Bởi vì fan rất nhiệt tình cho nên cả nhóm ở lại giao lưu một lúc. Sau đi lên xe Kỳ Tích mới thở phào nhẹ nhõm. Người đại diện cầm một cái túi đen rất nặng, trợ lí hỗ trợ lấy điện thoại di động ra trả lại cho từng người.
Sau đó, chị Hà nói: “Kỳ Tích, em với Vạn Sơ Không bị chụp lén đăng lên mạng.”
Kỳ Tích vừa mở một chai nước đưa lên miệng nghe vậy lập tức bị sặc cúi đầu ho khan.
Chị Hà nhìn biểu tình của cậu: “Xem ra thu điện thoại của mấy đứa trước khi biểu diễn quả là đúng đắn.”
Kỳ Tích nhìn thấy các thành viên đều đồng loại mở di động: “Mấy người…”
Phó Sương làm một động tác “im lặng”, “Anh à, đừng nói gì nữa. Em thay mặt nhân dân cả nước chúc anh và anh rể trăm năm hạnh phúc.”
Ngay cả chị Hà cũng nói: “Hai người thân nhau đến vậy à?”
Kỳ Tích mờ mịt: “Là sao?”
Người đại diện chỉ vào Phó Sương: “Đừng có xem một mình như thế, cho anh trai em xem với kìa.”
Phó Sương cầm điện bằng cả hai tay cung kính dâng lên cho Kỳ Tích. Kỳ Tích lo lắng cầm lấy, còn đang nghĩ bản thân sẽ nhìn thấy một chuyện gì đó nghiêm trọng mà bản thân không biết, kết quả mỗi tấm ảnh đều là chuyện cậu biết.
“Chuyện này không phải rất bình thường sao?” Kỳ Tích vẫn có chút chột dạ, “Bọn em ở gần nhau cho nên bình thường lúc rảnh có ra ngoài ăn một bữa cơm… Như vậy cũng không được hả?”
“Đúng là không có vấn đề gì. Nhưng chị cũng đã nói qua em phải cẩn thận một chút. Đám chó săn kia không chụp được những gì muốn chụp thì sẽ thêm mắm dặm muối làm cho nó trở thành những gì chúng nó muốn chụp.” Chị Hà cầm điện thoại nhìn trái nhìn quá, “Không khí giữa hai người đúng là rất tốt.”
Trong lúc nhất thời Kỳ Tích không biết phải nói gì.
Nhậm Tư bên cạnh khẽ nói: “Thái độ Vạn Sơ Không đối với cậu cũng rất không bình thường.”
Kỳ Tích kinh ngạc nhìn sang: “Đội trưởng?”
Nhậm Tư nhìn nóc xe, hừ giọng: “Tớ nhìn người rất chuẩn.”
Khâu Diệc vẻ mặt lạnh nhạt, không có thái độ.
Hạ Ngũ thì nói giúp Kỳ Tích một câu: “Đúng là anh trai ở nơi nào cũng được hoanh nghênh.”
Bầu không khí lạnh xuống, Kỳ Tích vỗ vai Hạ Ngũ: “Đừng nói những lời nói dối có thể dễ dàng bị vạch trần như thế.”
Hạ Ngũ thành thật: “Em xin lỗi, anh.”
Người nãy giờ chưa lên tiếng Lâm Sam mở miệng: “Với tiêu đề như thế này thì cho dù có chụp hai con vật thì cũng vô cùng ái muội.”
Kỳ Tích nghe xong vô cùng cảm động, “Lâm Sam em…”
Ngay sau đó Lâm Sam nói tiếp: “Nhưng công nhận chụp tốt thật đấy, tim hồng bay phấp phới luôn này.”
Kỳ Tích lập tức rút lại tia cảm động còn sót lại.
Lâm Sam cà lơ phất phơ co chân lại, híp mắt cười như hồ ly nói với mọi người: “Nhưng mà chị Hà, mấy thứ này để ý làm gì chứ. Trong nhóm chúng ta chẳng phải cũng có à.”
