Nghiêm Cấm Bịa Đặt Tin Đồn

Chương 33

Kỳ Tích rất cẩn thận với môi trường mới, lúc mới vào cửa thậm chí còn quên thay giày, bước nửa bước thì rụt chân lại.

Vạn Sơ Không bảo: “Không sao đâu, Kiều Khải Nhuệ thường xuyên không thay giày đã chạy vào.”

Kỳ Tích không hiểu vì sao mình lại có thể được tự nhiên như em trai của Vạn Sơ Không.

Vạn Sơ Không lấy ra từ trong tủ một đôi dép, bên trên dép bông còn có một con vịt màu hồng.

Đến Kỳ Tích cũng thấy có gì không đúng, hỏi: “Đây là dép mà anh đi hàng ngày hả?”

“Không phải.” Vạn Sơ Không nói.

Cậu cũng đoán là không phải, đi dép vào, Vạn Sơ Không nhìn nhìn rồi nói: “Hình như hơi to?”

Giây phút này Kỳ Tích rất muốn hỏi đối phương có phải đặc biệt mua đôi dép này cho mình không nhưng lại sợ Vạn Sơ Không bảo không phải thì ngại chết!

“Vào phòng khách ngồi đi, điều khiển để dưới bàn trà, muốn xem ti vi thì mở lên.” Vạn Sơ Không vừa nói vừa bật công tắc đun nóng ở máy đun nước, sao đó đem túi đồ đặt lên mặt bàn, quay người đi vào phòng bếp.

Kỳ Tích thấy anh mở tủ, trong đó có một tầng để rất nhiều sữa chua, bên dưới là nước nho mà lần trước uống ở nhà cậu.

“Cái đó có ngon không” Kỳ Tích chỉ vào chai nước hoa quả trên tay Vạn Sơ Không.

Vạn Sơ Không nhìn chai nước trên tay rồi lại nhìn Kỳ Tích đang mãi không dám ngồi xuống sô pha, cong môi: “Ngon.”

Kỳ Tích quả nhiên mỉm cười. Người ngoài thì thấy nụ cười rất hồn nhiên, nhưng trong mắt Vạn Sơ Không thì bây giờ trông Kỳ Tích ngốc nghếch vô cùng.

Vậy nên anh cố ý đến gần rồi đưa chai nước hoa quả ra trước mặt Kỳ Tích, chạm vào tay cậu rồi hỏi: “Hơi lạnh, cậu có uống không?”

Nhiệt độ lạnh của chai thuỷ tinh và nhiệt độ ấm nóng từ bàn tay người đàn ông cùng một lúc chạm vào da Kỳ Tích. Cậu theo phản ứng đưa tay cầm lấy đồng thời dùng bàn tay trắng ngần của mình bao trùm lấy tay Vạn Sơ Không. Bây giờ mà muốn bỏ ra là điều không thể, nhỡ đâu cả hai người đều không cầm chắc chai nước rồi vỡ thì sao.

Vạn Sơ Không cuối cùng cũng tha cho cậu, thu tay về, rồi nhìn vào mắt Kỳ Tích: “Cậu đeo kính sát tròng đấy à.”

“Ừ, tại vì anh nói là sẽ ra ngoài.’

Kỳ Tích trả lời xong mới phát hiện. Đúng vậy, cậu đeo rồi, đặc biệt tìm một đôi lens màu nâu không nổi bật, kết quả vẫn bị Vạn Sơ Không phát hiện. Chắc sẽ không bị phát hiện cậu đeo màu đó để hợp với bộ đồ đâu nhỉ. Đầu óc Kỳ Tích bắt đầu nghĩ linh tinh. Rốt cuộc hai người là quan hệ gì, lúc cậu trả lời câu này không hề có chút kiên định.

Kỳ Tích có chút chột dạ, khoảnh khắc nhìn vào mắt đối phương lập tức né tránh, hoàn toàn không thấy được ánh mắt thăm dò của Vạn Sơ Không. Cảm xúc của cậu lúc này viết hết ở trên mặt, chỉ giấu đi phần quan trọng nhất. Vạn Sơ Không thì khác xa với cậu. Tất cả cảm xúc đều được giấu sau vẻ mặt điềm đạm, chỉ có một phần nhỏ biểu lộ ra ngoài cho người khác thấy.

