Lâm Thù Ý nói xong liền đập khung ảnh trước mặt xuống bàn, ngón tay trắng nõn vỗ lên bàn, đầu ngón tay hơi đỏ lên.
Đúng vậy, Lâm Phàm sử dụng cô như một công cụ, những năm qua, cô đã chịu đủ rồi! "Nghiệt chướng! Ngươi xem bây giờ ngươi nói cái gì!" Người ở đầu dây bên kia hoàn toàn bị câu nói của cô làm cho tức giận, tiếng rít gào qua sóng vô tuyến truyền tới tựa hồ còn mang theo cả cơn phẫn nộ "Công cụ? Ngươi cho rằng ngươi chính là địa vị như vậy sao? Tốt, tốt lắm, không ngờ con gái Lâm Phàm ta còn có một mặt tự ti như vậy, không phải bình thường ngươi rất kiêu ngạo sao? Xem ra, những năm này, những lão sư ta mời đến đều không ra gì! Đầu óc toàn là bã đậu!" Nói xong, người bên kia không chờ phản ứng của người bên này, trực tiếp cúp điện thoại. Lâm Thù Ý nghe bên tai truyền đến thanh âm "Đô đô", nụ cười trên khóe môi càng thêm trào phúng. Không phải sao? Trong lòng Lâm Phàm, chẳng phải cô là công cụ quản lý đắc lực nhất được bồi dưỡng để con trai ông ta kế thừa sản nghiệp của gia đình sao? Những lời nhảm nhí như vậy, làm sao cô có thể tin? Lâm Thù Ý đột nhiên như bị rút hết khí lực toàn thân, ngẩng đầu, ngồi phịch xuống ghế xoay, nhìn trần nhà, tùy ý ném điện thoại lên bàn, một tay mở ngăn kéo bên trái. Cô lấy ra một chiếc hộp nhỏ bên trong, mở ra, rút ra một điếu thuốc lá dài nhỏ, kẹp vào đầu ngón tay, dùng tay còn lại châm lửa. Trong thư phòng, cô không bật đèn, kéo rèm cửa lại, ngăn cách ánh sáng cùng hơi ấm từ bên ngoài, bên trong tối om, chỉ thấp thoáng tàn thuốc đỏ hoe to bằng hạt gạo. Lâm Thù Ý hiếm khi hút thuốc, cô cũng hiếm khi ôm tâm tình phiền muộn trong lòng. Nhưng lúc này, nỗi đau cùng buồn bực của cô không có nơi nào phát tiết. Châm điếu thuốc, nhưng không đưa lên môi, chỉ đặt ở giữa hai ngón tay, chờ nó cháy hết. Năm đó, lúc Lâm Mẹ qua đời, cô vẫn sống bên cạnh Phan gia ở thành phố Thanh Phúc. Lâm Thù Ý từ nhỏ đã biết mình sinh ra trong một gia đình không tầm thường, nhưng cô không quan tâm đến những thứ này, chỉ cần có người quan tâm cô là đủ rồi. May mà cô có một người mẹ hiền, coi như có một người cha một năm không gặp vài lần cũng không sao, ít nhất, trên đời này vẫn còn một người phụ nữ hết lòng yêu thương cô, quan tâm cô, coi cô như bảo bối. Nhưng sau đó, người coi cô như ngọc đã qua đời, chết trong tình trạng trầm cảm trong bệnh viện. Kể từ đó, thế giới của cô chìm vào bóng tối. Lúc này, Phan gia xuất hiện, nữ chủ nhân có mối quan hệ tốt đẹp với Lâm Mẹ, cảm thấy đau lòng Lâm Thù Ý không có người trông coi. Khi cô dần cảm nhận được lòng tốt mà thế giới đã mang lại cho mình, cô lại bị Lâm Phàm đón về. Đến một trang viên lớn hơn lại hoành tráng hơn, an ninh có