Nghiêm Cấm Bịa Đặt Tin Đồn

Chương 20

“Tí nữa tao thật sự có hẹn.” Vạn Sơ Không nói nghiêm túc.

Đợi cho phòng khách chỉ còn lại hai người, Vạn Sơ Không nhìn về phía em trai mình: “Còn muốn chơi không?”

Kiều Khải Nhuệ lắc đầu nguầy nguậy: “Em lên lầu làm bài tập.”

Bạn nhỏ trước khi đi còn vuốt ve mèo một lát, mèo con trong tay Kiều Khải Nhuệ vô cùng ngoan ngoãn: “Ba nói tối ăn sẽ về ăn cơm.”

Vạn Sơ Không quay đầu, vẻ mặt như thường: “Như vậy không tốt sao? Hai người cùng nhau ăn cơm.”

Đứa nhỏ “Dạ” một tiếng, “Em lên lầu đây. Ngày mai anh có về không?”

“Ngày mai anh còn có việc.” Vạn Sơ Không đứng dậy. Bàn tay dừng trên không trung cuối cùng đáp xuống đầu em trai xoa xoa.

“Để cuối tuần đi. Cuối tuần có thời gian anh dẫn em ra ngoài chơi.”

“Thật sao?”

“Giả đó.”

Bạn nhỏ giả bộ như không nghe thấy, duỗi tay móc ngoéo: “Anh nói phải giữ lời đó.”

Sáu giờ bốn mươi hai phút tối, một mình Kỳ Tích đang phiền muộn nhìn đĩa rau xanh rờn trong căn tin thì đột nhiên Vạn Sơ Không gọi điện thoại hỏi cậu có muốn ra ngoài ăn tối không.

Kỳ Tích dứt khoát: “Đi!”

Sau đó bổ sung một câu: “Sau bữa tối tôi phải trở lại công ty…”

Vạn Sơ Không: “Vậy thì ăn ở gần công ty cậu.”

Kỳ Tích muốn nói gì đó lại thôi: “Có người hâm mộ ở ngoài cửa.”

“Vậy thì đi xe đến một chỗ xa hơn, sau bữa tối tôi đưa cậu về.”

“Có khả năng sẽ bị chụp lại.”

“Ăn một bữa cơm thôi, chụp thì đã làm sao?”

Đối phương đã nói đến mức này cho nên Kỳ Tích không còn gì để nói nữa. Hôm nay Khâu Diệc với Nhậm Tư đều có lịch trình nên chỉ còn lại bốn người trong công ty. Người đại diện cũng không đặc biệt giữ bọn họ, Hạ Ngũ vừa nhận điện thoại xong đã vội vàng ra ngoài.

Kỳ Tích đội mũ và đeo khẩu trang cẩn thận. Sau khi đi ra từ cửa hông, cậu không tránh khỏi những người hâm mộ đang ngồi xổm ngoài cửa. Dưới ánh đèn mờ ảo ban đêm, có người bật đèn điện thoại để nhìn cho rõ là ai thì lập tức có người khuyên can không cần chiếu đèn sáng như vậy.

Kỳ Tích nhanh chóng hạ vành mũ xuống bước nhanh ra ngoài. Theo lí thuyết ra ngoài thì sẽ không có người đi theo nhưng một số người vẫn kiên trì bám đuôi.

Kỳ Tích đi đường vòng vẫn không thể cắt đuôi được. Nhìn thấy xe của Vạn Sơ Không phía trước, cậu do dự dừng lại nói với về sau: “Phiền mọi người đừng theo nữa, chỉ là ra ngoài ăn một bữa cơm thôi.”

Mấy cô gái đó coi như nghe lời dừng lại nhưng máy ảnh trong tay vẫn không ngừng bấm chụp tạch tạch.

Kỳ Tích nhân cơ hội nhanh chóng mở cửa lên xe. Cậu vừa quay đầu đã thấy Vạn Sơ Không đang cầm một hộp sữa muốn uống, thấy cậu đi lên thì hút một hơi rồi ném vào thùng rác.

Kỳ Tích chớp mắt: “Anh đói lắm hả?”

“Không sao.” Vạn Sơ Không trả lời, khởi động xe, tùy tiện nhìn ra bên ngoài cửa sổ: “Ngày nào cậu đi làm cũng phải chạy như vậy à?”

