Nghiêm Cấm Bịa Đặt Tin Đồn

Chương 9

Sau đó, Kỳ Tích vẫn gửi tin nhắn cho Vạn Sơ Không: “Chúc mừng anh đã giành được giải thưởng.”

Không có tin nhắn trả lời lại, cậu thở phào nhẹ nhõm.

Kỳ Tích không biết bây giờ phải đối mặt với Vạn Sơ Không như thế nào.

Vòng bạn bè của Kỳ Tích rất nhỏ, chỉ có các bạn học cấp Hai, cấp Ba, hoặc là bạn học nhảy hoặc đồng nghiệp cùng công ty.

Giống như Vạn Sơ Không, hai người biết nhau qua mạng xã hội, sau đó mới gặp mặt ngoài đời… thật sự rất đặc biệt.

Tuy nhiên, hai người đều có sở thích giống nhau, nhà thì cũng gần cho nên nếu thực sự có thể trở thành bạn bè, thỉnh thoảng gặp nhau chơi game và trò chuyện cũng rất tốt.

Kỳ Tích vừa mong đợi vừa sợ hãi điều này.

Đối với những con người và sự việc mới, cậu luôn cần một khoảng thời gian để thích nghi, đặc biệt khi người này còn là Vạn Sơ Không, “ông xã định mệnh” của cậu trên mạng.

Cuộc sống của Kỳ Tích luôn rất đơn giản. Giống như những gì Kỳ Tích đã nói trong cuộc phỏng vấn, cậu thích mèo, thích chơi game và xem anime.

Năm năm làm thực tập sinh rất vất vả, Kỳ Tích đã làm việc chăm chỉ mỗi ngày cho một mục tiêu mà cậu không biết liệu mình có đạt được hay không.

Tô Miễn Siêu nhiều lần nói rằng cậu ta không thể tiếp tục được nữa, nhưng Kỳ Tích lại chưa bao giờ than khổ than mệt. Lúc công ty chốt danh sách debut, cậu dường như cũng không quá phấn khích.

Mọi việc diễn ra một cách tự nhiên, Kỳ Tích cũng thuận theo tự nhiên.

Chỉ cần thời gian để thích nghi mà thôi.

Sáng hôm sau, lúc Kỳ Tích và các thành viên đã lên máy bay, Vạn Sơ Không mới gửi một tin nhắn tới: [Cảm ơn.]

Cụm từ “Cảm ơn” tràn ngập lễ phép và xa cách.

Kỳ Tích không hiểu Vạn Sơ Không lắm. Anh ta phức tạp hơn bất cứ ai mà cậu đã gặp. Trước khi bật chế độ máy bay, Kỳ Tích do dự, gửi lại một biểu cảm mèo con.

Địa điểm đi công tác lần này là một thành phố có khí hậu vô cùng dễ chịu. Kỳ Tích và các thành viên khác chỉnh trang và nghỉ ngơi tại khách sạn.

Phó Sương ở cùng phòng đặt đầu xuống gối đã ngủ ngay, còn Kỳ Tích lại lăn qua lăn lại không ngủ được. Cậu mở điện thoại xem video, một con mèo con, hai con mèo con,… một con mèo cam… sắp ngủ rồi…. Kỳ Tích vuốt ngón tay trong tiềm thức.

Trong video biến thành một giọng nữ: “Sống một mình có thấy cô đơn không? Ở nhà không nuôi thú cưng sao?”

“Cô cũng nói là sống một mình mà cho nên nếu không sống một mình thì lại thành một bộ phim kinh dị mất rồi… Trong nhà có nuôi ba con mèo.”

Kỳ Tích lập tức mở to mắt, nhìn thấy khuôn mặt của Vạn Sơ Không trong video.

Người đàn ông này vẫn có bóng dáng của thời thơ ấu, nhưng gò má dường như sâu hơn. Xương quai hàm sắc bén. Nét trẻ con giữa lông mày đã hoàn toàn tiêu tan để biến thành một người trước mắt. Vạn Sơ Không mỉm cười nhẹ nhàng trên màn hình, trả lời các câu hỏi một cách thoải mái, rất giống với lần đầu tiên hai người gặp nhau.

Kỳ Tích chớp mắt. Ngày thường nếu gặp phải video của những người nổi tiếng thì cậu sẽ lướt qua, nhưng lần này ma xui quỷ khiến khiến Kỳ Tích dừng lại.

Giọng nữ tiếp tục hỏi: “Ở nhà thường làm gì? Có thường nay hít mèo không?”

Sau một lúc suy nghĩ, người đàn ông trả lời: “Thường chơi trò chơi và xem ti vi. Mèo có hơi sợ tôi.”

Thì ra chính anh cũng biết mèo con sợ anh.

Tại sao trước đấy lại không thừa nhận?

“Anh thường xem gì trên ti vi? Có hay xem phim mình đóng không?”

“Ti vi chiếu gì thì tôi xem cái đó. Đôi khi cũng sẽ xem…. Một số bộ anime.” Vạn Sơ Không trả lời không nhanh không chậm, “Cô hỏi là phim tôi đóng, ý là chỉ bộ phim nào thế?”

