Rất nhanh đã đến nơi ở, nhưng Phó Thiên không có tỉnh lại.
Tần Hạ đang do dự có nên gọi anh dậy hay không, bỗng nhiên tài xế Chương Dục Châu nhẹ giọng nói một câu.
"Tôi lần đầu tiên thấy tổng giám đốc được ngủ yên ổn như vậy".
Tần Hạ kinh ngạc nhìn về phía anh: "Lần đầu tiên?".
Chương Dục Châu chú ý tới ánh mắt của cô, đẩy kính mắt lên nói: "Chứng mất ngủ của tổng giám đốc rất nghiêm trọng, nhất là buổi tối, thường xuyên mất ngủ, cho dù thời gian có mệt đến mức phải ngủ, cũng thường rất nhanh giật mình tỉnh lại".
Tần Hạ nghiêng đầu nhìn Phó Thiên đang ngủ rất say, vẫn cho rằng chỉ là chứng mất ngủ bình thường, thật không nghĩ tới lại nghiêm trọng như vậy: "Vẫn không ngủ, thân thể của anh ấy sẽ không chịu nổi mất?".
"Có lẽ chính là thói quen".
Chuyện này mà cũng là thói quen sao?
Tần Hạ đột nhiên không đành lòng đánh thức anh, bỗng nhiên cô phát hiện chính mình xem thường chứng mất ngủ của Phó Thiên, một người có thể thức trong một thời gian dài như vậy, hoặc chỉ ngủ một giấc ngắn mỗi ngày, trừ phi họ là người sắt.
Phó Thiên được mệnh danh là diêm vương của giới kinh doanh, nhưng anh cũng thật sự không phải là diêm vương, như thế nào có thể luôn luôn như vậy.
"Tần tiểu thư, tôi thấy bờ vai của cô hẳn là rất đau, nếu không thì đánh thức tổng giám đốc dậy". Chương Dục Châu chú ý đến tư thế của cô vẫn không thay đổi, sức nặng của tổng giám đốc cũng không phải nhẹ, nãy giờ sợ nó đã tê liệt rồi.
Tần Hạ lắc đầu, "Không sao, tôi kiên trì được".
Chương Dục Châu làm sao mà không nhìn ra cô mềm lòng, không có khuyên nữa.
Nơi ở của Tần Hạ ở ngay trước mắt, gần như cùng lúc xe ngừng lại, Phó Thiên liền thức dậy, trợn mắt, m ột tia sáng sắc nét được phản chiếu ngay lập tức, anh ngửi thấy mùi thơm thoang thoảng của hoa lan trên người Tần Hạ, biến thành một tia ánh sáng nhu hòa.
Phó Thiên thấy cô di chuyển vai trái một cách khó chịu, trong mắt hiện lên một tia đau lòng khó phát hiện, "Xin lỗi, tôi không nghĩ tới sẽ ngủ lâu như vậy, bả vai của em đã tê rần đi, tôi giúp em xoa bóp".
Tần Hja muốn nói không cần, nhưng không nhanh bằng tay của anh, nhiệt của lòng bàn tay được truyền qua lớp vải mỏng, làm nóng da của cô, năm ngón tay xoa vài cái rất điêu luyện, lập tức thoải mái hơn, lời cự tuyệt đến bên miệng bỗng nhiên không nói nên lời.
Cảm giác đau nhức và tê mỏi vai biến mất trong chốc lát, Phó Thiên vẫn tiếp tục xoa bóp, Tần Hạ vội vàng nói dừng, "Được rồi, bả vai của tôi không có việc gì".
Phó Thiên nhìn bàn tay trống rỗng, vẻ mặt có chút mất mát, nhưng vẫn nói một cách phong độ: "Không có việc gì là tốt rồi".
Thoáng nhìn bên ngoài có chút tối, anh còn nói: "Tôi đưa em lên".
Tần Hạ dừng một chút, cuối cùng không có cự tuyệt.
Hai người đi dưới ngọn đèn mờ, đi tới dưới lầu của nơi ở.
Phó Thiên lịch thiệp nói: "Đi lên đi".
Tần Hạ gật đầu, thời điểm đi tới cầu thang, đột nhiên quay đầu lại, "Anh có muốn đi lên ngồi một chút hay không?".
Phó Thiên hơi sửng sốt, dường như không nghĩ tới cô sẽ nói như vậy.
Tần Hạ biết chuyện này có chút đột ngột, hôm nay sáng sớm đã xua đuổi người ta đi, hiện tại lại muốn mời người ta lên ngồi, nó giống như một trò lừa, nước mắt chảy dài trong tim, nhanh chóng giải thích: "Tôi còn chưa ăn cơm tối, muốn ăn một ít mì, anh có muốn lên và ăn một bát trước khi rời đi không?".
"Em chưa ăn cơm như thế nào không nói sớm". Phó Thiên cau mày, giọng điệu có chút gay gắt hơn, khuôn mặt vốn không gần gũi người khác càng thêm kinh hãi.
Đến phiên Tần Hạ sửng sốt, nhìn vẻ mặt không vui của Phó Thiên, nhưng thanh âm lại tràn đầy lo lắng, trong lòng đột nhiên dâng lên một cỗ nước ấm.
Dù không muốn thừa nhận cô cũng không thể xem nhẹ, cô với Phó Thiên mới quen biết một ngày, anh luôn có thể bước vào khi cô tuyệt vọng nhất, để cô không còn tâm tư suy nghĩ về những chuyện buồn đó.