Kỳ Tích hơi ngây người: “Không phải, đây chỉ là… Ừm, có đôi khi quả thật đúng là phải lao động chân tay một chút.”

Cậu buông tha chuyện phản đối.

Mỗi ngày sau khi ra mắt đều phải đối mặt với máy quay, máy quay chương trình, máy quay truyền thông và máy quay của người hâm mộ. Cho dù có nói hay làm gì đi chăng nữa thì sẽ luôn có hàng nghìn cách hiểu. Thành thật mà nói, tối nay cậu không nên ra ngoài với Vạn Sơ Không, đặc biệt là khi người hâm mộ còn vây quanh ngoài công ty như thế này.

“Có thật là không sao không?” Kỳ Tích quay đầu lại, “Bọn họ có thể sẽ chụp phải anh.”

Vạn Sơ Không hỏi: “Ăn ở đâu đây? Cậu có chỗ nào muốn đi không?”

Kỳ Tích: “…Không, không có. Tôi ăn gì cũng được, chỉ cần không phải cháo trắng rau xanh là được.”

Ăn cả ba ngày nay muốn ngất luôn rồi.

“Được, vậy chúng ta ra bến cảng nhé. Tôi biết có một nhà hàng rất ngon.”

Một lúc sau Kỳ Tích mới phản ứng lại: “Bến cảng có phải là ở bờ biển không?”

Vạn Sơ Không sử dụng giọng điệu như thường: “Ừ.”

Kỳ Tích: “…Có xa quá không?”

“Mấy giờ thì cậu phải về?”

Kỳ Tích nhìn ra ngoài cửa sổ suy nghĩ một chút rồi nói: “Không về cũng không sao. Chỉ là tôi quen ở trong phòng tập nhảy.”

Vạn Sơ Không quay đầu lại nhìn cậu, Kỳ Tích theo phản xạ cũng mỉm cười đáp lại.

Tóc của Kỳ Tích đã trở lại màu vàng nhạt, ngày hôm qua mới dặm lại phần chân tóc. Đôi mắt Kỳ Tích có màu xám nhạt, màu sắc không khoa trương lắm nhìn qua rất giống một chú mèo nhỏ.

“Cậu đang đeo kính áp tròng thẩm mĩ à?” Vạn Sơ Không hỏi.

Kỳ Tích gật đầu, còn chưa mở miệng đối phương đã hỏi tiếp: “Là vì ra ngoài nên cố ý đeo hả?”

Thật ra cái này là vì người đại diện nói bọn họ quay một video ngắn cho đêm Thất Tịch nên mới phải trang điểm nhẹ.

Mấy ngày nữa là Thất Tịch rồi.

“Ừm, xem như là vậy.” Kỳ Tích chậm rì đáp lời. Rất khó để nói không phải, bầu không khí xấu hổ, mà cậu cũng xấu hổ.

Sau đó Kỳ Tích hỏi: “Đêm Thất Tịch anh đi đài nào?”

Vạn Sơ Không nhướng mày: “Ý cậu là gì?”

“Sắp Thất Tịch rồi, không có đài nào mời anh làm khách mời sao?”

Vạn Sơ Không trầm mặc một chút: “Không có.”

Kỳ Tích nhịn cười gật đầu.

Vạn Sơ Không hỏi cậu: “Cậu cười cái gì? Chê tôi hát khó nghe à?”

Kỳ Tích lập tức lắc đầu tỏ vẻ vô tội: “Không có!”

Lúc xe dừng ở bến cảng, gió biển mát lạnh thổi về phía bờ, Kỳ Tích hít một hơi thật sâu rồi thở ra. Vạn Sơ Không đi phía sau nhìn Kỳ Tích dang hai tay hít gió biển, bộ dáng hiếm khi được thoải mái như vậy.

Ban đêm, ánh đèn ở bên cảng mờ mịt, người ra vào không thấy mặt nhau. Kỳ Tích tận hưởng cảm giác thoải mái ngắn ngủi cho đến khi Vạn Sơ Không giữ đầu cậu: “Cậu còn muốn đi đâu nữa? Rẽ phải.”

“Ồ.” Kỳ Tích ngoan ngoãn xoay người, nghi ngờ Vạn Sơ Không cố ý. Tại sao vừa rồi không nhắc mình!

