Nghiệt Đồ! Đừng Nắm Lông Vi Sư!

Chương 30

Edit: Min

Phong Hề Hành theo bản năng giơ tay lên, dùng ống tay áo che kín mèo nhỏ, mới xoay người nhìn về phía Cần Tuyền Phong: "Không gì. Lâm sư đệ tạm thời có việc, rời đi trước."

Cần Tuyền Phong nhìn hắn, trên mặt lộ ra một tia hồ nghi.

Phong Hề Hành cho rằng mình đã phát hiện ra cái gì đó, hơi híp mắt, đang cân nhắc có nên đuổi người này đi hay không, liền nghe thấy Cần Tuyền Phong nghi hoặc hỏi: "Phong sư đệ....... Có chuyện gì vui sao?"

Phong Hề Hành ngẩn ra, mới phát hiện khóe môi mình đang bất giác nhếch lên.

Hắn ho nhẹ một tiếng, đầu ngón tay theo bản năng vuốt v3 bộ lông mềm hai cái, miễn cưỡng đ3 xuống khóe môi: "Không có gì. Chỉ là đang nghĩ chuyện yêu thú kia chạy trốn."

Yêu thú chạy mất còn có thể cười vui vẻ như vậy sao?

Cần Tuyền Phong cảm thấy, mình thật sự không thể hiểu đệ tử trẻ tuổi này đang suy nghĩ cái gì.

Dấu vết dây đằng để lại rất lộn xộn, trên nền cát rộng lớn đều là dấu cành cây xẹt qua. Thoạt nhìn là sau khi bị thương, liền có chút hoảng hốt không chọn đường, nhưng dấu vết cuối cùng vẫn là biến mất về một hướng.

Cần Tuyền Phong nhìn qua, có thể nhìn thấy phương hướng xa hơn một chút, dấu vết liền triệt để biến mất ở sa mạc.

Cũng không biết vị Lâm sư đệ kia đến tột cùng là người nào, cư nhiên có thể một mình ngăn cản một con Hóa Đan trung kỳ yêu thú.

"Muốn đuổi theo sao?" Cần Tuyền Phong nhìn Phong Hề Hành, dù sao hắn đã đáp ứng đưa yêu đan của hai con yêu thú kia cho bọn họ.

Phong Hề Hành lạnh mặt gật đầu.

Hắn đối với yêu đan cùng Đá Hồn Băng Tím kỳ thật không có hứng thú gì, nhưng vừa nghĩ đến Lâm Sơ Vân vừa rồi suýt nữa bị dây đằng kia gi3t ch3t, sát ý trong lòng hắn liền không ngừng tuôn trào ra.

Nếu không phải hiện tại lòng bàn tay cảm giác được nhiệt độ của cục bông này, Phong Hề Hành thậm chí hoài nghi mình sẽ trực tiếp đọa ma.

Cần Tuyền Phong thấy quanh thân hắn tràn đầy sát khí, cũng không hỏi nhiều nữa, dẫn đầu ngự kiếm bay đi.

Diễm Sa cũng nghỉ ngơi đủ, vừa mới chạy tới, liền nhìn thấy bóng lưng Cần Tuyền Phong.

Hắn cân nhắc một chút, vẫn là dừng bên cạnh Phong Hề Hành, nhìn bốn phía, thấp giọng hỏi: "Lâm tiên quân đâu?"

Sẽ không phải bị dây đằng giải quyết rồi chứ?

Phong Hề Hành không dấu vết ấn ấn thứ ấm áp ở ngực: "Sư tôn có việc."

Diễm Sa hồ nghi nhìn hắn, luôn cảm giác có chỗ nào không đúng, nhưng rồi lại không nói rõ được chỗ nào.

Hắn gãi gãi gáy, thấy Phong Hề hành không nhúc nhích, lại hỏi: "Phong sư đệ ngươi không đuổi theo Thụ Yêu sao?"

Phong Hề Hành nhíu mày: "Đợi một lát."

Đợi một lát? Đợi cái gì?