Vừa may lúc này nước trong bình đã sôi, Vạn Sơ Không đi lấy nước, quay người nói với Kỳ Tích: “Đừng có đứng hoài như thế, sô pha là để ngồi.”

Kì Tích ngồi xuống, nhìn xung quanh cách bài trí của phòng khách.

Vạn Sơ Không nói: “Có phải nhìn trông rất nặng nề không? Là phong cách mà mẹ tôi thích đó, Hoành Cảnh cũng bài trí giống giống bên đây.”

Kỳ Tích không tiếp được lời, Vạn Sơ Không cũng không muốn nghe đáp án của cậu, lấy nước xong đi qua ngồi ngay bên cạnh Kỳ Tích.

Dường như là có chủ định, khoảng cách giữa hai người là do anh điểu khiển.

“Mẹ tôi và dượng đều rất bận, trong nhà chỉ có bảo mẫu chăm sóc em trai. Nó rất quấn tôi. Nghỉ hè, nghỉ đông đều sẽ đến đây ở vài hôm, tôi bận thì nó sẽ xuống tầng dưới chơi, kết thân được mấy đứa bạn.” Vạn Sơ Không nói rồi uống một ngụm nước.

Kỳ Tích chỉ biết nhìn anh, nhìn anh không chút biểu cảm uống cốc nước nóng bỏng: “Nếu mà nóng quá, anh cứ lè lưỡi ra?”

Lời đề nghị của cậu rất thành khần, Vạn Sơ Không bình thản để cái cốc xuống dưới bàn, “Không sao, không nóng lắm.”

Kỳ Tích thấy Vạn Sơ Không có những lúc rất giống một đứa trẻ con, muốn được dỗ dành khuyên bảo, may mắn là cậu có rất nhiều sự kiên nhẫn.

“Để nguội rồi hẵng uống, tôi thấy còn nóng lắm, nếu như bị bỏng thì biết phải làm sao.”

Cậu thấy Vạn Sơ Không quay đầu lại. Khoảng cách gần như vậy, có thể nhìn thấy nốt ruồi mờ nhạt trên sống mũi người đàn ông, cho dù không cố ý mỉm cười thì cũng rất gợi cảm. Mắt anh nhìn thẳng vào Kỳ Tích. Sự chăm chú trong giây phút này rất dễ khiến người ta sinh ra ảo giác, ảo giác là anh ấy rất để ý đến cậu, ảo giác anh ấy đã nhìn trúng cậu.

Nhưng Kỳ Tích có thể cái gì cũng thiếu, nhưng cậu không thiếu đầu óc tỉnh táo, biết thân biết phận, một chút cũng không để mình rơi vào ảo tưởng, thậm chí còn quang minh chính đại nhìn lại vào mắt Vạn Sơ Không.

Cậu lúc nào cũng vậy, lúc không nên xấu hổ thì xấu hổ, lúc nên tránh né thì lại quang minh lỗi lạc.

Vạn Sơ Không không hiểu Kỳ Tích, đột nhiên rất muốn nhấc bổng cậu lên giống như nhấc con mèo, bắt cậu nói hết những gì cậu đang nghĩ trong đầu.

“Cậu không hỏi tôi sao?” Vạn Sơ Không nói.

“Hả? Cái gì?”

“Dép và nước ngọt….” Đến cả khoai tây chiên cũng là anh đặc biệt mua về. Vạn Sơ Không sớm đã có chuẩn bị, vậy mà Kỳ Tích làm như không nhìn thấy.

Nhưng anh còn chưa nói xong, điện thoại của Kỳ Tích bỗng rung lên.

Vạn Sơ Không theo phản ứng, đưa tay sờ sờ điện thoại của mình sớm đã để chế độ im lặng, Kỳ Tích nói “xin lỗi” rồi nghe điện thoại.

Vạn Sơ Không cuối cùng cũng bộc lộ cảm xúc ra ngoài. Anh đang rất không vui, nhất là khi khoảng cách hai người đang rất gần nhau, qua cuộc điện thoại, anh cũng đoán được đối phương đang muốn hẹn Kỳ Tích ra ngoài.

Kỳ Tích còn chưa kịp từ chối, Vạn Sơ Không bên cạnh đột nhiên nói: “Là bạn thân của cậu à?”

Lúc này không chỉ Kỳ Tích đứng hình, đến Tô Miễn Siêu ở bên kia điện thoại cũng đứng hình luôn.

Tô Miễn Siêu: “Mày lại ở cùng với Vạn Sơ Không đấy à?”

