Nghỉ Yêu, Kết Hôn Thôi!

Chương 9: Bảo vệ

Buổi sáng dưới bàn ăn, Điếu Trạch Nghiễn dậy sớm hơn mọi khi, ngồi ngáp ngắn ngáp dài, hai mắt cũng thâm quầng, dáng vẻ uể oải thiếu sức sống.

Mẹ Điếu Trạch Nghiễn thấy bộ dạng quen thuộc của con trai, cố tình hỏi: "Tối qua lại thức chơi game nữa phải không?"

Điếu Trạch Nghiễn không trả lời, chăm chỉ gắp đồ ăn bỏ vào miệng ăn, nếu anh nói anh thức vì chăm An Hạ bị sốt thì có khác gì chưa đánh mà khai.

Ngay khi thức dậy, trên bàn học của An Hạ có một chiếc balo mới toanh được đặt trên đó, cô biết là của Điếu Trạch Nghiễn cho cô.

Xuống nhà, An Hạ ngồi vào bàn, mẹ Điếu Trạch Nghiễn hỏi han, giả vờ không biết chuyện xảy qua với cô tối qua. An Hạ nghĩ mẹ Điếu Trạch Nghiễn cho rằng cô về muộn nên cô xin lỗi rồi mỉm cười cho qua chuyện.

Trong lúc đợi An Hạ, Điếu Trạch Nghiễn ăn sáng xong ngồi ở phòng khách xem tin tức buổi sáng, trên tivi phát thông tin nhiều nữ giới bị quấy rối trên phương tiện công cộng. Đôi mày Điếu Trạch Nghiễn khẽ chau lại, người như An Hạ gặp phải chắc chắn sẽ không dám lên tiếng phản kháng, anh thở dài bất lực cầm ly nước uống cạn.

Ra khỏi nhà, An Hạ vẫn đi bộ ra đón xe buýt đi đến trường, Điếu Trạch Nghiễn nhìn theo có chút không an tâm.

Hết hôm nay, ngày mai sẽ là ngày nghỉ trong tuần, An Hạ sẽ có thể tránh mặt những người trong trường tận hai ngày, nghĩ đến cô đã cảm thấy nhẹ nhõm trong lòng.

Trên xe buýt đông người, chen lấn nhau khó tránh va chạm, nhưng người đàn ông sau lưng An Hạ thật sự có vấn đề, hắn ta liên tục cố chạm vào người cô, chưa từng trải qua những chuyện thế này An Hạ vốn không biết xử lý thế nào.

Nhân lúc không ai để ý, tên biến thái vừa đưa bàn tay lên định sờ đùi An Hạ thì lập tức bị đạp một phát vào hông ngã lăn quay ra sàn xe. Xe vốn chật, lại bị dồn về một chổ do tên biến thái ngã, ai nấy đều bực bội chửi mắng.

Phía sau An Hạ có người áp vào, cô giật mình quay lại, phát hiện Điếu Trạch Nghiễn đang nở nụ cười nhàn hạ nhìn tên biến thái kia. Cô ngây người nhìn anh, tại sao anh ở trên xe, tại sao anh đứng ngay chổ cô, tại sao...

Khi xe buýt dừng lại thì cảnh sát đã đứng đợi sẵn, tên biến thái vừa bước xuống xe liền bị còng tay tống lên xe giải về đồn.

Điếu Trạch Nghiễn chỉnh lại quần áo, đi về phía cổng trường, An Hạ nhìn theo xe cảnh sát rồi lại nhìn Điếu Trạch Nghiễn, cô vội chạy theo sau anh.

"Sao cậu lại ở trên xe?"

Điếu Trạch Nghiễn không đáp, cao ngạo đi thẳng một mạch.

"Sao cậu lại đối xử tốt với tôi như vậy?"

Điếu Trạch Nghiễn dừng bước, liếc nhìn An Hạ: "Tôi chỉ làm theo thỏa thuận, những gì tôi hứa tôi sẽ làm"

Bóng lưng cao lãnh của Điếu Trạch Nghiễn khiến An Hạ ngàn vạn lần muốn nói hai từ cảm ơn với anh. Từ ngày đầu gặp gỡ, An Hạ chưa từng nghĩ cả hai sẽ có ngày như hiện tại, là thừa nhận sự tồn tại của đối phương trong cuộc sống mình.

Sáng sớm trong trường đã xôn xao khắp nơi, trên bảng tin chính của trường còn thông báo truy tìm những kẻ bắt nạt An Hạ, Điếu Trạch Nghiễn đọc tờ thông báo xong liền gỡ xuống xé bỏ, tức giận đi đến phòng hiệu trưởng.

Bước vào phòng hiệu trưởng không thèm gõ cửa, Điếu Trạch Nghiễn vứt tờ thông báo lên bàn, gằng giọng nói: "Tôi kêu ông tìm hung thủ nội bộ, chứ không bảo ông la làng cho cả cái trường này biết"

"Trạch Nghiễn, em bình tĩnh nghe thầy nói" Hiệu trưởng đứng lên, dáng vẻ khúm núm, vội trấn an cơn giận dữ của Điếu Trạch Nghiễn.

"Nếu từ giờ đến hết giờ học ngày hôm nay ông không tìm ra hung thủ, thì tự động cuốn gói cút khỏi cái trường này đi" Điếu Trạch Nghiễn quát lớn rồi bỏ đi, để lại lão hiệu trưởng đang nhìn theo anh run sợ.

Trước áp lực của Điếu Trạch Nghiễn, hung thủ nhanh chóng được tìm ra chỉ trong một buổi sáng, người đó không ai khác chính là Nguyệt Vân và nhóm bạn của cô ta.

Sau khi biết được hung thủ hại An Hạ, Điếu Trạch Nghiễn vẫn trông rất bình thản, giống như đã biết mọi chuyện từ trước. Nhìn thấy Điếu Trạch Nghiễn như vậy, An Hạ càng lo lắng hơn, lúc ăn cơm trưa cùng anh, cô mở lời cầu xin.

"Chuyện đã qua rồi, cậu bỏ qua được không?"

"Cậu nên mừng vì người xử lý việc này là tôi, đổi lại mẹ tôi chắc là đã đào mồ tổ tiên cậu ta lên từ lâu rồi" Điếu Trạch Nghiễn buông đũa, thư thả tựa lưng vào ghế: "Vì cậu nhu nhược nên mới bị đối xử như vậy, chuyện này cậu không cần bận tâm, tôi biết mình phải làm gì"

Nếu bỏ qua điều đó có khác gì Điếu Trạch Nghiễn không làm đúng thỏa thuận, anh đã hứa đảm bảo an toàn cho An Hạ, anh nhất định sẽ làm. Còn những kẻ gây rắc rối kia, chỉ cần một cuộc điện thoại đã có thể giải quyết xong xuôi.

An Hạ lo mẹ cô đứng giữa sẽ rất khó xử, nhỡ như vì chuyện này mà bà ấy mất lòng nhà chồng, e là sau này khó sống. An Hạ tự trách bản thân, cô còn xui xẻo hơn cả sao chổi, đến đây chưa được bao lâu đã mang lại không ít rắc rối.