Diễm Sa còn muốn hỏi tiếp, liền thấy Phong Hề Hành liếc hắn một cái. Ánh mắt "Yêu thương" này hết sức quen thuộc. Mỗi lần Phong sư đệ sắp đánh hắn, đều sẽ nhẹ nhàng liếc hắn một cái như vậy.

Diễm Sa tắt đài trong 1s, trước khi Phong Hề Hành bùng nổ, liền yên lặng ngự kiếm bay đi.

Đợi đến khi xung quanh không có người, Phong Hề Hành mới thả ống tay áo vẫn chắn trước người xuống. Cục bông nhỏ vẫn nằm ngủ yên trong lòng bàn tay hắn, tới tới lui lui nhiều người như thế, cũng không thể đánh thức vị đại gia này.

Lười biếng như vậy.

Phong Hề Hành bất đắc dĩ chọc chọc hai cái lỗ tai nhỏ, liền thấy người nào đó tựa hồ có chút bất mãn đem mặt vùi vào lòng bàn tay hắn, còn dùng móng vuốt che kín lỗ tai lại.

Rõ ràng là không cho phép chạm vào.

Hắn không khỏi có chút bật cười, cũng không còn nữa khi dễ nhóc mèo con nữa, mà là cẩn thận đem người ta đặt vào trong ngực.

Trong ngực truyền đến nhiệt độ quen thuộc, như thể là nửa phù hợp kia một lần nữa trở lại.

Phong Hề Hành đột nhiên không thể phủ nhận câu nói kia của Diễm Sa. Hắn đích xác có khả năng thích mèo đen nhỏ. Dù sao, ai cũng không cự tuyệt được sinh vật đáng yêu, nhưng hắn vẫn không thể thật sự thích Lâm Sơ Vân.

Bởi vì trễ một hồi mới khởi hành, lúc Phong Hề đi đến bên hồ hàn đàm, Diễm Sa cùng Cần Tuyền Phong đã đứng ở đó hồi lâu.

Nhiệt độ xung quanh hàn đàm cùng núi lửa hoàn toàn khác nhau một trời một vực. Mày Diễm Sa vẫn luôn cau lại, nhưng Phong Hề Hành lại rất thích chỗ này. Nhiệt độ quen thuộc làm cho hắn nghĩ đến băng đàm sau núi.

"Kỳ quái......." Cần Tuyền Phong cau mày nhìn chằm chằm nước hồ.

Chỉ thấy mặt nước vẫn không ngừng nổi lên bong bóng, giống như là ở phía dưới có rất nhiều người ẩn nấp.

Cần Tuyền Phong dùng lưỡi dao gió chém xuống mặt nước, nhưng mà vừa đáp xuống mặt nước, liền giống như là bị cái gì đó cắn nuốt, ngay cả một tia nước cũng không bắn lên.

Hai người cũng không dám mạo hiểm xuống nước. Dù sao linh lực của hai người bọn họ ở trong hàn đàm sẽ bị suy yếu rất nhiều. Nếu dây đằng Thụ Yêu kia đánh lén lúc này, phỏng chừng hai người bọn họ sẽ chết ở đây.

Hiện tại, chỉ có Phong Hề Hành là thích hợp đi xuống xem nhất. Vì thế, hai người không khỏi cùng nhìn về phía Phong Hề Hành.

Nhưng mà Phong Hề Hành sờ sờ cục than nhỏ trong ngực, lại có chút do dự.

Nếu chỉ có một mình hắn xuống nước thì không sao, nhưng trong ngực hắn còn có một vị đại gia nào đó.

Tuy rằng mỗi lần tiếp xúc với nước, ai kia đều sẽ nhu thuận ngồi xổm, nhưng cái đuôi vẫn luôn rất không kiên nhẫn mà quét qua quét lại, rõ ràng là rất mâu thuẫn với nước.

Nghĩ đến đây, Phong Hề Hành quyết đoán từ bỏ lựa chọn xuống nước. Hắn nửa quỳ bên cạnh hàn đàm, đầu ngón tay phải chạm vào mặt nước.