Kỳ Tích vô cùng sợ hãi, nhưng không còn ngăn cản được rồi, Tô Miễn Siêu nhanh nhảu: “Mày được đấy, đã nắm được bí kíp lưu lượng rồi hả? Không làm phiền nữa, hôm sau gặp lại.”

Kỳ Tích không biết Vạn Sơ Không có nghe thấy không hay nghe được bao nhiêu rồi. Sau khi tắt điện thoại, Vạn Sơ Không vẫn rất bình tĩnh.

Vài giây sau Vạn Sơ Không làm một việc khiến người ta khó hiểu. Anh mang gói khoai tây chiên vị mù tạt ra, xé ra, đưa đến trước mặt Kỳ Tích.

Kỳ Tích: Đây là trừng phạt dành cho mình đúng không?

Kỳ Tích đưa tay lấy một miếng, cắn một miếng ngay trước mắt Vạn Sơ Không, sợ rơi xuống sô pha còn lấy tay còn lại hứng.

Vạn Sơ Không cũng lấy một miếng ăn. Kỳ Tích cuối cùng cũng dũng cảm suy đoán tâm trạng của Vạn Sơ Không bây giờ dường như không được tốt, nhưng cậu đâu có làm gì chọc tức đến người ta đâu… lẽ nào là vì lời Tô Miễn Siêu nói, thế còn càng kì quặc hơn.

Bất kì ai mà bị nói là bí kíp lưu lượng đều sẽ khó chịu, hơn nữa Vạn Sơ Không vốn là diễn viên, không cần có liên quan gì đến cậu.

Kỳ Tích nghĩ đến đây nhìn qua phía Vạn Sơ Không, “Xin lỗi…”

“Cậu thực sự không để ý đến sao?”

Hai người cùng lúc nói, rồi lại dừng lại

Bên ngoài có người gõ cửa, Vạn Sơ Không đứng dậy, nói với Kỳ tích: “Lát nữa nói.”

Kỳ Tích lập tức gật gật đầu.

Kiều Khải Nhuệ đứng ngoài cửa, giọng rất lớn “Anh ơi, hôm nay em muốn ở nhà bạn!”

Vạn Sơ Không nhìn Kỳ Tích đang ngây người đợi mình trong phòng khách, “Không được, trước giờ cơm tối chúng ta phải về.”

Kiều Khải Nhuệ nhìn vào trong phòng, Kỳ Tích lập tức hiểu ra, đứng lên nói: “Một lúc nữa tôi tự về là được rồi, hai người không cần lo cho tôi.”

Vạn Sơ Không cau mày, “Thế thì làm sao được?”

“Vậy anh hôm nay cũng ngủ ở đây đi?” Kiều Khải Nhuệ đột nhiên nói.

Kỳ Tích ngây người, định chờ Vạn Sơ Không nói gì đó, ai biết được anh ta đột nhiên nhìn về phía cậu.

“À… tôi không muốn làm phiền hai người, tôi tự về được.”

“Tôi lái xe đưa cậu.” Vạn Sơ Không mở lời

Kiều Khải Nhuệ không hiểu nhìn qua, Vạn Sơ Không nói với nhóc: “Em với bạn đã thương lượng xong rồi phải không? Thế giờ anh đưa em qua đó.”

Sau đó quay đầu nói với Kỳ Tích, “Trong tủ có hoa quả, muốn ăn cái gì thì cứ lấy, tôi sẽ về ngay.”

Thang máy đi dần xuống phía dưới, Vạn Sơ Không không nói lời nào, Kiều Khải Nhuệ không nhịn được nữa, “Anh không muốn giữ anh ấy ở lại à?”

“Kiều Khải Nhuệ.” Vạn Sơ Không gọi tên em trai mình, rồi nói, “Em nghe lời một chút đi.”

Kiều Khải Nhuệ mím môi, “Giữ anh ấy ở lại không được sao? Phòng Minh muốn giữ em lại thì sẽ nói thẳng.”

“Phòng Minh là ai?”

Kiều Khải Nhuệ tỏ ra “Sao anh lại như thế”, “Bạn của em, chính là cái bạn béo béo ấy.”

Vạn Sơ Không nói: “Ừ, anh biết rồi.”

Kiều Khải Nhuệ thì thào: “Anh, anh không nhớ đó là ai đúng không?”

