Nghỉ Yêu, Kết Hôn Thôi!

Chương 26: Điếu thiếu trở lại

Sáng hôm sau, bảng tin trường ngập tràn hình ảnh của Điếu Trạch Nghiễn và Từ Tuấn Hạo, khắp nơi còn tung hô là hai chàng kỵ sĩ áo số.

Ảnh Điếu Trạch Nghiễn tươi cười được chia sẻ nhiều nhất, rất nhiều nữ sinh trường khác vào bình luận xin thông tin và tài khoản mạng xã hội của anh.

Hội thể thao vừa kết thúc, trong trường vẫn còn bàn tán sôi nổi, nhưng ồn ào đến đâu cũng không thể ngăn được giấc ngủ của An Hạ. Tối qua ăn mừng ngủ trễ, hại cô sáng vào lớp ngáp dài ngáp ngắn, vừa đến giờ nghỉ giải lao lập tức gục xuống bàn ngủ.

Điếu Trạch Nghiễn chăm chú nhìn cô gái bên cạnh, anh cởi áo khoác đồng phục đắp lên cho An Hạ, đứng lên kéo rèm cửa sổ lại rồi đi ra ngoài.

An Hạ ngủ say đến không hay biết gì, kể cả khi vào tiết Điếu Trạch Nghiễn cũng không gọi cô dậy.

Buổi trưa ở phòng nghỉ, An Hạ ăn qua loa vài miếng rồi chiếm giường của Điếu Trạch Nghiễn mà ngủ, trong đời cô chưa bao giờ cô khao khát được ngủ như thế này.

Vừa mới vào tiết buổi chiều, lớp đã lộn xộn lên vì Lý Yên Tử mất ví tiền, cô ta còn khẳng định mất trước khi ra khỏi lớp đi ăn.

Mọi người thỏa thuận xét cặp, mọi thứ không có gì bất ổn cho đến khi ví của Lý Yên Tử nằm trong balo của An Hạ.

"Tôi không lấy" An Hạ bình tĩnh lên tiếng, cả buổi sáng cô ngủ đến mức chẳng hay biết gì về xung quanh, nếu có mộng du cũng chẳng biết chổ Lý Yên Tử cất mà lấy.

"Không lấy thì làm sao nó ở trong cặp cậu?" Lý Yên Tử lớn tiếng, cười mỉa mai: "Quả nhiên xuất thân thấp hèn, hành động cũng chẳng khá hơn"

"Câm miệng!" Điếu Trạch Nghiễn từ ngoài vào, giọng nói đay nghiến đầy tức giận.

"Chứng cớ rành rành ra đó, cậu còn muốn bênh cậu ta?" Lý Yên Tử vừa dứt lời, mọi người đều lên tiếng đồng tình.

"Có gì mà tôi không mua cho cô ấy được, chẳng lẽ phải đi trộm mấy đồng bạc lẻ rách nát của cậu?"

Lý Yên Tử tức đến nghẹn họng, giậm chân đá vào bàn hét lên vô tội vạ.

Từ Tuấn Hạo từ ngoài đi vào, đến nói nhỏ vào tai Điếu Trạch Nghiễn gì đó, anh liền nhếch môi, biết chắc chắn được thủ phạm nhưng vẫn cố ý tra xét.

"Hoặc là tự nhận, không thì tôi sẽ khiến gia đình kẻ đổ oan cho An Hạ biến khỏi thành phố này"

Không ai lên tiếng, Điếu Trạch Nghiễn lấy điện thoại ra gọi điện, giọng điệu vô cùng dứt khoát: "Tiễn thêm một nhà, Lý Thu Nhiên"

Sự chú ý di dời đến Lý Thu Nhiên đang đứng, mặt cô ta cắt không còn giọt máu, ngay chính An Hạ cũng không dám tin Lý Thu Nhiên lại đối xử với cô như vậy.

Lý Thu Nhiên bị chính Điếu Trạch Nghiễn chỉ đích danh, cô ta đứng như trời trồng, chỉ biết khóc nức nở.

"Trạch Nghiễn" An Hạ chạm vào vai Điếu Trạch Nghiễn đang ngồi ngỏ ý xin anh bỏ qua, cô biết Lý Thu Nhiên vì ghen tức nên mới hành động nông nỗi.

Cảm nhận được tay An Hạ đang run trên vai mình, Điếu Trạch Nghiễn càng tức giận hơn.