Bắt đầu từ đầu ngón tay Phong Hề Hành, một đạo băng sương nhanh chóng lan tràn ra ngoài, mặt nước bắt đầu đóng băng.

Theo băng sương xuất hiện, động tĩnh trên mặt nước càng lúc càng lớn. Giống như ý thức được nguy hiểm, nhưng cho dù như thế, dây đằng kia vẫn không xuất hiện.

"Chuyện gì xảy ra......." Diễm Sa nhịn không được lẩm bẩm, "Chẳng lẽ Thụ Yêu kia ở phía dưới đánh nhau hả?"

Lời của hắn vừa dứt, mặt nước chợt xuất hiện một đạo thân ảnh, theo đó phía sau là vô số dây đằng.

Người nọ thoạt nhìn rất chật vật, quần áo trên người ướt đẫm, còn bởi vì cùng dây đằng đánh nhau, trên da lộ ra đầy vết siết xanh tím.

"Bạch Lăng Hàm?!" Diễm Sa kinh ngạc thốt lên.

Cần Tuyền Phong cũng có chút kinh ngạc. Dù sao hắn cũng tận mắt nhìn thấy Bạch Lăng Hàm chạy trốn. Bất quá, hắn rất nhanh ý thức được Bạch Lăng Hàm rốt cuộc là có chủ ý gì, sắc mặt trầm xuống, ánh mắt đảo qua tay Bạch Lăng Hàm, cư nhiên thật sự nhìn thấy tay trái của cậu ta cầm một khối gì đó.

"Phong sư đệ, Diễm sư đệ." Cần Tuyền Phong ý bảo hai người nhìn về phía tay trái Bạch Lăng Hàm.

Bởi vì Bạch Lăng Hàm nắm rất chặt, cho nên Diễm Sa cũng không thấy rõ cậu ta đang cầm cái gì, chỉ có thể nhìn ra là một khối đá.

Không phải là Đá Hồn Băng Tím đấy chứ?

Diễm Sa trong nháy mắt sốt ruột, muốn động thủ đoạt lại khối đá. Tuy rằng, sau khi Phong Hề Hành nhìn thấy khối đá kia có chút  kinh ngạc, nhưng vẫn ngăn cản Diễm Sa.

"Phong sư đệ?" Diễm Sa nôn nóng nhìn Phong Hề Hành, "Đó có thể là..."

Hắn nói một nửa, đột nhiên ý thức được Cần Tuyền Phong vẫn còn ở bên cạnh. Mặc dù Cần Tuyền Phong đã đáp ứng đem bảo vật cho bọn họ, nhưng vạn nhất bởi vì Đá Hồn Băng Tím quá trân quý. Nhỡ hắn ta đổi ý, muốn động thủ cướp thì sao?

Diễm Sa yên lặng nuốt nửa câu sau trở về.

Phong Hề Hành lắc đầu, chỉ nói một câu: "Đó không phải." Cũng không tiếp tục giải thích khối đá kia rốt cuộc là cái gì.

Sắc mặt Bạch Lăng Hàm trắng bệch, Bích Thủy Kiếm trong tay không ngừng cắt đứt dây đằng, nhưng vẫn bị quấn lấy mắt cá chân, từ trên không trung hung hăng kéo xuống.

Lần này rơi đặc biệt tàn nhẫn, đau đến nỗi, cậu ta thét lên một tiếng đau đớn, rồi phun ra một ngụm máu.

Cậu ta vốn đã đông lạnh trong hàn đàm nửa ngày, thật vất vả mới tìm được sào huyệt của yêu thú, còn chưa kịp nhìn nhiều đã bị dây đằng mạnh mẽ kéo ra, một đường không biết đụng phải bao nhiêu tảng đá.

Cảm giác được bảo vật trong tay, trong lòng Bạch Lăng Hàm mới dễ chịu một chút. Nếu không phải cậu ta nhanh tay, có khi lần này ăn mệt về đến nhà!

Bạch Lăng Hàm căn bản không muốn dây dưa với dây đằng, một lòng chỉ muốn chạy trốn khỏi nơi này. Nhưng mà đám dây kia lại không có ý định tha cho cậu ta.