Kỳ Tích nhấp vào phần bình luận, thấy được bình luận đầu tiên: [Làm tôi sợ chết khiếp, còn tưởng ảnh sẽ nói là xem “Kiếp Ve Sầu” chứ.]

Trả lời: [Chắc là không đâu. Trước khi phỏng vấn hẳn là đã nói là không thể đề cập đến chuyện này rồi.]

Vì sao không thể đề cập?’

Ngón tay Kỳ Tích hơi dừng một chút, vô tình bấm vào một bình luận khác: [Trong nhà nuôi tận ba con mèo, hạnh phúc thật đấy.]

[Tại sao mèo lại sợ anh ta? Anh ta có ngược đãi mèo không đấy?]

[Nuôi hẳn ba con tức là phải rất thích rồi. Lầu trên có bệnh không đấy?]

Đột nhiên tiếng gõ cửa làm gián đoạn suy nghĩ của Kỳ Tích, cậu do dự đứng dậy bước ra.

Có tiếng sột soạt, sột soạt ngoài cửa.

Cậu đứng ở cửa đợi một lúc. Quả nhiên, cửa lại bị gõ. Lần này âm thanh thấp hơn nhưng đã đánh thức Phó Sương ở trên giường.

Thiếu niên ngơ ngác ngẩng đầu: “Anh ơi?”

Kỳ Tích ngay lập tức làm động tác “im lặng”.

Phó Sương lập tức hiểu ra, bực bội túm lấy cái gối rồi vùi mình vào đó.

“Phó Sương? Phó Sương ơi, anh có ở trong đó không thế?” Nhiều hơn một giọng cười khúc khích của các cô gái vang lên.

Mười phút sau, bên ngoài hành lang cuối cùng cũng yên tĩnh lại.

Phó Sương bật dậy. Mái tóc bị tích điện dựng đứng cả lên. Vẻ mặt cậu ta u ám, không còn nụ cười tươi rói như thường ngày: “Làm sao lại theo tới đây nữa chứ?”

“Nói cho chị Hà một tiếng đi, bảo chị ấy đổi phòng.” Kỳ Tích nói.

“Có ích lợi gì đâu chứ.” Phó Sương quay đầu, hình như nhìn thấy cái gì đó, lập tức thái độ khác hẳn cố ý hỏi: “Anh, anh đang xem gì thế?”

Kỳ Tích cứng người. Di động còn đang nằm trên giường, video đang chiếu lặp lại video vừa rồi.

Kỳ Tích: “…Anh nói anh chỉ vô tình xem thôi em có tin không?”

Phó Sương: “Tin chứ.”

Không đợi Kỳ Tích thở phào nhẹ nhõm, Phó Sương nói tiếp: “Nếu anh luôn tìm kiếm cái gì đó thì hệ thống sẽ tự động đề cử cho anh.”

Giọng Kỳ Tích yếu ớt hẳn đi: “Anh không có tìm anh ta. Anh thật sự không có liên quan gì đến anh ta hết á.”

“Biết mà… Cái kia… Mắt em nhìn tốt lắm, Vạn Sơ Không gửi tin nhắn cho anh kìa.” Phó Sương chỉ vào chiếc điện thoại đang lẫn lộn trong tấm chăn, “Anh có muốn trả lời một cái không?”

Kỳ Tích thở dài thỏa hiệp: “Được rồi, để anh xem anh ta nhắn gì.”

Vạn Sơ Không không nói gì, chỉ gửi cho Kỳ Tích mấy bức ảnh ba con mèo đang xếp hàng ăn cơm.

Đáng yêu quá.

Mèo đáng yêu quá.

Vậy tại sao mèo lại sợ anh ta?

Kỳ Tích muốn hỏi lắm, nhưng cậu sợ người đàn ông này sẽ ôm cả ba con mèo đặt dưới chân mình và nói [Nhìn đi, mèo không sợ tôi.]

Nghĩ đi nghĩ lại dám anh ta sẽ làm vậy lắm.

Cho nên Kỳ Tích trả lời: [Ngoan quá. Chúng có tên không?]

Vạn Sơ Không: [Ragdoll, Xiêm, Thất Thất]

Chỉ có con mèo cuối cùng là có tên.

Tại sao?!!!

Kỳ Tích khiếp sợ. Trình độ đặt tên mèo thế này có thể so với ông A bà B rồi đó.

Mà cố tình con mèo duy nhất có tên kia lại là con không thích Vạn Sơ Không nhất, trong bức ảnh nó còn vừa ăn vừa phải nhìn Vạn Sơ Không.

Kỳ Tích: [Tại sao lại gọi nó là Thất Thất?]

Vạn Sơ Không: [Lúc nhặt được nó còn đang đeo một cái vòng. Nó bị vứt bỏ.]

Cho nên mới lấy từ đồng âm với “bỏ” sao?[1]

Kỳ Tích nịnh nọt: [Ồ, thật là ý nghĩa.]

Phó Sương chống cằm bên giường đối diện: “Anh Tiểu Lục.”

