Lâm Thù Ý rời đi, nàng đứng đó như một bức tượng, nhìn theo bóng lưng ưu nhã của nữ nhân đang dần biến mất khỏi tầm mắt.
Hứa Hòe thu hồi tầm mắt, nhưng giữa mùa hè nóng nực như vậy, nàng lại cảm thấy trên mặt có chút lạnh. Giơ tay lên, đầu ngón tay trên mặt có chút ẩm ướt. Nàng cũng không biết từ lúc nào đã bị ánh nắng chói chang bức đến rơi lệ. Nâng cánh tay lên, động tác mang vài phần thô lỗ, tàn nhẫn dùng sức ở cổ tay để lau đi vết ướt nơi khóe mắt. "Tại sao phải khóc?" Giọng nói khàn khàn truyền trong không khí, không lớn, chỉ có nàng mới có thể nghe thấy. Lúc này, nàng còn có tâm tư gì phải khóc nữa? Hứa Hòe không ngừng tự nhủ không được khóc. Nhưng vừa rồi nàng đã phải chịu đựng rất nhiều khổ sở ở trước mặt Lâm Thù Ý, nếu bây giờ nàng không thể khóc, như vậy thật quá ủy khuất a! Cuối cùng là cô gái mặc chiếc quần dài không hợp với mùa hè thẳng tấm lưng gầy, ngồi xổm dưới gốc cây hòe bên đường, ôm chân khóc nức nở. Nước mắt rơi như mưa. Bóng lưng của nàng giống như bị cả thế giới bỏ rơi, lẻ loi như thế. Bên đường không thiếu người qua lại, nhưng không ai để ý đến nàng trong góc khuất. Làm càn mà khóc, hầu như không phát ra âm thanh, ngoại trừ đôi vai khẽ run thì không còn gì khác. Toàn thân tràn ngập thương tâm cùng khổ sở, Hứa Hòe như nhốt mình vào một thế giới khác. Nàng như chiếc lá rụng mùa thu, nhưng mùa hè lại rụng xuống đầu cành, không nhà để về. Còn hiện lên sự sống xanh tươi, nhưng như trong phút chốc đã biến thành chiếc lá khô. Khóc xong cũng đã trút được oan ức cùng khổ sở trong lòng, Hứa Hòe đứng dậy đi về phía trường học. Nàng không còn đường lui, không có Hứa gia che mưa chắn gió cho nàng, tất cả những gì nàng có thể làm bây giờ chỉ có thể là dựa vào chính mình. Bởi vì thời gian này Hứa Hòe không tham gia "Cuộc thi khiêu vũ Kim Hài toàn quốc" nên đã lâu nàng không về trường. Công tác chuẩn bị đã được thực hiện từ cuối tháng Giêng trước Tết Nguyên Đán, đã một năm trôi qua, ai cũng có thể hình dung được quy mô của cuộc thi khiêu vũ quốc gia này lớn bao nhiêu. Sau bao nhiêu lần trải qua "đấu đá", nhìn thấy chiến thắng đã ở ngay trước mắt, nhưng lại bị tai bay vạ gió ngăn cản bước chân, không thể tiến thêm một bước. Hứa Hòe âm thầm nén tiếc nuối cùng thống khổ vào trong lòng, hiện tại nàng đang đến gặp lão sư chuyên môn để hỏi về ôn học kỳ, hiện tại đã là tháng sáu, còn một tuần nữa, kỳ thi cuối kỳ của trường cũng sắp đến. Đối với Hứa Hòe, cuộc sống học tập năm ba của nàng cũng sắp kết thúc. Mặc dù nàng học vũ đạo, nhưng cũng có những kỳ thi văn hóa. Thành tích của Hứa Hòe cũng coi như không tệ, kỹ năng chuyên môn vững vàng, ngay cả các tiết học văn hóa bình thường cũng không vắng một buổi. Có lẽ càng lên lớp cao, lão sư càng thích học trò ngoan ngoãn cùng kỷ luật như nàng, trong suốt 3 năm học, Hứa Hòe rất hòa đồng với các lão sư dạy chuyên môn. Nhưng lúc bước vào văn phòng, không khí tựa hồ có chút khác so với mọi khi. Trong một phòng làm việc lớn, có rất nhiều lão sư dạy múa cổ điển, khi Hứa Hòe bước vào, tất cả ánh mắt của các lão sư đều đổ dồn về phía nàng. Một số thì trắng trợn đánh giá nàng, một số thì nhìn nàng bằng ánh mắt xa xăm, trong mắt có rất nhiều hàm ý, thậm chí Hứa Hòe còn không kịp phân biệt ra loại cảm xúc nào đang ẩn chứa trong đó. Nàng chỉ có một cảm giác, không thoải mái. Bị vô lễ nhìn như