"Cậu ngốc sao, bị đối xử như vậy mà còn cầu xin cho cậu ta"

"Tôi xin cậu" An Hạ hạ thấp giọng khẩn nài.

"Được rồi" Điếu Trạch Nghiễn không thể tiếp tục từ chối yêu cầu của An Hạ, nhưng điều đó không có nghĩa anh bỏ qua dễ dàng.

Giáo viên vào lớp ổn định trật tự, mọi người quay về chổ ngồi, Điếu Trạch Nghiễn đột nhiên lên giọng: "Khoan đã"

Ánh mắt chờ đợi hướng về Điếu Trạch Nghiễn, anh nhìn thẳng Lý Yên Tử, giọng đe dọa: "Cậu xúc phạm người của tôi rồi bỏ đi như không có chuyện gì?"

Lý Yên Tử thoáng lên bối rối, con ngươi đầy kiêu ngạo làm sao có thể cúi đầu nói xin lỗi trước một người địa vị thấp. Lý Yên Tử căng thẳng nuốt nước bọt, nhìn vào An Hạ: "Cậu muốn bồi thường bao nhiêu?"

"Bồi thường cái con \*\* cậu" Điếu Trạch Nghiễn bật dậy quát lớn, biểu cảm như sắp động thủ đến nơi.

Khác hẳn với hình ảnh thiếu niên trong sáng ngọt ngào đã cười với An Hạ ở cuộc thi bóng rổ, Điếu Trạch Nghiễn bây giờ chẳng khác gì một ác ma, dữ tợn và hung hăng.

Lý Yên Tử tái mặt, vội quay sang An Hạ thành khẩn: "Xin lỗi, là tôi trách oan cậu"

Không khí vừa lắng xuống, Điếu Trạch Nghiễn đột nhiên đá thẳng vào nam sinh đứng bên phía bên phải anh, nắm cổ áo lôi nam sinh từ đống bàn ghế đổ lên, anh nghiến răng đe dọa: "Mày có giỏi thì nói lại xem?"

Nam sinh mặt trắng bệt, vội lắc đầu khổ sở.

"Nói!"

Bị Điếu Trạch Nghiễn hét vào mặt, nam sinh giật mình nói ra: "An Hạ bán th..."

Còn chưa kịp nói xong, tên nam sinh bị Điếu Trạch Nghiễn lôi đến cửa sổ mở ra đẩy xuống.

"Đừng!!!"

Tiếng hét hoảng loạn, Từ Tuấn Hạo cùng một vài nam sinh khác lao như bay đến cản Điếu Trạch Nghiễn lại trước khi xảy ra chuyện lớn.

"Bình tĩnh lại đi" Từ Tuấn Hạo kéo tay Điếu Trạch Nghiễn lại, nam sinh đó vì quá sợ hãi mà đã ngất đi ngay bên bệ cửa sổ.

Cả lớp từ giáo viên đến học sinh ai cũng bị dọa cho tuột huyết áp, mặt mày tái đi trông thấy. Nếu không phải có sự xuất hiện của An Hạ, mọi thứ đã không trở nên như vậy, cô ôm suy nghĩ tội lỗi do mình lấy balo chạy ra khỏi lớp.

"An Hạ!" Từ Tuấn Hạo nhìn thấy An Hạ bỏ chạy liền gọi theo, ánh mắt mọi người cũng nhìn theo tiếng gọi của anh mà xoay đầu nhìn theo.

Điếu Trạch Nghiễn buông cổ áo nam sinh kia, vội vàng đuổi theo An Hạ, lần nữa chậm một bước để cô lên được xe buýt. Anh gọi điện cho tài xế, năm phút sau xe đến, anh kéo tài xế xuống tự lái đuổi theo xe buýt.

Xe buýt đang chạy êm đột nhiên thắng gấp, tài xế chửi bới không ngừng, đột nhiên có một sấp tiền vứt vào người khiến ông ta im bặt lo gom tiền.

Điếu Trạch Nghiễn đi đến lôi An Hạ xuống xe, đẩy vào chiếc xe anh đang chắn trước xe buýt rồi nhấn ga lao đi.

"An Hạ"

"Đừng nói gì cả, tôi thật sự rất mệt" An Hạ nghiêng đầu tựa vào cánh cửa, thẫn thờ nhìn ra ngoài cửa sổ.

Điếu Trạch Nghiễn thở dài hậm hực, không tiếp tục quấy rối để An Hạ có không gian yên tĩnh bình tâm trở lại.