Nó biết rõ mình hôm nay trốn không thoát, dù là thời kỳ mạnh nhất cũng đánh không lại ba nhân tu Kim Đan kỳ, càng đừng nói đến nó hiện tại đã bị thương không nhẹ.

Nhưng cho dù như vậy, nó nhất định khiến cho tên trộm này phải trả giá đại giới!

Bạch Lăng Hàm thật vất vả mới chặt đứt dây đằng trên cổ chân, lại bị dây đằng khác quấn lấy, quả thực tức đến hộc máu. Cậu ta căn bản không biết vì sao mình lại bị chúng nó nhìn chằm chằm. Nếu nói có thù, chẳng lẽ không phải là những người kia đánh nó sao? Cậu ta đâu có đánh nhau với nó?

Thấy bên bờ có người, Bạch Liên Hoa theo bản năng nhìn qua, ánh mắt theo thói quen mang theo điềm đạm đáng thương cùng cầu khẩn.

"Cái này........" Diễm Sa nhìn Bạch Lăng Hàm một chút, lại nhìn Phong Hề Hành cùng Cần Tuyền Phong hoàn toàn không có ý động thủ. Cuối cùng yên lặng quay lưng đi, làm bộ như không nhìn thấy gì cả.

Bạch Lăng Hàm hận đến mức răng sắp cắn nát, cũng bởi vậy mà động tác của cậu ta chậm đi vài phần, lại một lần nữa bị dây đằng quấn lấy.

Lúc này đây, đám dây này không có chút ý tứ lưu thủ. Vô số dây đằng  nhanh chóng bọc Bạch Lăng Hàm thành một cái kén màu xanh biếc, chuẩn bị kéo cậu ta xuống dưới nước.

Bạch Lăng Hàm biết mình không thể do dự nữa, nếu không, tuyệt đối sẽ chết ở chỗ này. Trong mắt cậu ta hiện lên một tia phẫn hận, nhưng cũng không thể không lấy ra một cái mộc bài.

Mộc bài kia thoạt nhìn bình thường, ở giữa có một bộ vân đồ (ảnh mây), giống như là có người tiện tay điêu khắc thành.

Vì thế, sau khi Bạch Lăng Hàm nhập vào trong một tia linh lực, mộc bài trong nháy mắt hiện lên một tia linh quang, Bạch Lăng Hàm vốn bị dây đằng quấn chặt lấy, cứ như vậy đột ngột biến mất.

Cần Tuyền Phong ngẩn người, chợt yên lặng quay đầu nhìn về phía Phong Hề Hành:  "Đó là.......... Linh bài của Linh Vân phong?"

"..." Sắc mặt Phong Hề Hành đen sạm.

Đó đích thật là linh bài của Linh Vân ohong.

Cái gọi là linh bài, kỳ thật chính là phong chủ của mỗi phong, ban cho đệ tử mình coi trọng một kiện pháp khí bảo mệnh. Nếu gặp phải nguy hiểm, có thể đem linh lực rót vào trong linh bài, chỉ cần không phải là bị đại năng lực của Đại Thừa kỳ vây khốn, linh bài này có thể đem người đưa trở lại Điểm Tinh tông.

Linh bài chế tác rất phiền toái, cũng bởi vậy rất ít. Mỗi phong nhiều nhất chỉ có ba khối, ít nhất là Linh Vân Phong, chỉ có một khối.

Nhưng hắn vẫn cho rằng linh bài của Linh Vân phong là ở trong tay Lâm Sơ Vân, ai biết tên này cư nhiên đem linh bài đưa cho Bạch Lăng Hàm!

Nếu không phải bây giờ bên cạnh có người, Phong Hề Hành tuyệt đối sẽ kéo con mèo nhỏ nào đó ra, sau đó —— sau đó —— sau đó xoa một trận lông!

Cần Tuyền Phong thấy sắc mặt Phong Hề Hành không tốt, liền biết mình đoán không sai. Chỉ là không nghĩ tới, Lâm tiên quân cư nhiên đối với Bạch Lăng Hàm lại yêu thích như thế, ngay cả một khối linh bài duy nhất cũng tặng.