vậy, nàng lại không thể tránh khỏi loại ánh mắt này nên chỉ có thể im lặng chịu đựng. Bàn của Phó Miêu Vân ở vị trí trong cùng, Hứa Hòe bước tới thì nhìn thấy trên ghế không có ai. Nàng thấy trên bàn còn có sách giáo khoa vẫn chưa mở ra, nghĩ có lẽ người ngồi đây chỉ tạm thời ra ngoài một lúc, rất nhanh sẽ trở về. Hứa Hòe liền đứng đó, yên lặng chờ đợi. Nhưng trầm lặng của nàng, vào lúc này, muốn duy trì cũng thật khó. "Đây không phải là học sinh trong lớp của Phó lão sư sao? Làm sao còn có mặt mũi đến trường nữa a! Phạm vào sai lầm lớn như vậy làm sao lại còn không biết ngại nhỉ?" Một lão sư trong văn phòng đang "nhỏ giọng" giao tiếp, mỗi câu đều rõ rõ ràng ràng truyền đến tai của Hứa Hòe. "Ai biết được! Chậc chậc, lần này Phó lão sư cũng thật xui xẻo. Cô nói xem cuộc thi khiêu vũ này không phải lần đầu tiên giáo viên trường chúng ta dẫn đội, nhưng đây là lần đầu tiên gặp phải một học sinh như vậy. Aiz, rõ ràng không phải là vấn đề của Phó lão sư, lần này, nói cái gì nhà trường cũng sẽ không ngồi xem." Một lão sư khác nói tiếp. Hứa Hòe đứng đó, nàng có chút sững sờ, đây là lần đầu tiên nàng nghe tin Phó lão sư sẽ bị nhà trường trừng phạt, thậm chí lần trước nàng nói chuyện điện thoại với Phó Miêu Vân cũng không biết nhà trường có quy định này. Bây giờ nghe các lão sư khác nói như vậy, Hứa Hòe đột nhiên cảm thấy rất áy náy. Nàng giống như mang lại phiền phức cho người khác. "Các người đang nói cái gì đó!" Ngay khi Hứa Hòe muốn hỏi đã xảy ra chuyện gì, nhà trường sẽ trừng phạt Phó lão sư như thế nào thì giọng nói của Phó Miêu Vân từ cửa văn phòng truyền đến. Cuộc thảo luận nhỏ nhưng chói tai đột nhiên im bặt, Hứa Hòe quay đầu lại, nàng đột nhiên cảm thấy hổ thẹn, không biết nên đối mặt với Phó Miêu Vân như thế nào. "À ừm, Không có gì không có gì, Phó lão sư đã về rồi!" Một lão sư cười haha, che đi khúc nhạc dạo ngắn chỉ cây dâu để mắng cây hòe vừa rồi. Phó Miêu Vân vốn chỉ thuận miệng hỏi, không thực sự hiếu kỳ các lão sư này đang ở trong văn phòng giao lưu cái gì đó, hiện tại bà cũng có chút cáu kỉnh, làm sao có thời gian nghĩ đến chuyện của người khác. Nhưng khi đến bên bàn làm việc liền nhìn thấy một cô gái đứng đó, Phó Miêu Vân nhướng mày, kinh ngạc vì lúc này Hứa Hòe đến đây, nhưng vẫn cảm thấy an tâm nhiều hơn. "Hứa Hòe, em đến rồi à?" Bà vẫn cười như cũ đối mặt với học sinh đắc ý nhất của mình, sải bước đi tới, vỗ vỗ vai Hứa Hòe, "Mau ngồi đi, em còn đứng làm gì, tôi không phải lão sư thích trừng phạt học sinh a." Bà cũng nói đùa với Hứa Hòe như thường ngày. Khi Hứa Hòe ngồi xuống, nàng có thể cảm nhận được rất nhiều ánh mắt của mọi người đang đổ dồn về phía mình, cảm giác này khiến vẻ mặt của nàng có chút không thoải mái. "À, tôi nhớ đến trường chúng ta mới mở quán đồ uống lạnh, chúng ta ra ngoài đi uống một ly nhé?" Phó Miêu Vân vừa ngồi xuống đã nhận ra những ngón tay của nàng đang kích động vì bất an, Hứa Hòe còn chưa kịp nói thì bà đã thốt lên một câu như vậy. "Lão sư ..." Hứa Hòe cảm thấy nước mắt tựa như lại đảo quanh, nàng không muốn khóc, nàng không muốn dùng nước mắt của mình để chiếm được thiện cảm của người khác, nàng có thể tự giải quyết mọi chuyện, thực sự không muốn dựa vào bất cứ ai. Nhưng cảm giác được quan tâm cùng coi trọng từ người trước mặt khiến lòng nàng chua xót, mũi cũng có chút đau. "Còn lão