Nghịch Thiên Thần Y Phi

Chương 50: 50 Đấu Với Tần Hàn

Mọi người xì xào bàn tán, không ngờ đến băng sơn mỹ nhân Lâm đại tiểu thư cũng có thời điểm cười, Tần thiếu chủ bản lĩnh quả là lớn.

Nhưng mà có thực lực ngưng thể cảnh cửu trọng, bản thân hắn bản lĩnh cũng không ít.

Xưa nay Lâm Huyên không bao giờ cho hắn hắn mặt tốt nay lại cười với hắn, điều này khiến cho sự tự tin của hắn ngút trời.

Quả nhiên thiên phú thực lực của hắn biến mạnh thì mọi người sẽ quên đi vết nhơ của hắn.

Những người xem thường hắn, cũng sẽ có một ngày cúi đầu trước hắn.

Hắn ôn hòa hữu lễ nói: "Bổn thiếu chủ xưa nay thương hương tiếc ngọc, đối với đại mỹ nhân Lâm đại tiểu thư tự nhiên sẽ thủ hạ lưu tình!"

Lâm gia chủ đánh giá Tần Hàn, vốn tưởng Tần gia thiếu chủ bị nhốt nửa tháng nhất định là bị phế rồi.

Vậy mà hắn lại nghĩ sai rồi, chưa tròn hai mươi đã có thực lực ngưng thể cảnh cửu trọng, không thể không nói hắn là ứng viên con rể không tồi.

Tần Hàn và Lâm Huyên giao thủ, Tần Hàn ra tay quả nhiên dịu dàng hơn nhiều so với đối phó Diệp Hiểu.

"Uỳnh!" So với sự dịu dàng của bên này, Sở gia và Diệp gia hiển nhiên chiến đấu mạnh liệt hơn nhiều.

Ván đấu thứ nhất, mọi người đã biết thực lực của các gia tộc.

Đến hiện tại, những người tại trận đầu đều là những thiên tài đứng trên đỉnh tháp.

Bọn họ cũng muốn nhanh chóng biết được kết quả, cho nên lựa chọn đánh nhanh rút gọn.

Người đầu tiên lên lôi đài của Tần gia và Lâm gia là Tần Hàn và Lâm Huyên.

Phía Sở gia và Diệp gia người lên trước tiên cũng là Sở Cửu Ca và Diệp Hiểu.

Diệp Hiểu bề ngoài là một công tử ôn nhu, công kích đối với Sở Cửu Ca thì lại chiêu chiêu hiểm độc.

Lúc trước bọn họ không có thù, nhưng sau trận đấu giá đó, Diệp Hiểu đã hận thấu xương Sở Cửu Ca.

Hơn nữa, Diệp gia họ tuyệt đối không thể thua thêm một ván nữa, tiếp tục thua cha hắn tuyệt đối không tha cho hắn.

Sự hung dữ của Diệp Hiểu cộng thêm thực lực ngưng thể cảnh bát trọng khiến mọi người không khỏi vì Sở Cửu Ca mà đổ mồ hôi lạnh, quá nguy hiểm đi!

Có người nói: "Xem ra lần đại hôi tứ tộc này đã có thể thấy được kết quả rồi, Tần gia thứ nhất, Diệp gia thứ hai, Sở gia thứ ba, Lâm gia thứ tư."

"Sở gia đã rất không tồi rồi, có được một Sở Cửu Ca, cũng không cần xếp chót nữa."

Thế nhưng khiến người tại hiện trường kinh ngạc là giao thủ được mấy chục hồi, Sở Cửu Ca vẫn dễ dàng tránh khỏi công kích của Diệp Hiểu, khiến Diệp Hiểu đối với cô không có cách nào.

"Bang!" Tần Hàn và Lâm Huyên sau mấy chục hồi kéo dài, Tần Hàn dịu dàng ép Lâm Huyên rời khỏi lôi đài.

Hắn nói: "Nhượng bộ rồi!"

Lâm Huyên biết, cô không phải là đối thủ của Tần Hàn, chín người còn lại cho dù lên cùng lúc cũng đánh không lại Tần Hàn.

Cô bình tĩnh nói: "Lâm gia ta chịu thua!"

"Lâm gia thua, Tần Hàn lại thắng một ván!" Trọng tài tuyên bố.

Tần gia chủ cười rất đắc ý, bởi vì Tần Hàn bị nhốt, sự xuất hiện của đệ nhất thần trộm khiến Tần gia hắn một mực lâm vào thế suy thoái.

Không ngờ vận may lại đến, bị nhốt trong Dung Vương phủ trong cái rủi lại cái may trở thành thiên tài người người ngưỡng mộ của Xích Linh Quốc.

Hạng nhất, tuyệt đối là Tần gia họ!

Diệp Hiểu sau nhiều lần công kích Sở Cửu Ca vô hiệu xấu hổ quá hóa giận nói: "Sở Cửu Ca, ngươi rốt cuộc học được thân pháp từ đâu, đây tuyệt đối không thể là thân pháp Sở gia có, chẳng lẽ ngươi ỷ vào thân pháp đặc biệt này một mực tránh né sao?"

Sở Cửu Ca nói: "Vốn tưởng ngươi so với đệ đệ ngốc của ngươi sẽ lợi hại hơn chút, nay xem ra tám lạng nửa cân cũng chẳng lợi hại đến đâu, ta bây giờ có chút nôn nóng đi thu thập tần Hàn, không chơi với ngươi nữa."