Hắn nhịn không được đồng tình nhìn Phong Hề Hành một cái, đáng thương Phong sư đệ không chỉ không có linh bài, đến bây giờ, ngay cả linh kiếm bản mệnh tcũng không có.

Không có Bạch Lăng Hàm, ba người cũng không hề lưu thủ, Phong Hề Hành trực tiếp đóng băng hàn đàm, làm cho dây đằng kia không có biện pháp chui về đáy nước. Hai người còn lại rất nhanh đã giải quyết xong thụ yêu.

Giao dịch của Cần Tuyền Phong cùng ba người đến nơi này cũng đã kết thúc. Hắn không nề hạ ở lại, vội vàng chạy trở về giúp sư đệ đồng môn chữa thương.

Phong Hề Hành vẫn không muốn xuống nước, Diễm Sa liền xung phong lặn xuống, tìm được huyệt độ.ng của dây đằng. Nhưng mà, hắn đem bên trong lật tung tứ phía lên, cũng không tìm được Đá Hồn Băng Tím mà Lâm Sơ Vân nói.

Không phải thật sự là bị Bạch Lăng Hàm lấy đi chứ?

Diễm Sa trong lòng lo lắng không thôi, lại tìm hai vòng, xác định thật sự không có, mới không tình nguyện lên bờ. Dùng linh lực hong khô nước trên y phục, Diễm Sa đem linh thạch cùng hai kiện pháp bảo ở phía dưới vơ vét đưa cho Phong Hề Hành.

"...... Không phải thật sự bị Bạch Lăng Hàm mang đi chứ?" Diễm Sa lo lắng nói.

Phong Hề Hành sắc mặt như thường, hắn tuy rằng cũng không rõ khối đá kia  ở nơi nào, nhưng lại biết, thứ mà Bạch Lăng Hàm mang đi cũng không phải là nó.

Đó là một hòn đá dẫn ma.

Dẫn ma thạch là hòn đá phổ biến nhất của ma giới, tương tự như linh thạch, nhưng tràn ngập ma khí. Nếu tiếp xúc với dẫn ma thạch trong thời gian dài, sẽ bị ma khí hấp dẫn, cho đến khi sa đọa thành ma.

Phong Hề Hành không rõ vì sao sào huyệt yêu thú này lại có dẫn ma thạch, nhưng hắn cũng không có hảo tâm nhắc nhở Bạch Lăng Hàm chuyện này.

Nếu Bạch Lăng Hàm nhập ma.........

Nhẹ nhàng gảy đùa hai cái nhóc mèo con trong ngực, Phong Hề Hành thu hồi suy nghĩ, đem yêu đan Phệ Kim Thử đã đáp ứng, cùng với yêu đan của Hoả Thụ Yêu đưa cho Diễm Sa

Diễm Sa nhíu nhíu mày, cũng không có ý tiếp nhận. Nói muốn giúp Phong sư đệ lấy được Đá Hồn Băng Tím, hiện tại ngay cả bóng dáng của khối đá đó cũng không có, hắn nào không biết xấu hổ mà còn muốn yêu đan.

Phong Hề Hành nhìn Diễm Sa một cái, khó có được tâm tình tốt, nhẫn nại giải thích một câu: "Ta biết Đá Hồn Băng Tím ở đâu."

Cho nên ngươi có thể mang theo đồ vật đi rồi.

Nhưng mà ——

"Ở đâu?" Diễm Sa theo bản năng lại hỏi.

Phong Hề Hành bắt đầu nghiêm túc suy nghĩ, có phải nên đánh tên này một trận mới đuổi nhanh được đi hay không?

Mắt thấy ánh mắt Phong sư đệ nhìn mình không đúng, Diễm Sa rốt cuộc ý thức được, nếu mình không đi có thể sẽ bị đánh. Hắn sờ sờ chóp mũi, vẫn là ngoan ngoãn tiếp nhận yêu đan, sau đó nhanh chóng chạy đi.

Giống như phía sau có yêu thú đuổi theo.