thể so sánh với một thanh ngói đài. Dựa vào vật chất phong phú, cô lại rơi khỏi ánh sáng một lần nữa. Sự lạnh lẽo cùng bóng tối bao trùm tuổi thơ của cô. Giống như một đám mây đen, che kín bầu trời, ngăn cách mọi hơi ấm cùng ánh sáng mặt trời. Khi nhà Phan gia bị diệt, Lục Kinh Châu trở về nước cùng cô chịu tang, đứng ở nghĩa trang, Lục Kinh Châu từng hỏi cô, Lâm Thù Ý, cậu không rơi nước mắt sao? "Ha ..." Lâm Thù Ý gạt bỏ tàn thuốc trong tay, một tay chống trán, ma sát xương lông mày, thật sự nhịn không được có chút đau. Làm sao lại không rơi nước mắt? Nhưng cô thực sự ở nghĩa trang của Phan gia, không rơi một giọt. Sẽ phẫn nộ, sẽ khó chịu, sẽ thương tâm, sẽ cảm thấy bị đâm nhói. Nhưng mà, viền mắt khô khốc, nước mắt như thuở chưa thể hiểu hết thế gian còn muốn hơi ấm lại không còn tồn tại, khi bị giam cầm trong tầng hầm tối tăm, đều đã bị dùng hết. Bi thương không chảy ngược dòng sông, sẽ chỉ làm dòng sông khô cạn. Bởi vì, bi thương ở phía sau tâm tình chính là cảm giác mất mát. "Lâm Phàm ..." Trong bóng tối, quanh thân nữ nhân phủ đầy mùi thuốc lá nhàn nhạt, lạnh lùng mở miệng, trong ngữ khí tựa hồ mang theo tự giễu, "Hôm nay là ngày giỗ của bà ấy a ..." cô nghĩ, có lẽ hiện tại nam nhân kia đang chơi trò mập mờ cùng nữ nhân nào đó bên ngoài. Nghĩ đến đây, trong lòng Lâm Thù Ý liền lộ ra sát khí. Cho dù không phải nữ nhân nào đó bên ngoài, lẽ nào hiện tại Lâm Phàm ở nhà của nữ nhân kia đóng một bộ phim kiêm điệp tình thâm sẽ làm cô cảm thấy cao hứng sao? Lâm Thù Ý giương khóe môi, cảnh tượng như vậy sẽ chỉ khiến cô cảm thấy muốn gϊếŧ người hơn thôi. Trong ngăn tủ bên phải, cô mở ra, trong bóng tối bắt chính xác những đồ vật được đặt bên trong. Vỏ kim loại, dù là giữa mùa hè nhưng khi cầm trên tay liền có thể cảm nhận được sự mát lạnh trên bề mặt. Lâm Thù Ý đột nhiên mở mắt ra, ngay cả trong bóng tối, tầm nhìn của cô vẫn rất tốt. "Cạch" một tiếng, cô dùng tay trái đẩy băng đạn, lật thiết bị an toàn, bộ đồng bị phía trên của khẩu súng được kéo lại, phát ra âm thanh khiến người ta không thể làm lơ trong không gian yên tĩnh. Viên đạn được đẩy vào nòng từ băng đạn sẽ được bắn ra. Thủ thế chờ đợi. Cô từng có kích động muốn gϊếŧ người kia, nhưng sự thật là cô muốn đối phương chết bao nhiêu thì nữ nhân kia lại muốn cô chết bấy nhiêu. Nhiều năm như vậy, vẫn chưa có ai đánh bại được ai sao? Lâm Thù Ý hai ba lần tháo dỡ súng, ngay lập tức một loạt các bộ phận được đặt trên bàn. Cô đứng dậy khỏi vị trí, đi đến cửa sổ, mở rèm cửa. Ánh trăng bên ngoài nghiêng xuống, một vầng sáng bao phủ lấy cô. Mà quanh thân món đồ chơi nhỏ bằng bạc trên bàn cũng phát ra ánh sáng lạnh lẽo. "Cầu mong người ở trên