Bầu không khí càng trở nên lạ lùng hơn.
Trong nhóm, Khâu Diệc và Phó Sương là cặp đôi nổi tiếng nhất dù thực tế hai người lại không có tốt đẹp như vậy. Lâm Sam vừa nói thế, chỉ ai không cần nói cũng biết.
Chị Hà mặc kệ những khúc mắc bí mật của họ, mở miệng nói: “Được, cho nên chị chỉ nhắc nhở vậy thôi.”
Rốt cuộc, sáu người này đều ở dưới mí mắt cô, mọi việc đều nẳm trong tầm kiểm soát, nhưng Kỳ Tích và Vạn Sơ Không thì lại không như vậy.
Người đại diện đẩy kính, nhéo mũi: “Vẫn là câu nói kia, công ty sẽ không can thiệp vào vòng bạn bè của em, chỉ cần chú ý đúng mực là được.”
Không ai cho những bức ảnh đó là nghiêm túc. Suy cho cùng đây cũng chỉ là hai người không quen biết nhau, xảy ra chuyện nên cặp đôi La Lang của họ rất nổi tiếng nên việc lộ ảnh thế này cũng chỉ gây xôn xao một thời gian.
Chờ cho qua một khoảng thời gian thì tốt rồi.
Đợi cho nhiệt tình của fan cp biến mất, tâm lí tham gia cuộc vui của người qua đường cũng dần phai nhạt…
Nhưng thực sự có thể chờ đến ngày đó không?
Kỳ Tích vô cùng lo lắng. Cậu quan sát fan cp đã lâu, ngay cả một cái quảng cáo đồ ăn vặt bình thường cũng có thể biến thành một đoạn phim nhỏ ngọt ngào. Cậu rất sợ đống ảnh ngày hôm nay sẽ được sử dụng trong một video gì đấy…
Để kiểm chứng suy nghĩ của mình, Kỳ Tích vừa về đến khách sạn thậm chí còn không bấm vào hotsearch, việc đầu tiên cậu làm là mở siêu thoại Sơ Kỳ Bất Ý ra, kết quả đập vào mắt là một đống hoạt động give away ăn mừng.
Phó Sương vừa bước ra khỏi phòng tắm thấy Kỳ Tích đang nghiêm túc dán mặt vào điện thoại như thể đang nghiên cứu cái gì đó.
“Anh ơi? Anh Tiểu Lục?” Phó Sương gọi hai lần mà không thấy trả lời, “Anh ơi Vạn Sơ Không đến rồi kìa.”
Kỳ Tích vừa ngẩng đầu lên, Phó Sương đã giật điện thoại khỏi tay cậu, “Anh đang nhìn gì vậy? Rút thưởng? Anh, anh đã đến bước này rồi hả?”
“Không có. Mau trả điện thoại cho anh.” Kỳ Tích có chút bất đắc dĩ. Trong đội chỉ có mỗi Phó Sương là tùy ý đùa giỡn như thế, ai cũng không quản được.
Phó Sương trả lại điện thoại: “Đừng lúc nào cũng gửi tiền về nhà. Anh à, anh đã đưa đủ tiền rồi, nên giữ lại cho mình một ít đi.”
Kỳ Tích nhận lấy điện thoại, thở hắt ra. May mà Phó Sương không đọc kĩ nội dung của bài đăng.
“Anh tiêu cũng không nhiều. Như bây giờ cũng đủ rồi.”
Phó Sương bĩu môi nhỏ giọng: “Nhà anh nhiều người như vậy chẳng lẽ để một mình anh nuôi à? Bọn họ không có con cháu chắc?”
Đây không phải lần đầu tiên Kỳ Tích trả lời câu hỏi kiểu này, nghe vậy thuần thục trả lời: “Trước khi học tiểu học thì anh ở thị trấn. Khi đó ông bà nội quản hết, tất cả mọi người đều phải sinh hoạt cùng nhau.”