Xung quanh rốt cục an tĩnh, Phong Hề Hành nhẹ nhàng ôm Lâm Meo Meo ra.

Cứ như vậy một hồi, lúc đầu ai đó vừa mới còn ngủ thành một đoàn, giờ chuyển sang nằm hình chữ X, cái đuôi nhỏ tựa hồ bị đè không thoải mái, còn ngẫu nhiên lắc lư một chút.

Muốn đánh thức hay không đánh thức........ Phong Hề Hành suy nghĩ nửa ngày, cuối cùng ôm đại gia, tuỳ tiện tìm gốc cây ngồi xuống.

Quên đi! Quấy rầy tiểu gia hủy, đổi lại là vài vết cào!

......

Lâm Sơ Vân ngủ khá ngon, ngoại trừ luôn có người luôn kéo đuôi y ra. Y còn có một giấc mơ kỳ lạ.

Trong mộng, hình như y đang sinh sống bên một hồ nước kỳ quái, rõ ràng xung quanh có rất nhiều yêu thú hung ác, nhưng y lại một chút cũng không sợ hãi, còn dám lấy độc xà, kéo cánh chim ưng khổng lồ.

Ngẫu nhiên nơi này sẽ có một con cự thú màu đen xuất hiện, những yêu thú kia đều sẽ rất thuận theo cúi đầu —— Ngoại trừ y, thậm chí y còn dám bò l3n đỉnh đầu cự thú kia!

Cự thú cũng không tức giận, còn dùng đuôi trêu chọc y. Mặc dù mỗi lần bởi vì không bắt được mà tức giận, nhưng lần sau, y vẫn tiếp tục bị lừa.

Giấc mộng này thật sự quá chân thật. Lúc tỉnh lại Lâm Sơ Vân còn có chút hoảng hốt, thậm chí hoài nghi mình đã quên cái gì đấy. Bất quá rất nhanh y liền phục hồi tinh thần, lắc lắc đầu, không suy nghĩ lung tung nữa.

Nó chỉ là một giấc mơ.

Lâm Sơ Vân bình tĩnh đứng lên, duỗi thắt lưng, lắc lắc cái đuôi, sau đó li3m li3m móng vuốt ——

Động tác rửa mặt của Lâm Meo Meo bỗng dưng dừng lại, cúi đầu nhìn mình một chút, một lúc lâu sau phát ra một tiếng kêu ủy khuất.

"Meo!" Quả nhiên là biến trở lại!

Tuy rằng lúc đánh nhau đã biết mình sắp biến thành mèo, nhưng vừa tỉnh lại thật sự biến thành mèo, trong lòng vẫn có chút chênh lệch.

Không được, y phải nhanh chóng giải quyết vấn đề độc dược này!

Lâm Sơ Vân mất hứng vẫy đuôi hai cái, giương mắt đánh giá bốn phía một chút, mới chú ý tới cách đó không xa có một cái hàng đàm.

Đây là....... Sào huyệt của dây đằng thụ yêu kia?

Nó phỏng chừng đã bị tiêu diệt, hàn đàm lặng tĩnh như một vũng nước chết, Lâm Sơ Vân hơi ngẩng đầu lên, mắt mèo màu xanh biếc liền thấy được linh lực bố trí xung quanh.

Là Phong Hề Hành thiết lập, dùng để ngăn cách không khí lạnh như băng bên ngoài, chả trách y không có cảm giác lạnh. Trong lòng Lâm Sơ Vân vui mừng một trận, quả nhiên nuôi đồ đệ này không sai.

Lại nhìn nhìn, tiểu đồ đệ nhà mình đang dựa vào thân cây, mệt mỏi ngủ thiếp đi.

Ngẫm lại cũng đúng, trong hai ngày ngắn ngủi, tiểu đồ đệ vừa đánh Yêu Chu vừa đánh Phệ Kim Thử, lần này lại thêm Thụ Yêu, khẳng định mệt muốn chết.

Nói đến Thụ Yêu, Lâm Sơ Vân mãnh liệt nghĩ đến mục đích của mình.

