Ngộ Phật

Chương 74: Giữa lòng vô tận

HÀNH TẨU BÊN NGOÀI.

Yêu tu râu quai nón nom có vẻ bê tha này tên là Côn Thủy, nguyên hình là cá côn - một loại yêu thú có kích thước khổng lồ, Giang Trừng từng thấy hình trong tạp chí Yêu thú rồi. Cá côn sống ở biển, có cái miệng gồm ba tầng răng nhọn chiếm gần nửa quả đầu, dẫu dưới biển sâu có vô vàn yêu thú thì vẫn thuộc hàng không dễ trêu vào.

Nhưng loài hung thú ấy thời khắc này lại hóa thành người và đến lánh nạn ở thành trì tu chân ven biển của nhân loại, có thể thấy lòng biển Vô Tận đã vô cùng nguy hiểm.

"Ngoại trừ tử giới xuất hiện trên mặt biển, trong lòng biển cũng đã xuất hiện tử giới, chỉ vì tu sĩ loài người chưa xuống biển nên chưa phát hiện, mảng tử giới trong lòng biển khổng lồ hơn trên mặt biển nhiều, tôi ở gần đấy, rốt cũng bị ép phải chuyển đi, không chỉ tôi mà yêu thú ở vùng biển đấy đều đã cuốn gói hết cả." Ánh mắt Côn Thủy dài dại, Giang Trừng hỏi gì gã bình tĩnh đáp nấy.

Đương nhiên gã sẽ chỉ tiết lộ những điều không mấy quan trọng với mình, nếu Giang Trừng hỏi chuyện bí mật một chút, tiềm thức Côn Thủy phản kháng rất kịch liệt, tất không hiệu quả. Vì thế, Giang Trừng hỏi rất cẩn thận.

"Bọn ông rút khỏi nơi ấy là vì trong tử giới có thứ gì nguy hiểm à?"

Côn Thủy ngập ngừng giây lát mới đáp: "Không biết, nhưng tử giới sẽ thôn tính hết mọi vật, nó ngốn tất cả những thứ tồn tại trên vùng mình chiếm được, không đi sẽ bị nuốt chửng, nguy hiểm lắm."

Giang Trừng nhịp nhịp ngón tay trỏ xuống bàn, ngoái đầu nhìn bầu trời trập trùng mây đen đàng xa. Cô tiếp xúc với tử giới nhiều hơn người khác, cô tận mắt chứng kiến mảng tử giới đầu tiên xuất hiện ở sơn phái Xuất Trần, khi ấy nó chỉ khiến người ta chấn động chứ chẳng có vẻ gì là quá nguy hiểm, nhưng chỉ trong vài ngày ngắn ngủi, nó đã khiến nhân loại phải kiêng dè hơn thêm.

Sau này, lúc ở mộ U Tổ, cô còn từng cùng đại sư lên tử giới, bên trong đấy rỗng không nhưng Giang Trừng luôn cảm thấy bất an, trộm nổi gai ốc suốt, song chẳng phát hiện được gì. Tử giới, rốt cuộc là thứ gì? Chỉ là một thế giới đã chết bỗng dưng xuất hiện? Không, chẳng thể nào đơn giản như thế.

"Nó nuốt cả vật sống lẫn vật chết và cả không gian của thế giới này, không gian bị nó chiếm lấy đều biến mất hết."

Nghe Côn Thủy nói thế, tay Giang Trừng khựng lại, đột nhiên trợn trừng mắt, lộ vẻ không tài nào tin nổi. Cô nảy ra một ý nghĩ đáng sợ.

Những mảng tử giới mà cô tiếp xúc đều xuất hiện trên trời, cao xanh vốn chẳng có gì, cô chỉ cảm thấy bị che mất một khoảng thinh không, nhưng nếu tử giới xuất hiện dưới đất, ở các thành trì người đến kẻ đi thì sao? Chúng sẽ chồng lên nhau ư? Không, tử giới sẽ chiếm lấy chỗ vốn dĩ, cũng có nghĩa tử giới chính là một cái miệng khổng lồ sẽ nuốt trọn không gian vốn có của thế giới này, lấp chính nó vào đấy.

Nếu tử giới xuất hiện trên mặt đất, thành trì nơi ấy, thậm chí cả những người chưa kịp rời đi đều sẽ biến mất toàn bộ. Hiện thời đất liền vẫn chưa xảy ra tình trạng này, nhưng tất cả tử giới đã xuất hiện đều đang bành trướng không ngừng, lan đến mặt đất hồ như chỉ là vấn đề thời gian. Tử giới lan tràn, con người có thể chuyển nơi ở, nhưng nhỡ một ngày nào đấy, tử giới chiếm cứ toàn bộ thế giới thì sao? Cư dân của thế giới này biết đi đâu được nữa?