Ngay cả bóng lưng của người đàn ông này cũng rất đẹp, bóng dáng trong ánh trăng mờ ảo phản chiếu dưới chân Vạn Sơ Không. Kỳ Tích vô thức bước từng bước đến khi đụng phải người ta thì nhanh chóng nói “Xin lỗi.”

“Cậu đang làm gì vậy?” Vạn Sơ Không hỏi.

Kỳ Tích cười ha ha hai tiếng cho qua chuyện.

Cậu cúi đầu, đuôi tóc vàng nhạt che đi cần cổ trắng ngần. Vạn Sơ Không nhìn Kỳ Tích, đột nhiên vươn tay khẽ vân vê vài sợi tóc đang chỉa ra, Kỳ Tích hoảng sợ ngẩng phắt dậy.

Vạn Sơ Không hỏi một cách tự nhiên: “Đang nghĩ gì vậy? Sao không vào?”

Kỳ Tích lập tức quên phải hỏi lại, nhẹ nhàng nói “Cảm ơn” với người phục vụ giữ cửa.

Người phục vụ đưa hai người đến chỗ ngồi bên cửa sổ. Kỳ Tích do dự nhưng cảnh biển phía xa thật sự rất hấp dẫn. Mặc dù những ngày này chạy dọc chạy xuôi bên ngoài nhưng Kỳ Tích vẫn không có thời gian thưởng thức cảnh đẹp.

Kỳ Tích là một người chậm nhiệt, cho dù tiếp xúc với đồ vật hay con người cũng vậy, chậm chạp giơ móng vuốt ra để kiểm tra rồi lại gần ngửi thử, khi quen dần với mùi hương rồi thì mới to gan chạy nhảy.

Cậu bỏ mũ và khẩu trang ra, nhìn những người xung quanh mới cảm thấy nhẹ nhõm vì có vẻ không có ai để ý đến mình.

“Hình như cậu có vẻ quan tâm đến việc bị chụp ảnh.” Giọng nói của Vạn Sơ Không thu hút sự chú ý của Kỳ Tích.

Kỳ Tích quay đầu: “Ừm, bởi vì sẽ bị truyền đi những chuyện không tốt.”

“Chuyện không tốt là chuyện gì?”

Kỳ Tích mở miệng nhưng không biết phải nói gì. Tô Miễn Siêu cùng cậu lớn lên, cùng làm thực tập sinh bao nhiêu năm, dù chấm dứt hợp đồng với công ty rồi vẫn bị mắng chửi.

Chỉ vì ở gần cậu.

“Đó là…” Vẻ mặt Kỳ Tích rối rắm, nhất thời không biết diễn tả thế nào, “Kiểu như ở cạnh tôi thì sẽ có mấy lời nói ra nói vào hay so sánh không hay, rồi đủ thứ loại tin đồn kỳ lạ, cái gì cũng có.”

Vạn Sơ Không nhìn cậu: “Tin đồn kỳ quái là cái gì?”

Bán thân.

Phế vật.

Bình hoa.

Giả vờ làm người tốt.

Những từ đó hiện lên từng chữ một khiến cậu không biết phải nói cái nào.

–Thật sự phải nói ra à?

Vạn Sơ Không nói: “Ví dụ như năm cấp Hai cậu chú ý tới tôi sau đó thầm thương trộm nhớ tôi trong nhiều năm, thu thập tất cả các tạp chí của tôi, ngày thành công ra mắt ở phía sau hậu trường khóc lóc điện thoại cho tôi, nói em thích anh?”

Người phục vụ vừa bưng đồ ăn đến: “…”

Kỳ Tích: “…”

Vạn Sơ Không: “Kết quả Trần Thắng Hàng bắt máy làm tôi không nghe được lời tỏ tình của cậu.”

Giọng nói của Kỳ Tích trở nên yếu ớt: “Anh đừng có đi dạo siêu thoại nữa mà.”

Vạn Sơ Không bật cười: “Sao lại không? Mấy thứ bọn họ viết cũng thú vị lắm.”

Kỳ Tích ngẩn người.

Thật ra, cậu rất muốn nói, thì ra anh còn chưa xem mấy cái R18 của bọn họ. Quả thật… quả thật rất khó coi!!!

