuống giường, ánh mặt trời chiếu làn da y trắng bệch, vệt đỏ thâm thâm nhạt nhạt trên người càng thêm rõ ràng, lớp vải giữa hai chân ướt một mảnh.

Trương Tiểu Phàm ngượng ngùng muốn đi kéo khăn trải giường, kết quả lại té ngã một cái.

"Ta đến đi." Bách Lý Hoằng Nghị sợ y e lệ nên kéo một chiếc áo ngoài qua miễn cưỡng che đậy một chút, nhẹ nhàng bế ngang người lên.

Đột nhiên cách mặt đất, Trương Tiểu Phàm giật mình ôm cổ hắn, thân thể vẫn hơi hơi run lên.

Ôn hương nhuyễn ngọc trong ngực, Bách Lý Hoằng Nghị không khỏi nhớ đến tối hôm qua Trương Tiểu Phàm chính là như vậy, rõ ràng rất sợ nhưng lại e lệ duỗi tay ôm hắn cầu hoan.

Lúc muốn rửa sạch, Trương Tiểu Phàm lại cậy mạnh, Bách Lý Hoằng Nghị không lay chuyển được y, đành phải đặt y phục ở chỗ mà y giơ tay là có thể với tới, kéo mành, nói với Trương Tiểu Phàm có cần gì thì gọi hắn.

Rửa sạch thứ ở lại bên trong tối hôm qua quá phiền phức, Trương Tiểu Phàm đưa hai ngón tay vào, nhưng chỉ dẫn ra được một ít, thứ bên trong nhoáng lên, cảm giác bụng vẫn trướng.

Cái này cũng quá sâu rồi.

Trương Tiểu Phàm hơi hơi nhỏm dậy, khẽ cắn môi đưa sâu vào bên trong hơn.

Tối qua y bị thao mở, cảm giác mọi nơi trong cơ thể đều là điểm mẫn cảm, chỉ cọ xát vài cái như vậy mà đã cảm thấy cả người nhũn ra, môi cắn đến trắng bệch mới không cho tiếng rên rỉ tiết ra.

Y ở bên trong không dễ chịu, Bách Lý Hoằng Nghị ở ngoài mành cũng không yên lòng, hắn bưng chén trà lên rồi lại buông, nghe bên trong truyền đến tiếng nước tí tách tí tách, đầu óc không chịu khống chế mà tưởng tượng kia sẽ là một bức tranh cảnh xuân vô hạn như thế nào.

Một tiếng thở gấp ngọt ngào cắt qua hình ảnh quỷ dị này, tiếp theo là một tiếng vang lớn khi ngã mạnh vào trong nước.

Bách Lý Hoằng Nghị bất chấp tôn trọng hay không tôn trọng, vội vén rèm lên đi vào xem xét tình hình của Trương Tiểu Phàm.

Mới vừa rồi Trương Tiểu Phàm chọc thẳng đến điểm nhạy cảm, khoái cảm hỏa tốc rút hết sức của tứ chi y, nhất thời chân trượt, ngã vào trong nước.

Y nhìn vẻ mặt lo lắng của Bách Lý Hoằng Nghị, đột nhiên cảm thấy ủy khuất, đều do chính hắn mới khiến mình chật vật như vậy.

"Hoằng Nghị......" Hốc mắt Trương Tiểu Phàm hồng hồng nhìn hắn: "Chàng giúp em một chút được không?"

Bách Lý Hoằng Nghị cũng bị y làm rối đến mức hô hấp hỗn loạn, hung hăng nuốt xuống một hơi mới đưa ra từ "Được" kia.

Sao lại không được? Bách Lý Hoằng Nghị gần như là nhón chân mong chờ y xin giúp đỡ, thật sự xin rồi, hắn lại luống cuống tay chân.

Thùng nước tắm quá sâu quá lớn, hắn đưa tay vào, rất khó hành động.

Dù sao cũng đã làm đến mức này, hắn dứt khoát cởi giày vớ và áo ngoài ra, cũng bước vào thùng tắm.

Trương Tiểu Phàm xấu hổ đến mức chôn vào bờ vai hắn không chịu ra, Bách Lý Hoằng Nghị ghé vào bên tai y an ủi y: "Một lúc là xong, ta giúp em lấy ra.

Đợi lát nữa ta đi đổi nước, em liền tự ngâm mình tắm rửa một chút."

"Không sao." Tiếng của Trương Tiểu Phàm rầu rĩ, câu nói kế tiếp nghe có vẻ khó có thể mở miệng vô cùng, ấp a ấp úng nửa ngày nói không nên lời.

Bách Lý Hoằng Nghị kiên nhẫn hỏi y: "Cái gì?" Động tác phía dưới không dừng, lưu loát tìm được chỗ sâu bên trong, dẫn đục dịch ra.