Có phải sẽ như những cư dân từng sống ở tử giới? Nhưng nơi ấy đã xảy ra chuyện gì mà lại thành cõi chết thế kia? Những sinh linh nơi ấy, dù sống hay chết, đã biến đâu mất rồi? Cả thảy đều bỏ ngõ.

Đến cả người không thuộc thế giới này như Giang Trừng, lúc này đây cũng phải toát mồ hôi lạnh vì những phỏng đoán ấy. Đúng là thế giới này rất rộng lớn, nhưng theo sự xuất hiện ngày càng nhiều và tốc độ lan tràn ngày càng nhanh của tử giới, ngày tận thế cách họ đã không còn xa nữa.

Giang Trừng biết, ắt hẳn các lão tổ thuộc những tông môn lớn đã có những suy đoán riêng, có lẽ đại hội Thiên Cơ lần trước được mở ra để họp bàn cách giải quyết, song đến nay vẫn chưa công bố tin tức chính xác, có thể thấy vấn đề tử giới này rất hóc búa, đến các lão tổ cũng chưa tìm được biện pháp áp chế.

Tạm nén sầu lo vào lòng, Giang Trừng lại dồn tâm trí vào việc tìm kiếm tung tích sư phụ. Rõ ràng đã sắp xảy ra chuyện lớn, thời khắc này, sự mất tích của sư phụ sẽ đẩy dòng Bạch Linh của họ vào muôn trùng nguy cơ, đã không đơn thuần chỉ là an nguy của mỗi sư phụ mà còn liên quan đến tất cả đệ tử bọn cô.

Phải tức khắc tìm được sư phụ!

Giang Trừng hỏi Côn Thủy thêm vài câu về tình hình dưới biển Vô Tận, sau khi nắm bắt khái quát thì không dừng chân lâu, cô trực tiếp đội mưa rời đi.

Cô không thể cứ đi thẳng đến tử giới trong lòng biển để dò thám được, phải đến hòn đảo thuộc cụm bảy mươi bảy hải đảo gần tử giới một chút nghe ngóng đã. Nay hòn đảo gần tử giới nhất là đảo Thích Gia, nghe tên đã biết họ Thích là gia tộc tu chân lớn nhất trên đảo này rồi.

Sóng bên bờ đã dịu hơn nhiều, chỉ trong thời gian ngắn, mây đen xa kia bắt đầu tan bớt, vừa đến bờ biển ngoài thành, Giang Trừng đã thấy một người ngự kiếm vội vàng bay thẳng về phía biển, trông còn gấp gáp hơn cả cô.

Mở tấm bản đồ vừa đổi được ra, bấm quyết tìm hướng đi xong, Giang Trừng cũng phất áo ngự kiếm lao đến nơi mây đen đang tụ họp.

Biển Vô Tận không chỉ có sóng là nguy hiểm, có lẽ nên nói thứ hiền nhất chính là những ngọn sóng trông dữ dội ấy, đám hung thú ẩn nấp dưới lòng biển, chực chờ săn mồi mới thực sự nguy hiểm. Đâu phải tất cả yêu thú đều có thể tu thành người và mở mang linh trí, phần lớn cư dân của biển chính là đám ăn thịt hung tàn kia.

Một con hung thú với cái mồm khổng lồ đầy răng cưa bỗng xông vù ra khỏi mặt biển, chồm đến đớp Giang Trừng đang bay. Giang Trừng đã ngự kiếm ở độ cao an toàn rồi, nhưng con hung thú này thực sự rất to, lúc mở to mồm lao đến chỗ cô, cái đuôi với chiều dài bằng nửa cơ thể vẫn còn nằm dưới nước.

Trông thì kinh khủng nhưng Giang Trừng đã ngự kiếm lướt qua đám răng trong cái mồm há to của nó, tư thái vô cùng thong dong. Con hung thú nọ chỉ nhờ vào chiêu búng người này để đớp Giang Trừng, giờ cô lách mất, nó đành hậm hực rơi lại xuống biển, tiếp tục núp chờ con mồi kế đến.

Bay giữa biển, không phải cứ cách mặt nước đủ cao là an toàn, vì chẳng ai rõ trong lòng biển có những loại yêu thú kỳ lạ gì, thậm chí rất nhiều loài có thể phóng vụt lên kéo tu sĩ đang ngự kiếm trên trời xuống đấy.