thiên đường được thanh thản." Lâm Thù Ý nhắm mắt lại, thấp giọng nói. Đêm nay là một đêm yên bình, đương nhiên Hứa Hòe không biết vừa rồi Lâm Thù Ý ở trong thư phòng làm cái gì, cũng không biết nữ nhân kia suýt chút nữa đã nổi điên. Lúc này, trong đầu nàng chỉ có một hình ảnh vô hạn lặp lại không ngừng. Nàng nhìn thấy Liễu Chân Chân đứng trên sân khấu mỉm cười rạng rỡ, nhìn thấy vẻ mặt của người kia mãn nguyện cầm chiếc cúp, nhìn người kia cúi đầu cảm ơn mọi người, lại đáng tiếc cho nàng. Đúng vậy, thật đáng tiếc. Hứa Hòe khổ sở nghĩ, nàng hiện tại xem là cái gì đây? Không là gì cả, đã mất tất cả rồi, nàng còn cái gì nữa? Tương lai, ở đâu? Có phải nàng đều đã mất đi tương lai, ước mơ, cuộc sống không? - Ngày hôm sau, sáng sớm Hứa Hòe mang hai mắt như quả hạch đào đi vào phòng bếp. Hứa Hòe không quên hiện tại nàng có phải là chủ nhân của căn nhà này hay không, nàng cũng cần phải làm việc. Hơn nữa, bệnh viện tốn rất nhiều chi phí, tính ra, Lâm Thù Ý đã trả cho nàng một khoản lương cao. Khi Dì Tiền đi vào bếp, ngoài ý muốn nhìn thấy ánh đèn trong phòng. Bà vừa đi vừa gõ vào đầu chính mình, lẩm bẩm: "Mình già rồi a, quên tắt đèn..." Còn chưa nói hết ra, vừa bước tới cửa đã nhìn thấy một bóng lưng thon gầy đơn bạc ngồi xổm bên cạnh thùng rác trong nhà bếp. "Hứa tiểu thư?" Dì Tiền rất kinh ngạc, bà vội vàng chạy tới, muốn kéo Hứa Hòe đang ngồi xổm nhặt rau dưới đất, "Cô làm gì vậy a! Những chuyện này không phải chuyện cô có thể làm, mau bỏ xuống đi, để tôi để tôi!" Hứa Hòe bấc giác nghĩ chính mình có mặt còn chờ chuyện gì cũng đều tới tay Dì Tiền, nàng như tiểu thư ngồi ở trên bàn chờ ăn như thế lại quá không đúng. Nàng liền đoạt rau từ tay Dì Tiền lại, cười nhẹ "Tiền a di, con cũng giống như dì, cũng được thuê, có cái gì mà không thể làm?" Thậm chí, nàng còn tệ hơn một người giúp việc được trả lương bình thường. Dì Tiền cau mày không chịu thua, đẩy nàng ra khỏi phòng bếp, "Hiện tại thân thể cô không tốt, nghe lời tôi, nghỉ ngơi trước đi, sau này chúng ta lại nói. Chờ cô khỏe hơn, tôi sẽ không ngăn cô vào bếp nữa." Bà thực sự cảm thấy đau lòng Hứa Hòe, từ khi Hứa Hòe đến Đình Cảnh, sau đó ở lại đây, bà cũng đã nhờ những người bạn giúp việc ở trong nhà phú thái thái nghe ngóng một chút, ước chừng cũng biết là xảy ra chuyện gì. Bà chỉ nghĩ, một cô gái kiêu hãnh như vậy làm sao có thể chịu được sự sỉ nhục của Lâm Thù Ý. Sau khi biết cố sự trong nhà của Hứa Hòe, bà liền cảm thấy đau lòng. Hứa Hòe nhất thời không biết phải nói gì, từ khi Hứa Mẹ qua đời, Hứa Ba lại hôn mê bất tỉnh, cơ hồ đã thật lâu nàng không cảm nhận được loại quan tâm này. Đột nhiên xuất hiện hơi ấm khiến mũi nàng chua