"Không, tôi không có chuyện gì." Tần Hạ lập tức lật ngược lời nói, âm lượng vô thức tăng lên, sợ rằng sẽ hiểu lầm.
Phó Thiên nhìn chằm chằm thật lâu vào cô, ánh mắt kết dính giống như đại bàng đang nhìn chằm chằm con mồi, lạnh giọng nói: "Nói."
Giọng điệu mệnh lệnh giống như huấn luyện viên huấn luyện quân sự đại học, không có đà nuốt trôi sông núi, nhưng có điều theo quán tính cô phải tuân theo.
Tần Hạ thẳng lưng của cô lòng ngực hơi dực dực run sợ.
Sau một thời gian, anh phát hiện ra tại sao cô lại có phản ứng lớn như vậy.
Không biết nên khóc hay nên cười, đó là bởi vì khí thế của điều hành trong người Phó Thiên quá mạnh, khiến cô nghe lời hắn một cách vô thức, rõ ràng đêm qua và sáng nay bọn họ chỉ đi ngủ.
"Tối hôm qua xảy ra chuyện gì.." Tần Hạ cố ý nhắc lại nhưng không giải thích được, đối mặt với anh làm cô nói không nên lời.
Quả nhiên, Phó Thiên rất chủ động, cầm lấy cắm cô nói gọn gàng: "Anh
Sẽ chịu trách nhiệm."
"Cái gì?" Tần Hạ ngẩn ra, nói: "Tôi nghe không rõ, anh nói lại đi."
Phó Thiên thâm tình nói. Nhìn cô chằm chằm, trong mắt lóe lên tia sáng khó hiểu, gằn từng chữ, "Anh sẽ chịu trách nhiệm."
Tần Hạ ngẩn ra, ngây người.
Sở dĩ không phải có hàm ý thổ lộ hay đòi trách nhiệm từ Phó Thiên, cô không điên cuồng đến mức bắt anh phải lấy cô.
Không nói đến cô không phải thân thể hoàn mỹ, cho dù là như vậy, càng là những người cao quý, sẽ càng không có khả năng quan tâm những thứ như vậy.
Cô chỉ muốn hai bên thương lượng, nhất trí được thì tuyệt, hay là anh lầm tưởng mình đề cập chuyện tối hôm qua để bắt anh phải chịu trách nhiệm?
Đúng, nhất định là như thế này, nếu không đối phương không bao giờ có cảm tình với cô.
Tần Hạ càng chắc chắn kết luận này, nhanh chóng giải thích: "Đừng hiểu lầm, tôi không có ý đó."
Phó Thiên đột nhiên cau mày, lông mày xu hướng sắc bén, ánh mắt có chút lạnh lùng, nhìn chằm chằm cô như ngọn đuốc, "Có ý gì?"
Anh tức giận, kỳ thật cũng rất khác thường.
Tần Hạ đột nhiên có chút tức giận, người đàn ông này sao lại khó hầu hạ như vậy, cho dù tối hôm qua cô bị đánh thuốc nhưng lại là người bị lợi dụng, cô nương xinh đẹp cho anh vào cửa cho anh ăn hết lần này đến lần khác, anh còn cần gì nữa? Không vừa ý, giọng điệu đột nhiên có chút khó chịu.
"Không thú vị, tôi không cần anh chịu trách nhiệm."
Phó Thiên nhíu mày chặt hơn, tựa hồ có cái gì đó khó đoán ra, "Không, anh nhất định phải chịu trách nhiệm."
Tần Hạ há to miệng, cô là người bị hại, tại sao người đàn ông này còn tệ hơn? Giống như nạn nhân.
Giống như một người phụ nữ có trách nhiệm theo đuổi một người đàn ông.
"Tại sao?" Thản thốt, cô thật sự không hiểu anh muốn làm gì.
"Anh đã cứu em, em phải thuận thân." Phó Thiên lạnh lùng nói.
"Để.." Trước khi cái tức giận phát ra, Tần Hạ đột nhiên không nói nên lời, bởi vì cô chợt nhận ra, hình như anh đã cứu mình nhiều hơn một lần.
Tối hôm qua cô bị một người do Tần Tư Điềm phái đến đuổi theo, chính Phó Thiên đã giúp cô trốn thoát, cô bị đánh thuốc mê, chính anh đã giúp mình giải quyết.
Vậy bây giờ cô có nên lần lượt cảm ơn anh không?
Không, cô gần như đã bị lừa.
Tần Hạ trừng mắt nhìn anh, đôi mắt tròn xoe rất đáng yêu, "Anh đang đùa tôi."
Phó Thiên nhìn chằm chằm vào mắt cô, trong đôi mắt sâu có một điều kỳ lạ xẹt qua, nhưng vẻ mặt lại rất nghiêm túc, "Anh không hề đùa.."
Tần Hạ không biết bắt chuyện như thế nào, biểu hiện ra ngoài cũng quá nghiêm túc.
Sau khi xem xét từ ngữ, cô nói: "Anh quả thực là người nhã nhặn, nhưng anh, khụ khụ, đã lợi dụng tôi. Tôi nghĩ điều đó nên được bù đắp."