Vạn Sơ Không không trả lời

Kiều Khải Nhuệ cúi đầu nhìn chân, một lúc sau nói: “Anh không muốn giữ anh ấy lại sao?”

Vạn Sơ Không không hiểu tại sao đứa em trai cùng mẹ khác cha này lại quấn anh như vậy, hay là ngay từ đầu nó đã biết.

Vạn Linh không trói buộc được anh, từ khi có Kiều Khải Nhuệ thì thường xuyên giáo huấn nó tư tường phải đi theo sau anh trai, chính vì thế có một khoảng thời gian nó rất quấn anh.

Nhưng bây giờ thì không cần nữa.

Anh đã thoát khỏi ngôi nhà đó.

“Nhưng em ấy không muốn”

Cửa thang máy mở, Vạn Sơ Không trả lời.

Kỳ Tích ăn hết chỗ pudding Vạn Sơ Không mua cho mình, sau đó cầm hai miếng khoai tây chiên lên ăn.

Cậu không thích vị mù tạt, đặt vào trong miệng vừa cay vừa hắc, nhưng ăn vài miếng thấy cũng không đến nỗi, cũng không phải không ăn nổi.

Vạn Sơ Không hình như hiểu lầm rằng cậu thích ăn. Suy cho cùng thì là cậu thấy phiền nên lười không muốn giải thích với đối phương. Kỳ Tích dừng nhai, giơ chân nhìn đôi dép con vịt dưới chân rồi lại nhìn đống khoai tây chiên trên bàn, đột nhiên bắt đầu suy nghĩ việc Vạn Sơ Không có tình cảm với cậu.

Những thứ này có lẽ nào là Vạn Sơ Không đặc biệt chuẩn bị cho mình?

Kỳ Tích cười cái suy nghĩ viển vông của bản thân, đưa tay lấy chai nước nho. chai thuỷ tinh mát lạnh, cậu phát hiện bản thân không thể điều khiển được suy nghĩ lúc này.

Nếu là thật thì nên làm thế nào mới tốt?

Cậu chớp chớp mắt, phớt lờ nhiệt độ dưới đầu ngón tay, rụt ngón tay lại.

Hình như anh ấy tốt với bản thân mình quá!

Đợi Vạn Sơ Không về, Kỳ Tích đã ăn gần hết chỗ khoai tây chiên, Vạn Sơ Không hỏi cậu: “Thích ăn đến vậy sao? Rõ ràng cái vì đó kì kì.”

Kỳ Tích nhìn anh: “Nếu vị kì kì thế tại sao anh vẫn mua về?”

Vạn Sơ Không nhìn lên, nhìn vào mắt cậu.

“Không phải cậu thích ăn sao?”

Bầu trời xanh nhạt đang tối dần, chưa nhìn rõ sao, nhưng trăng thì đã lên.

Hai người ở nhà Vạn Sơ Không không lâu, Kỳ Tích khăng khăng có thể tự về, Vạn Sơ Không chỉ trả lời cậu bốn chữ “Tôi đưa cậu về.”

Cuối cùng thì Kỳ Tích cũng đồng ý, lên xe rồi vẫn lầm bầm: “Đi mất hai tiếng lận đấy.”

“Cậu quên là tôi đã kéo cậu ra ngoài à?” Vạn Sơ Không cài dây an toàn, “Hình như cậu có chút dễ tính?”

Kỳ Tích cài dây an toàn, quay đầu về phía cửa sổ nói: “Đấy là tôi tự nguyện.”

Vạn Sơ Không sững người, đột nhiên mở đèn. Ánh đèn màu vàng cam chiếu lên tóc, Kỳ Tích quay đầu lại, soi sáng gương mặt của cả hai người.

“Thật ra ban nãy uống nước bị bỏng rồi.”

Rồi Vạn Sơ Không lè lưỡi về phía Kỳ Tích.

Kỳ Tích đột nhiên không biết làm gì nữa.

Bài đăng chủ đề: [Cái gì Sơ Kỳ Bất Ý đến con cũng có luôn rồi sao???]

Vãi chường!!! Sao vừa ngủ dậy mà có chuyện động trời vậy!

Hai người họ có con từ bao giờ vậy?

2L: Mau chia sẻ, Sơ Kỳ Bất Ý đã có con rồi.

3L: Mau chia sẻ, Sơ Kỳ Bất Ý không bao lâu nữa sẽ có đứa thứ hai.