Cậu mới không có vẻ mặt ửng đỏ nói không cần cũng sẽ không khóc hu hu hu với hức hức hức!! Tất cả đều là nhảm nhí hết!! Viết bậy viết bạ!!!

Sau đó Vạn Sơ Không giống như đùa giỡn còn hỏi lại: “Cậu định khi nào thì tỏ tình với tôi?

Kỳ Tích còn đang đắm chìm trong nội dung cấm trẻ vị thành niên, chột dạ dời tầm mắt, thuận miệng nói: “Chờ khi nào tôi thu thập hết tạp chí của anh.”

“Cho nên cậu thật sự thu thập à?”

“Không có!!” Kỳ Tích vội vàng thanh minh, “Hồi cấp Hai tôi chỉ nghe qua tên của anh thôi…”

Vạn Sơ Không nói: “Thật không?”

Kỳ Tích khóc không ra nước mắt muốn biện hộ cho bản thân nhưng đột nhiên cậu lại im lặng, ngồi thẳng dậy nhìn Vạn Sơ Không đối diện.

Người đàn ông nhìn lại cậu: “Sao vậy?”

“Không có gì…”

Cậu chỉ nhớ lại một chuyện đã xảy ra cách đây rất lâu, xảy ra ở trường cấp Hai.

Khi đó Kỳ Tích học múa đã lâu nhưng đột nhiên gặp phải bình cảnh. Nhìn thấy mấy đứa nhỏ hơn nhưng nhảy giỏi hơn mình khó tránh khỏi nóng nảy hấp tấp. Kết quả càng lo lắng muốn vượt qua thì trong quá trình luyện tập làm chân bị thương. May là cũng không có gì nghiêm trọng, chỉ là một thời gian tĩnh dưỡng không được luyện múa.

Vào thời điểm đó, trường học có hai cầu thang để đi bộ, một cái ở khu dạy học và một cái bên ngoài. Cái bên ngoài về cơ bản là cho các lớp trên, mấy lớp dưới hiếm khi phía bên đó.

Để đi lại thuận tiện, Kỳ Tích lần đầu tiên đi cầu thang bên ngoài. Vừa đi được hai tầng đã vô cùng hối hận bởi vì từ trên cao nhìn xuống làm cả người đều nhũn ra, hơn nữa cậu còn đang là một kẻ què quặt, sợ bước hụt một cái là tiêu đời.

Trước đó, Kỳ Tích đã từng nhìn thấy Vạn Sơ Không rồi, ở sân bóng, hành lang, cột người nổi tiếng của trường cũng đăng ảnh của anh ta, nhưng lúc đó tên dưới tấm ảnh vẫn là “Ứng Sơn”.

Chỉ có lần đó là hai người tiếp xúc gần nhất.

Kỳ Tích vô vọng ngước nhìn mấy tầng còn lại, còn thiếu niên kia thì cúi đầu đi xuống. Khi đi ngang qua nhau, Kỳ Tích thoáng nhìn thấy ánh mắt gần như tĩnh lặng của người kia. Bởi vì cầu thang rất hẹp, thiến niên thậm chí còn xoay người để tránh va chạm với Kỳ Tích.

Thiếu niên nhanh chóng đi qua để lại một mình Kỳ Tích xấu hổ đỏ bừng tai. Cậu xấu hổ vì bản thân chật vật đi lên, còn đối phương lại tiêu sái đi qua như vậy.

Dưới ánh đèn rực rỡ của nhà hàng, nụ cười của Vạn Sơ Không rất vừa phải.

Kỳ Tích đột nhiên nghĩ đến đánh giá của các bạn cấp hai về Vạn Sơ Không.

“Anh ta rất ít khi đến lớp, không thích nói chuyện hay tiếp xúc với các bạn trong lớp, lạnh lùng như băng khiến không ai dám đến gần. Kỳ Tích cậu mau nói thật đi, có phải cậu làm tan chảy người ta không thế? Dám chắc hai người quen nhau từ cấp Hai rồi!”

Khi đó Kỳ Tích giải thích mình với Vạn Sơ Không căn bản không có quen biết gì cả, không quan tâm bạn mình nói cái gì.

Bây giờ lại đột nhiên quan tâm rồi.