Đá Hồn Băng Tím!

Mèo nhỏ lập tức sốt ruột, hiện tại yêu thú đã bị giải quyết rồi! Vậy khối đá kia bị ai lấy đi?!

Xung quanh cũng không có ai để hỏi, Lâm Sơ Vân đành phải tự lực cánh sinh, móng vuốt nhỏ ở trên người Phong Hề Hành lay một vòng, thậm chí còn chui vào trong áo ngoài của Phong Hề Hành tìm. Cái đuôi nhỏ nhắn gấp gáp vung thẳng, cũng không tìm được Đá Hồn Băng Tím.

Sẽ không bị Bạch Lăng Hàm cướp đi chứ.......

Lâm Sơ Vân trong nháy mắt liền lo lắng. Y nhìn Phong Hề Hành một chút, lại nhìn bên kia hồ bên, cắn răng từ trên tay Phong Hề Hành nhảy xuống.

Không có linh lực hộ thuẫn của Phong Hề Hành, không khí lạnh xung quanh liền bao phủ mèo nhỏ. May mà lông trên người coi như giữ ấm, y li3m li3m chóp mũi, liền nhanh chóng chạy về phía hàn đàm.

Bởi vì bản năng, sau khi biến thành mèo, Lâm Sơ Vân cũng không thích nước, nhưng không có biện pháp, Đá Hồn Băng Tím trong nguyên thư là ở bên cạnh hàn đàm. Y muốn xác định xem, rốt cuộc là có bị người ta lấy đi hay không.

Phạm vi của hàn đàm rất lớn, mà trong truyện miêu tả Bạch Lăng Hàm lấy được khối đá đó dị thường mơ hồ.

Cái gì mà hàn đàm một bên, một khối đá vụn tầm thường, trong đó loáng thoáng lóe ra ánh sáng u tử.

Một bên là bên nào, đá vụn là đá vụn bao nhiêu, ánh sáng tím tím... Làm thế nào có ánh sáng!

Cho nên, rốt cuộc là cái nào????????

Mèo nhỏ nóng nảy, dùng móng vuốt chụp nát cục đá bên trái, không có, lại dùng móng vuốt chụp nát cục đá bên phải, cũng không có. Ngay khi y muốn tiếp tục chụp tung những cục đá đó, liền một bàn tay từ phía sau ôm y nó.

Mèo nhỏ đầu tiên là theo bản năng xù lông, nhưng y rất nhanh ý thức được người phía sau là ai, thân thể theo bản năng thả lỏng, bất đắc dĩ nghiêng đầu: "Meo..........."

—Tiểu đồ đệ, đánh thức ngươi hả?

Phong Hề Hành ôm cục bông vào trong ngực, sắc mặt mới thả lỏng một chút. Hắn chỉ là muốn nhắm mắt dưỡng thần, lại không để ý ngủ thiếp đi, tỉnh dậy liền phát hiện cục bông vốn nên ở trong lòng bàn tay lại không thấy đâu, tim cũng ngừng đập một thoáng.

Hắn cúi đầu cẩn thận nhìn mũi móng vuốt trắng như tuyết, xác định không dính bụi cũng không bị thương, mới xoa xoa mũi tai y, mỉm cười nói: "Sư tôn là muốn đem những cục đá này cắt nát ra à?"

Tiểu đồ đệ gần đây luôn thích động tay động chân......

Lâm Sơ Vân dùng móng vuốt đập ngón tay Phong Hề Hành, ngồi xổm trong lòng bàn tay anh, giọng sữa mở miệng: "Meo!"

—Đúng vậy!

Rõ ràng chỉ là một cục bông, lại luôn cố gắng tạo ra uy nghiêm của sư tôn, cuối cùng lại làm cho người ta cảm thấy dị thường đáng yêu.

Ý cười trong mắt Phong Hề Hành càng sâu, không khỏi ho nhẹ một tiếng, đem ý cười nhịn trở về. Linh lực xung quanh hoá băng kiếm, đem tất cả đá ở bốn phía đều cắt ra.

Nhưng mà lại không phát hiện Đá Hồn Băng Tím.