xót. "Tiền a di." Nàng cảm thấy cổ họng có chút ngứa, nhìn người đối tốt với mình trước mặt, Hứa Hòe cười nhẹ, "Dì cũng đừng gọi con là Hứa tiểu thư nữa, gọi con là Hứa Hòe đi, Hòe, là cây Hòe." Cây hòe là biểu tượng của cát tường, là cây nuôi sống cho cuộc di cư xa xưa của con người và tổ tiên. Năm đó Hứa Ba đặt cho nàng cái tên này chính là hy vọng cuộc sống của nàng sẽ thuận lợi, bình an và may mắn. Nhưng bây giờ, nàng tựa hồ đã cô phụ sự kỳ vọng của Hứa Ba. Bây giờ, nàng giống như đã làm cho cuộc sống của mình trở nên hỏng bét. Dì Tiền không biết trong lòng Hứa Hòe đang nghĩ gì, "Được rồi, Tiểu Hòe, mau đi nghỉ ngơi đi." Tuy Hứa Hòe không tiếp tục giúp việc trong bếp, nhưng nàng cũng không có rời đi. Nàng nhìn Dì Tiền làm việc, làm sao lúc trước Hứa Mẹ có thể cam lòng cho con gái vào bếp làm việc. Đối với nấu ăn, kỳ thực Hứa Hòe một chữ cũng không biết. Vì nàng không thể sống một cuộc sống như trước đây nên nàng phải thích ứng, bây giờ nàng bắt đầu học lại từ đầu. Chờ đến hơn tám giờ, Lâm Thù Ý từ trên lầu bước xuống. Hôm qua cô hầu như cả đêm không ngủ, những ngày nghỉ ngơi không tốt liên tiếp khiến sắc mặt cô càng khó coi. Trong phòng tựa như tràn ngập bầu không khí trầm mặc lại ngột ngạt, u ám lại tĩnh mịch. Hứa Hòe đứng bên bàn ăn, nhìn nữ nhân mặt không có cảm xúc kia, lúng túng hai giây rồi vẫn lên tiếng. "Lâm Thù Ý, tôi có chuyện muốn thương lượng với cô." Vẻ mặt Hứa Hòe vẫn có chút do dự, nàng đối với Lâm Thù Ý có chút kháng cự lại có chút sợ hãi. Loại sợ hãi đó, ngay cả oán hận trong lòng cũng không đè xuống được. Lâm Thù Ý ngẩng đầu, ánh mắt không hề dao động, "Hửm?" Cô tựa như đang phát ra âm tiết đơn giản này từ mũi. Hứa Hòe không biết hiện tại tâm tình của cô như thế nào, nhưng nàng không thể trì hoãn việc đến trường, cho nên nàng cắn răng tiếp tục nói: "Hôm nay tôi muốn đến trường, nếu không có chuyện gì tôi sẽ tiếp tục sống ở trường. Ở đây ngồi xe không tiện lắm, tôi ..." "Không có gì bất tiện cả, tôi sẽ để tài xế đưa đón cô." Lâm Thù Ý đồng ý để nàng tiếp tục đi học, nhưng cô từ chối nàng sống trong khuôn viên trường. Hứa Hòe cũng muốn phản bác nếu nàng sống ở trường, nàng có thể chi phối nhiều thời gian hơn, chưa kể nàng không muốn sống chung dưới một mái nhà với Lâm Thù Ý. "Không cần phiền phức như vậy ..." Nàng nhìn thấy Lâm Thù Ý đột nhiên dừng đũa, cũng không khỏi dừng lại. Nữ nhân trước mặt ưu nhã đưa tay kéo một tờ giấy lau khóe môi, sau đó chậm rãi ngẩng đầu lên, sắc mặt không kiên nhẫn nhìn nàng, sau đó Hứa Hòe liền nghe thấy cô nói: "Thời điểm tôi muốn ngủ với cô mà cô không có ở đây, đó mới là bất tiện." Vừa nói xong, trên mặt Hứa Hòe liền mất đi huyết sắc.