sư cái gì nữa, đi thôi. Hai ngày trước tôi đã muốn nếm thử, nhưng lại không có thời gian. Vừa vặn lúc này không có lớp, chúng ta đi xem nhé?" Mặc dù là đề nghị nhưng bà đã đứng lên, tiện thể cũng kéo Hứa Hòe ra khỏi vị trí. Hai cô trò bước khỏi tòa nhà dạy học, Hứa Hòe đi theo Phó Miêu Vân, trong đầu nàng có rất nhiều câu hỏi, nhưng khi nói ra thì chỉ gói gọn trong một câu. "Lão sư, thực xin lỗi, em đã gây phiền phức cho cô." Nàng muốn hỏi rất nhiều, cảm giác hổ thẹn tựa như bén rễ trong lòng nàng, cùng nghi hoặc quấn quanh nàng. Hứa Hòe nghĩ, cho dù biết rồi thì có thể thay đổi được cái gì? Nàng đang nợ nần chồng chất, hiện tại tận lực không gây thêm phiền phức cho người khác đã là thiện ý tốt nhất đối với đối phương. Lúc này, nàng chợt nhận ra mình giống như một vị thần tai họa, đi đến đâu cũng có thể mang lại tai họa đến cho người khác. Phó Miêu Vân quay đầu nhìn cô gái đang cố ý đi sau mình một bước, bên miệng toát ra một câu thở dài. "Xin lỗi cái gì?" Bà nhìn học sinh của mình, hỏi. Hứa Hòe không dám nhìn vào mắt bà, "Lão sue bị nhà trường phạt là vì chuyện của em sao?" Nàng cảm thấy mình thật giống yêu tinh hại người. Phó Miêu Vân rất nhanh đã đoán được làm sao nàng biết, bà cười nói với Hứa Hòe, "Ừm, chỉ là tai nạn thôi, hơn nữa hình phạt của trường cũng không nặng lắm, em cũng không cần để ở trong lòng. Bây giờ việc quan trọng chính là em, cái kia ..." Bà suy nghĩ một hồi, như là đang suy nghĩ lời nói, thận trọng hỏi: "Tình hình hiện tại của gia đình em thế nào rồi?" Hứa Hòe cười khổ, "Em có thể sắp xếp xong xuôi hết thảy, lão sư, cảm ơn cô ngày đó đã cho em mượn tiền... Nhưng mà, có thể mất một thời gian dài em vẫn không thể trả cô, xin lỗi ..." Lúc này bản thân nàng nói câu này đều cảm thấy rất mất mặt, cảm thấy mình giống như một kẻ vô lại. "À, cái này không vội, không quan trọng, em cứ xử lý thỏa đáng chuyện gia đình trước, đừng quá coi trọng lời nói của người khác. Mọi người lúc nào cũng mắc phải những sai lầm đáng tiếc mà mình không biết. Hứa Hòe, em cũng đừng quá để tâm đến những tin đồn, nếu thực sự cảm thấy không thể chịu đựng được thì hãy nói sự thật ra, nói với mọi người rồi sẽ không ai nói gì nữa." Là lão sư của Hứa Hòe bao năm, Phó Miêu Vân biết rất rõ Hứa Hòe đang nghĩ gì. Cô gái này quá quật cường, tuy dáng người mềm mại như không xương nhưng lại quật cường kiên định hơn ai hết. Hiện tại Hứa Hòe không muốn nói lý do vắng mặt trong trận chung kết, một phần lớn là nàng không muốn nhận được sự thương cảm, thương hại của mọi người xung quanh. Nàng không thể chịu được người khác nhìn mình với ánh mắt thương hại, cũng không muốn trở thành một người lấy sự thương hại của người khác. Phó Miêu Vân hiểu rõ điểm này, đây cũng là lý do tại sao mấy ngày nay nhà trường tra hỏi lý do nhưng bà lại không nói bất cứ cái gì, bà chỉ chịu trách nhiệm nói nguyên nhân là mình. Hứa Hòe có quyền tiết lộ những biến cố trong gia đình nàng, không có ai có quyền thay nàng quyết định. "Lão sư..." Lúc này, Hứa Hòe thật sự không biết phải nói gì, nàng thật sự cảm kích Phó Miêu Vân từ tận đáy lòng, cảm kích bà đã để lại một tia tôn nghiêm cuối cùng sau biến cố của gia đình, cho nên cuối cùng trên mảnh đất này nàng không đến nỗi là không còn gì cả. Cho dù chỉ còn lại niềm kiêu hãnh không đáng giá một đồng cũng đủ để giúp nàng sống tiếp.