Kỳ Tích ngẩng đầu, Phó Sương nói: “Hai người đã tiến triển tới bước nào rồi? Anh nói với em không sao đâu. Miệng em kín lắm.”

Trên mặt Kỳ Tích không chút biểu tình: “Nhắn tin wechat không quá mười lăm câu.”

“Mỗi ngày sao? Như vậy thì đúng là hơi ít.”

“Tổng cộng.”

Phó Sương không tin.

Kỳ Tích nói chắc như đinh đóng cột: “Hai người bọn anh thật sự không quen nhau mà.”

Mà Vạn Sơ Không-không-quen-biết đã gọi ba cuộc điện thoại cho Kỳ Tích trong lúc cậu quay chương trình giải trí.

Buổi tối sau khi hoàn thành công việc, Kỳ Tích không ngạc nhiên lắm khi thấy số lượng cuộc gọi nhỡ trên màn hình di động, dù sao chuyện này cũng thường xuyên xảy ra.

Sau khi nói chuyện với người đại diện về chuyện bị fan tư sinh[2] gõ cửa, Kỳ Tích và Phó Sương đã đổi phòng.

Vừa mới tắm xong, Kỳ Tích mở di động lên, thấy Vạn Sơ Không chủ động nhắn tin cho mình.

[Gọi cho cậu không được. Đang quay hình sao?]

Kỳ Tích trả lời: [Đúng vậy. Số điện thoại của anh là gì?]

Vạn Sơ Không trực tiếp gọi đến, Kỳ Tích mới phát hiện dãy số lúc nãy là của anh ta.

Lúc này, tiếng gõ cửa lại vang lên. Phó Sương là người đầu tiên bước ra.

“Alo?” Vạn Sơ Không nhận thấy đầu dây bên kia đang nín thở, “Có chuyện gì vậy?”

Kỳ Tích lấy lại tinh thần: “Không sao. Anh chờ một chút…”

Cậu không yên tâm để cho Phó Sương đi mở cửa.

Phó Sương ở cửa hỏi cái gì đó sau đó trực tiếp mở cửa ra, Kỳ Tích nghiêng đầu thấy rõ người tới là ai thì nhẹ nhàng thở ra. Là đội trưởng và Hạ Ngũ.

Nhậm Tư: “Nhìn mấy cậu căng thẳng chưa kìa. Tớ bàn bạc với Hạ Ngũ rồi. Phó Sương qua ngủ với Hạ Ngũ đi, tối nay anh sẽ ở đây.”

Giọng đội trưởng lớn đến mức Vạn Sơ Không ở trong điện thoại cũng có thể nghe thấy: “Tại sao phải đổi phòng khác?”

Kỳ Tích không thể giải thích được, chỉ có thể nói: “Chúng tôi bị fan theo dõi. Phó Sương còn nhỏ quá, không đối phó với chuyện này được.”

Nhậm Tư phát hiện ra Kỳ Tích đang nói chuyện điện thoại, kinh ngạc hỏi: “Cậu đang nói chuyện với ai vậy?”

Phó Sương âm lượng bình thường: “Ông xã tai tiếng của ảnh.”

Kỳ Tích: “…”

Cứu tôi với!!

Mấy người sợ Vạn Sơ Không không nghe được hay sao vây?

Đầu dây bên kia cũng không có phản ứng gì, chỉ nói: “Vậy cậu cũng chú ý an toàn.”

“Ừm… Được rồi.” Lòng bàn tay Kỳ Tích toát một lớp mồ hôi. Giọng nói của Vạn Sơ Không vẫn thế, nhưng lại giống như đấm vào tai cậu vậy.

Cả người Kỳ Tích mơ mơ hồ hồ.

“Khi nào cậu quay về, chúng ta gặp nhau được không?” Vạn Sơ Không lại nói.

Trước khi Kỳ Tích kịp nói gì, Vạn Sơ Không nói thêm: “Bộ phim mới của tôi.”

“À… Vậy nếu không thì anh đến nhà tôi đi.” Dù sao cũng gần nhau mà.

Cậu còn chưa nói xong, nhìn thấy mấy người kia đang mắt to mắt nhỏ im lặng hóng chuyện.

Không thể cho họ biết nhiều hơn nữa!!

“Được.” Vạn Sơ Không trả lời, lặp lại một lần nữa, “Phải chú ý an toàn đấy.”

Kỳ Tích cúp máy, Nhậm Tư khẽ ho một tiếng: “Tớ không nghe thấy gì cả.”

“Là bạn bè. Anh ta với tớ là bạn bè. Mấy người chẳng lẽ không có bạn bè hả?” Kỳ Tích chân thành đặt câu hỏi.

“Nhưng rõ ràng buổi chiều anh đã nói là anh không quen Vạn Sơ Không mà.” Phó Sương vạch trần, “Em hiểu rồi nha, mấy từ “không quen” vô cùng quen thuộc với mấy cặp đội lén lút hẹn hò. Từ này dịch ra là….”

Kỳ Tích im lặng che tai lại.

“Nếu còn không tin Sơ Kỳ Bất Ý là thật, xin mời cút ra ngoài.”