Mắt thường có thể thấy được mèo nhỏ sốt ruột, ở trong lòng bàn tay xoay quanh hai vòng, lại muốn nhảy xuống tự mình tìm đi.

Thấy thế, Phong Hề Hành rốt cuộc cũng không đành lòng. Chọc chọc y, tay kia lật một cái, đem một khối đá hình tròn to bằng mèo nhỏ, đặt trước mặt y.

"Sư tôn tìm cái này sao?"

Lâm Sơ Vân ngẩn ra, thuận chân vỗ vỗ, khối đá cũng không có bị đập nát, còn có thể mơ hồ nhìn thấy bên trong tảng đá lóe ra màu tím u.

Đây rõ ràng chính là Đá Hồn Băng Tím!

Cũng không biết Phong Hề Hành tìm được ở đâu, nhìn y sốt ruột như vậy, cư nhiên còn giấu diếm không nói cho y biết. Lâm Meo Meo tức giận đến mức có chút tự kỷ, ở trong lòng bàn tay cuộn thành một quả bóng đen tròn.

Y trông gần giống hệt với khối đá đó.

Không thể cười, cười là dỗ dành không được.

Phong Hề Hành ho nhẹ một tiếng, dùng hết lực nhẫn nại, mới đem ý cười bên môi nhịn trở về.

Hắn thấy, bây giờ mình có một niềm vui mới. Chẳng hạn như....... Cố ý chọc cục bông tức giận, sau đó lại nghĩ biện pháp dỗ dành y. Mặc dù nghe có vẻ hơi ấu trĩ, nhưng Phong Hề Hành luôn làm việc theo tâm tình của mình.

2

"Sư tôn, là Hề Hành sai rồi." Phong Hề Hành thấp giọng nói, một bàn tay nhẹ nhàng sờ bộ lông từ đầu lỗ tai đến đầu đuôi, sau đó bị cái đuôi bất mãn đập ra.

"Hề Hành chỉ là nhìn thấy khối đá này đẹp mắt, muốn đưa cho sư tôn......." Giọng điệu của Phong Hề Hành mang theo một tia mất mát.

Cục bông nhỏ không ngẩng đầu, nhưng lại giật giật.

Phong Hêt Hành không ngừng cố gắng: "Sư tôn đối với Hề Hành tốt như vậy, Hề Hành cũng muốn vì sư tôn làm chút chuyện gì đó."

Thái độ rất chân thành.

Lâm Sơ Vân rốt cục không nhịn được, thật cẩn thận thò đầu ra, sau đó liền nhìn thấy biểu tình khổ sở của tiểu đồ đệ.

Trong lòng y không khỏi có chút tư vị, y kỳ thật cũng không có làm cái gì, lại còn cần tiểu đồ đệ phân tâm chiếu cố mình. Nhưng Phong Hề Hành vẫn cảm thấy mình đối với hắn rất tốt, thậm chí muốn tặng y lễ vật.

Đồ đệ tốt như vậy, nguyên chủ rốt cuộc vì sao không quý trọng chứ?!!!

Vừa nghĩ đến những chuyện xấu trước kia mà nguyên chủ làm với Phong Hề Hành, Lâm Sơ Vân lại mềm lòng. Y suy nghĩ một chút, cuối cùng chủ động cọ đầu đầu ngón tay tiểu đồ đệ.

Trong mắt tiểu đồ đệ quả nhiên hiện lên một tia mừng rỡ, đầu ngón tay thật cẩn thận thuận theo lông y.

Ngay từ đầu Lâm Sơ Vân còn cố gắng duy trì tư thế ngồi xổm, nhưng Phong Hề Hành vuốt lông thật sự là quá thoải mái. Sau đó, y chậm rãi nằm sấp xuống, cuối cùng liền triệt để nằm liệt ở trong lòng bàn tay Phong Hề Hành.

Giống như một chiếc bánh mèo con đáng yêu.

Thật sự không phải y mất giá, mà là thủ pháp của tiểu đồ đệ nhà mình thăng cấp quá nhanh á!

................