Phó Sương dù sao cũng còn trẻ, không thể hiểu rõ những gia đình thế hệ trước sinh hoạt như thế nào. Trong mắt Phó Sương, mọi người phải sống độc lập không can thiệp chuyện của nhau mới là tốt nhất.
Kỳ Tích cười cười, không trông cậy tổ tông này có thể hiểu được, mà thực ra có đôi lúc cậu cũng không hiểu được.
Chỉ là cậu rất giỏi trong việc tiêu hóa những chuyện phiền phức. Mẹ cậu đã nhiều lần nói qua nếu con vất vả mệt mỏi quá thì đừng có làm nữa, về quê mở lớp dạy múa không phải tốt hơn sao.
Kỳ Tích không thể giải thích công việc này nói rút là rút mà muốn tiến là tiến được. Nhưng nếu muốn tiến lên thì chỉ có cách là làm việc chăm chỉ hơn mà thôi.
Chuông điện thoại vang lên một hồi Kỳ Tích mới có phản ứng. Cậu nhìn xuống, thấy ba chữ “Vạn Sơ Không” trên màn hình, cả người đều run lên.
Phó Sương đang sấy tóc, tiếng “ong ong” của máy sấy và tiếng “ong ong” trong đầu Kỳ Tích bây giờ gần như cùng một tần số.
Kỳ Tích bắt máy, bên kia điện thoại truyền đến âm thanh: “Tôi xem cậu biểu diễn rồi. Tuy rằng không xem tận mắt nhưng cũng là xem trực tiếp.”
“Cậu nhảy rất đẹp.”
Đầu óc Kỳ Tích trống rỗng.
Không phải cậu chưa từng được khen nhưng chưa lần nào khiến cậu cảm thấy bất lực như vậy.
Vạn Sơ Không nói tiếp: “Bây giờ cậu đang ở đâu?”
“Tôi về khách sạn nghỉ ngơi rồi.” Kỳ Tích thành thật trả lời.
“Ồn quá.”
Kỳ Tích đoán Vạn Sơ Không đang nói tiếng máy sấy tóc cho nên quay nhẹ che miệng để giọng nói truyền qua rõ ràng hơn, “Đồng đội đang sấy tóc.”
“Hai người ngủ chung à?” Vạn Sơ Không hỏi.
Kỳ Tích trả lời: “À, ừm, nhưng là hai giường riêng.
Từ từ, vì sao mình phải giải thích…
Vạn Sơ Không ở bên kia điện thoại khẽ cười một tiếng, Kỳ Tích bên này lỗ tai đỏ ửng như phải bỏng.
“Vậy ngày mai cậu có lịch trình không?” Vạn Sơ Không tiếp tục hỏi.
“Có, buổi tối ngày mốt thì không có lịch trình gì.”
“Được, vậy cậu ngủ sớm đi. Chú ý nghỉ ngơi, đừng để vất vả quá sức.”
Mãi đến khi cúp điện thoại thì Kỳ Tích còn chưa hoàn hồn. Cậu vốn tưởng Vạn Sơ Không gọi điện đến để hỏi về chuyện ảnh chụp, kết quả lại không có… Vậy anh ta gọi cho mình làm cái gì nhỉ?
Nhớ lại đoạn đối thoại vừa rồi của hai người, Vạn Sơ Không có nói một câu: “Thấy cậu không trả lời tin nhắn của tôi, sợ cậu không nhận được.”
–Chắc là vậy nhỉ?
Khi Phó Sương bước ra ngoài, cậu thấy anh trai của mình đang quấn chăn trong thời tiết 35 độ.
“Anh, anh lạnh à?”
Kỳ Tích trong chăn bông lắc đầu, không những không lạnh mà còn rất nóng.
Quá ái muội rồi!!!
–
Ngày hôm sau trong phòng thu âm, ngay cả giáo viên phụ trách sau khi thấy Kỳ Tích bước ra cũng hỏi: “Em và Tiểu Vạn thật sự biết nhau à?”