Cảm giác mất khống chế khiến Trương Tiểu Phàm nhịn không được rên rỉ vài tiếng, cuối cùng tự sa ngã nói: "Cùng nhau tắm cũng được mà."

Y nghe thấy tiếng thầm hút không khí của người trên người, lúc nói chuyện dường như tiếng thở dốc cũng nặng một chút, tiếng khàn và hô hấp hơi nóng kia rót thẳng vào lỗ tai y, hơi nóng khiến tai y ngứa ngáy nóng lên, ý thức giống như bị lửa đốt, bắt đầu hỗn loạn.

Trương Tiểu Phàm choáng váng ôm người càng chặt, dưới thân thuận theo bản năng cọ ngón tay hắn, ngậm hai ngón tay kia vào sâu bên trong.

Càn nguyên động tình vô thức dẫn Khôn trạch tiến vào tình nhiệt đợt thứ hai.

Nước trong thùng tắm bị chấn động bởi động tác của hai người, văng đầy đất, Trương Tiểu Phàm khóc lóc lại lưu lại từng vết cào trên lưng Bách Lý Hoằng Nghị, cảm giác bị căng kín khiến y khó chịu lại sung sướng.

Y như bị chém sống thành hai nửa, một nửa sa vào khoái cảm dục tiên dục tử, một nửa khác lại thẹn thùng vì ánh mặt trời quá sáng này, y cắn chặt miệng mình, không cho mình phát ra tiếng vang nào.

Nước ấm rót vào chỗ giao hợp theo động tác rút ra, lại bị đẩy ra nặng nề bởi dương v*t thô to kia.

Trương Tiểu Phàm cảm giác mình sắp bị thao hóa thành một vũng nước, hòa làm một thể với dòng nước quanh mình này.

Trên người y oánh một lớp bọt nước, không biết là mồ hôi hay là nước, nước óng ánh, phủ lên làn da trắng nõn, vệt đỏ phía trên tan đi một ít, lại thêm cái mới, thoạt nhìn thật đáng thương.

Thùng tắm này thật sự thi triển không đã, Bách Lý Hoằng Nghị vớt hai chân nhỏ ướt đẫm của y lên khiêng trên vai, gấp người thành một tư thế mềm mại không thể tưởng, sau đó đao to búa lớn động thân đi vào.

Trương Tiểu Phàm chịu không nổi mà thở gấp, tiếng rên rỉ phóng đãng bị bao phủ trong môi lưỡi.

Y sắp điên rồi, hai cái miệng trên dưới đều bị xâm chiếm, toàn thân đều là dấu vết của đối phương, ngay cả tiếng nức nở cũng bị nuốt ăn sạch, nhưng y vẫn không biết liêm sỉ mà cầu hoan, tình nhiệt khiến y trở thành thú bị nhốt trong dục vọng, trong đầu chỉ kêu gào muốn nhiều hơn một chút, lại nhiều hơn một chút.

Thật vất vả mới rửa sạch xong, lại bắn vào, lại bận việc, vả lại bây giờ một ánh mắt của bọn họ cũng sẽ gây sát thương, miệng nhỏ kia đã bị làm sưng lên, thật sự không chịu nỗi một vòng thế công mới.

Bách Lý Hoằng Nghị cắn chặt răng, lúc định rút ra lại bị người dưới thân cắn chặt —— Trương Tiểu Phàm mở to đôi mắt mê mang, ngây thơ lại phóng đãng xin: "Ca ca, đi vào." Y như hồ ly tinh chuyên hút tinh khí của nam nhân trẻ tuổi, cách nam nhân liền không thể sống, nhưng khuôn mặt trẻ con trong sáng kia lại ngây thơ phóng đãng cỡ nào, dường như chỉ là thèm ăn muốn đòi một viên kẹo.

Bách Lý Hoằng Nghị bị y câu đến nổi điên, kiềm eo y, đâm vào trong thật mạnh, cuối cùng thỏa mãn yêu cầu của Trương Tiểu Phàm.

Nước trong thùng tắm đã mất hơn phân nửa, trộn lẫn dâm dịch giao hợp của hai người, trở nên vẩn đục không rõ.

Bách Lý Hoằng Nghị kéo Trương Tiểu Phàm đã hôn mê ngủ mê man vào lòng, không dám chậm trễ, lại dẫn dương tinh ở bên trong y ra, rồi lấy khăn lông khô lau lau cho người ta, định đợi một lát nữa rồi đi đổi nước, tắm cho y thêm một lần nữa.

Nhưng vừa định đặt người vào lại trên giường, hắn lại hơi luyến tiếc, cứ ôm như vậy, nhịn không được mà hôn lấy hôn để.

"Tiểu Phàm, Tiểu Phàm của ta.

Ta muốn đối tốt với em mãi mãi.".