4L: Mau chia sẻ, đứa bé không theo họ của hai người họ.

5L: Mau chia sẻ, đứa bé đó là em trai của Vạn Sơ Không.

6L: Bạn 5L không cần thành thực như thế chứ.

7L: Không biết chủ thớt ngủ giờ nước nào? Tám giờ tối rồi mới ngủ dậy?

11L: Trang chủ đưa tin về Sơ Kỳ Bất Ý nhiều quá.

12L: Không còn cách nào khác, nửa năm trước Sơ Kỳ Bất Ý còn không ai biết đến, giờ thì nổi lên rần rần, rất khó giữ bình tĩnh.

15L: Tóm lại đứa trẻ đó là sao vậy?

16L: Ờmmmmm là hai người họ lại bị chụp cùng nhau, lần này còn đưa theo cả em của Vạn Sơ Không.

17L: Có nghĩa là giờ đã đến mức gặp gia đình rồi hả?

18L: Đến người ngoài cũng phải nói một câu, Sơ Kỳ Bất Ý thật quá!

20L: Nhưng em trai của One không phải người trong showbiz, chụp thế này có tốt không? Còn chưa có sự đồng ý của người ta nữa? Hơn nữa hai người họ dạo này tương tác hơi nhiều, tôi có chút hiếu kì rồi đấy…

21L: Lúc đầu ghép vui, giờ bắt đầu chán chán rồi đấy.

30L: 20, 21 chán rồi thì cút nhé, sao dưới bài viết của cp mà toàn mấy người gì đâu đến bình luận vậy?

33L: Có sao nói vậy, hai lần trước thì được, nhưng lần này hai người họ đang xào cp, tôi vừa ghép vừa sợ.

34L: Yếu mềm quá thì đừng có ghép cp, ai mà biết bọn họ thật hay giả, chẳng qua là ham vui, nếu mà cứ nói thế thì mọi người không cần ghép nữa, đằng nào cũng không có kết quả.

35L: Hai người họ sao hay bị chụp vậy?

36L: Bởi vì có độ nóng, cơ hội tốt như vậy sao mà bỏ qua được, fan cp ghép càng hăng, càng nhiều người chú ý đến họ.

37L: 36L phát ngôn chán vậy, tôi lại bắt đầu nghĩ linh tinh rồi.

38L: Nói cái gì chán hơn đi, Sơ Kỳ Bất Ý giờ còn chưa theo dõi nhau kia kìa.

39L:???

40L:???

41L: Vãi, vừa qua xem, đúng là không theo dõi thật.

42L: Trời, tôi lại bắt đầu hoang mang, hai người họ có quen nhau không vậy?

43L: Bắt tay với nhau xào cp vì công việc thôi thì ít nhất cũng phải theo dõi đối phương chứ!

50L: Ừ, xem một lượt càng tin bọn họ thực sự là thật. Làm gì có người xào cp ngay trước mặt người nhà. Trong ảnh mặc dù đã che đi, nhưng rõ ràng là ở trước của hàng tiện lợi, là một khung cảnh rất đời thường, ấm áp ghê á. Nếu tôi mà có một người bạn không phiền cùng tôi đi chơi với em trai, em gái thì tôi sẽ rất vui vẻ.

51L: 50L nói đúng lắm. Tuyệt vời!

52L: Không theo dõi đối phương có lẽ là vì không để ý cư dân mạng. Dù sao hai người cũng đã gặp nhau ngoài đời rồi, ngoại trừ một lần One chủ động nhắc đến…

54L: Tôi phát hiện One cũng khá đặc biệt, không giả tạo như trên tạp chí viết, chu đáo rồi lễ phép gì đó tôi thấy quá là giả, còn trong mấy buổi phỏng vấn, anh ấy rất dám nói, không thể nhìn thấu con người này.

55L: Đúng rồi, tôi cũng thấy thế. Hơn nữa Kỳ Tích cũng không ngốc, debut ba năm rồi, ai thật lòng với cậu ấy, lẽ nào cậu ấy còn không biết, gần gũi với Vạn Sơ Không như thế, chắc chắn là hai người rất hợp nhau.

59L: Vãi, mọi người phân tích hay vậy. Mau dạy tôi nữa. Tôi cũng muốn ghép một cặp tuyệt vời như vậy!

60L: Tôi cũng muốn!

61L: Đừng bắt tôi phải quỳ xuống cầu mong, mau cho tôi gia nhập với!