Diệp Hiểu giận nói: "Sở Cửu Ca, ngươi ngông cuồng cũng phải có giới hạn chứ.

Lại còn muốn chiến đấu với Tần Hàn, ta bây giờ sẽ đánh đến ngươi đứng còn không được."

Diệp Hiểu bạo phát ra lệ khí kinh người, Tần Hàn ngây ra, giận dữ nói: "Diệp Hiểu, ngươi dám!"

Sở Cửu Ca phải do đích thân hắn thu thập, không thể để Diệp Hiểu giành mất cơ hội này.

Ngay khi công kích của Diệp Hiểu sắp đến, thân pháp của Sở Cửu Ca trở nên càng thêm quỷ dị.

Kế tiếp, linh lực không ngừng tràn ra, thủ pháp cô cực nhanh đã thi triển được mấy linh kỹ của Sở gia.

"Thiên Phụng Chưởng!"

"Thương Vân Trảm!"

"Hoa Tiềm Nguyệt!"

Linh kỹ này không phải là rất cao cấp, Sở Cửu Ca với ngưng thể cảnh tứ trọng thi triển ra, cho dù Sở Cửu Ca liên tục thực hiện bao nhiêu lần, vẫn là không cách nào gây ra tổn thương cho Diệp Hiểu.

Mọi người lắc đầu, thiên phú của Sở Cửu Ca rất kinh người, nhưng mà do bị phế qua một lần, tu luyện lại cấp bậc không được cao, cuối cùng rất khó thắng được Diệp thiếu chủ.

Uy lực công kích của Sở Cửu Ca khiến cho Diệp Hiểu khinh thường, kết quà khiến người không cách nào chấp nhận là những công kích không mấy uy lực này của Sở Cửu Ca lại có thể phá vỡ công kích cường đại của hắn.

Mỗi một lần rơi xuống sơ hở trong công kích của hắn, đánh trúng vào yếu hại của hắn!

"Binh Binh!" Mấy đạo công kích đánh trúng Diệp Hiểu, Diệp Hiểu phun ra một ngụm máu tươi, thân hình bay ngược ra ngoài.

Hắn lăn xuống lôi đài, té như chó cạp đất.

Đợi Diệp Hiểu té xuống lôi đài mọi người đều ngây ra, không thể tin tưởng!

Những người của Sở gia cũng không tưởng tượng được, những linh kỹ này họ đều rất quen thuộc đó!

Bọn họ chưa từng biết rằng những linh kỹ đó sẽ có lực sát thương mạnh như vậy!

"Điện hạ, đây rốt cuộc là như thế nào? Diệp Hiểu đó cũng quá phế vật đi!" Một nữ tử dựa vào lòng Tử Kha nói.

"Các gia tộc của tiểu quốc có thể tu luyện ra được linh kỹ tốt gì, thiên phú lại không tốt, cho nên vừa động thủ đã có vô vàn sơ hở, bị người nhìn ra sơ hở và điểm yếu, cho dù thực lực mạnh hơn đối thủ rất nhiều, cũng sẽ bị đối thủ thông minh đánh bại! Mỹ nhân đó sử dụng linh kỹ tuy cấp thấp, nhưng lại phát huy đến mức phi thường hoàn mỹ, một chút sơ hở cũng không có.

Danh xưng thiên tài của cô quả là danh xứng với thực." Ánh mắt Tử Kha nhìn Sở Cửu ca càng trở nên như muốn đốt cháy cô.

Bởi vì hắn biết, cho dù thực lực và hiểu biết của hắn vượt xa nữ nhân đó, cũng không thể làm được đến mức này.

Những nữ nhân bên cạnh hắn, oán khí đối với Sở Cửu Ca càng ngày càng lớn, sợ nữ nhân kia sẽ trở thành đối thủ cạnh tranh mạnh nhất trong số tỷ muội bọn họ.

Thiếu chủ bại rồi, người Diệp gia không chịu chết tâm, tiếp tục chiến đấu, cuối cùng không cần Sở Cửu Ca ra tay, đã bị sĩ khí bạo trướng của đệ tử Sở gia đánh đến hoa rơi nước chảy!

Trọng tài tuyên bố: "Sở gia thắng, Sở gia thắng hai ván."

Trận tỷ thí tiếp theo Sở gia đối Tần gia, Diệp gia đối Lâm gia.

"

Mà xếp hạng cuối cùng sẽ do ván đấu này quyết định, Tần Hàn đứng trên lôi đài, ánh mắt âm trầm nhìn Sở Cửu Ca.

Thân hình Sở Cửu Ca lóe qua, hồng y phi vũ, bay phấp phới, đẹp đến không như người thật khiến ánh mắt Tần Hàn khẽ trầm.

Khi cô đứng trên lôi đài, Tần Hàn lạnh giọng nói:" Sở Cửu Ca, ngày đó tại đại hội chiêu thân của Dung Vương, do sự chen ngang của ám vệ Dung vương phủ, ta không cách nào cản trở ngươi.

"

" Hôm nay là đại hội tứ tộc, cho dù là Dung Vương cũng không có tư cách chen tay vào, trận chiến hôm nay ta tuyệt đối không thủ hạ lưu tình.

Bởi vì ngay khi ngươi hãm hại ta bị nhốt vào địa lao của Dung vương phủ, chúng ta sớm đã ân đoạn nghĩa tuyệt.".