Kỳ Tích lịch sử mỉm cười thay cho câu trả lời.
Giáo viên cũng cười: “Đứa nhỏ Tiểu Vạn này cái gì cũng giỏi nhưng lại không biết hát.”
Lần này thì Kỳ Tích thật sự muốn cười.
Vì hôm qua mệt mỏi cho nên cậu ngủ quên không kiểm tra điện thoại. Đến trưa được nghỉ ngơi mới có thời gian trả lời tin nhắn.
Tô Miễn Siêu: [Cuối cùng thì mày cũng tỉnh ra rồi? Nghe lời tao đi, chơi một mình không vui, cp mới là yyds!]
Kỳ Tích trả lời: [Mày đọc mấy thứ này ở đâu vậy? Đừng có gửi mấy fanfic cho tao nữa!]
Tô Xảo Xảo: [Kỳ Tích, tôi chỉ nói một câu thôi, tôi thật sự cắn đường real rồi sao?]
Kỳ Tích: [Sao ngay cả cô cũng vậy? Cô bảo không không cắn đường cp cơ mà!]
Bạn cấp Hai: [Tôi có thể trả tiền, cậu có thể cho tôi biết hồi cấp hai hai người gặp nhau như thế nào không?]
Kỳ Tích: [Đã bảo là hồi cấp hai không quen nhau rồi cơ mà!!]
Vạn Sơ Không: [
[[]Kỳ Tích nhìn thấy cái này mới cảm thấy nhẹ nhõm được một chút. Trong đám bạn bè, chỉ có mỗi Vạn Sơ Không là bình thường, lại còn gửi ảnh mèo cho mình nữa!Nhưng mà lúc Kỳ Tích dùng ngón tay lướt từng tấm hình một thì đột nhiên dừng ở tấm cuối cùng.Phó Sương đang nghiêng người định khoác vai Kỳ Tích, sau khi nhìn thấy bức ảnh trên màn hình thì cánh tay của cậu ta dừng lại trên không trung.Phó Sương: “Anh à, anh thích anh rể đến vậy luôn hả?”Kỳ Tích băn khoăn không biết nên giải thích như thế nào về việc đây là Vạn Sơ Không nhắn tin tới, còn tấm hình này chỉ bị lẫn trong đám hình ảnh chụp mèo mà thôi.Tại sao Vạn Sơ Không lại gửi lịch trình bay của mình cho cậu chứ??Nếu là ngày xưa thì Kỳ Tích còn cho rằng đối phương trượt tay nhưng bây giờ thì khác rồi. Suy nghĩ của cậu không còn trong sáng nữa.Kỳ Tích thở dài, lấy tay che mặt: “Đừng hỏi.”Phó Sương: “Em hiểu.”–Hai ngày sau công việc kết thúc, đương nhiên chỉ có việc của Kỳ Tích và Hạ Ngũ kết thúc, các thành viên khác đều có lịch trình cá nhân.Sáng hôm đó hai người cùng nhau đến sân bay thấy lượng fan tiễn ở sân bay nhiều hơn gấp đôi. Nhân viên đi cùng bọn họ đều rất bất ngờ, vất vả lắm mới duy trì trật tự.Sau khi vào sảnh chờ, Hạ Ngũ mới nói nhỏ bên tai Kỳ Tích: “Anh, em nghĩ bọn họ tới đây là vì anh á.”Kỳ Tích mím môi.Cậu cũng nghe được, bởi vì vừa rồi ở sảnh lớn có người hô Sơ Kỳ Bất Ý. Rất nhiều người vì cp này mà tới.Chuyện này giống như những gì Tô Miễn Siêu đã nói.Kỳ Tích thở dài, lắc đầu không nói gì, không biết tiếp theo phải đối mặt với Vạn Sơ Không như thế nào.Mối quan hệ này bắt đầu trở nên không còn trong sáng, không chỉ vì suy nghĩ của cậu thay đổi, mà còn bởi vì cậu đã bắt đầu quan tâm đến ánh mắt của người khác.