Giang Trừng ngự kiếm rất tốc độ, thế là cô nhanh chóng trông thấy tu sĩ đi biển ngay trước mình ban nãy. Vị tu sĩ ấy đang gặp nguy hiểm, một đàn yêu thú mình dài nửa mét rộng một ngón tay trông như chỉ đen liên tục phóng từ dưới biển lên chỗ y, tốc độ cực nhanh vang tiếng xé gió, Giang Trừng liếc thoáng qua đã nhận ra đấy là loài rắn Hải Tiêu.

Loài rắn này sống trên mặt biển, mình mang kịch độc, khốn nạn nhất là lại tập trung theo bầy, vài trăm con cùng hành động. Yêu thú biển, những loài vô cùng mạnh sẽ sống đơn lẻ, còn lại sẽ tụ tập quần cư.

Giang Trừng tức khắc bay sang, mười mấy chiếc châm đen kẹp giữa các ngón tay thoắt cái đã lấp lóe ánh vàng, đâm phọt óc mười mấy con rắn Hải Tiêu đen. Đám rắn bị cô phóng châm qua đầu rơi đồm độp xuống biển rồi bị đồng loại xé xác làm thịt, mặt biển loang loáng sắc đỏ nhạt.

Dùng cách này giải nguy cho tu sĩ nọ, Giang Trừng không đến quá gần, thấy y có thể tự ứng phó được rồi mới chắp tay chào một cái. Tu sĩ nọ vội trả lễ, khua tay ném một vật cho cô, cao giọng: "Đa tạ đạo hữu ra tay cứu giúp, xin nhận chút quà mọn này."

Hai người không cùng hướng tách ra từ đây, Giang Trừng cất viên minh châu to cỡ trứng bồ câu ấy vào túi trữ vật, tiếp tục lên đường.

Trong thời gian lịch luyện, cô đã giết rất nhiều người, cứu không ít người, đương nhiên cũng từng được người cứu. Đi đường thấy người gặp nạn, những tu sĩ xuất thân chính thống thường sẽ ra tay giúp đỡ, trừ trường hợp quá nguy hiểm, tự thấy không làm được gì hoặc những kẻ lòng dạ bất chính, tham sống sợ chết hay tử thù của nhau mới nhắm mắt làm lơ.

Trong cõi tu chân đa phần là khung cảnh hòa thuận hữu hảo này, đám cặn bã ác độc kia vẫn thuộc số ít. Có kẻ ích kỷ, ắt cũng có người nhân từ lắm thay.

Càng đi ra xa, càng có ít yêu thú đột nhiên lao ra đớp cô. Giang Trừng thầm nhủ, yêu tu Côn Thủy nói đúng thật, lòng biển xa này hẳn đã bị tử giới nuốt mất, thế nên đám yêu thú dữ tợn vốn cư trú nơi đây lũ lượt dời về vùng duyên hải khiến nơi ấy nguy hiểm hơn nhiều, càng đến chỗ sâu, yêu thú trái lại càng ít.

Giang Trừng đứng trên kiếm dõi mắt thật xa, cô đã có thể thấy rất rõ mảng tử giới treo ngược trên biển rồi. Cũng như mảng ở mộ U Tổ, từng khối kiến trúc đen nặng trĩu tử khí, khiến vùng biển nó che lấp mất nhuốm mùi chẳng lành theo.

Giang Trừng định lên đường đến đảo Thích Gia, cách đấy không xa bỗng vọng tới tiếng kêu cứu của một cô gái, nhớ lại chuyện nữ tu mất tích liên tục xảy ra gần đây, cô tức khắc lao về phía nọ.

Nhưng đến nơi rồi Giang Trừng mới phát hiện ở đấy không chỉ có mỗi cô gái mà còn cả hai chàng trai, có vẻ ba người này thuộc cùng một tông môn, hai nam tu đang bảo vệ nữ tu vào giữa, gắng sức khua kiếm chém bầy dơi đông nghịt xung quanh.

Bầy dơi có đầu to bằng quả bóng đá lại đông những vài trăm con này vừa nhìn đã biết khó nhằn, chẳng trách ba người nọ tái xanh cả mặt, nhất là cô gái ở giữa, tiếng thét chói tai kia đã lẫn âm khàn. Mục tiêu quá khoai, rõ ràng là xông vội qua cũng vô dụng, phải nghĩ cách khác mới được, Giang Trừng đứng đấy suy xét thật nhanh.

Ba người đã trông thấy Giang Trừng bay đến, mới đầu sáng bừng ánh mắt, nhưng khi chứng kiến cô ngừng lại, hai chàng trai thở dài, cũng biết tu vi cô không cao, đại khái sẽ không mạo hiểm tính mạng đến cứu người lạ như họ. Nhưng cô gái ở giữa lại cắn môi, nhìn Giang Trừng đứng ngoài vòng dơi vây, thình lình bảo hai chàng trai: "Đại sư huynh nhị sư huynh, chúng ta dụ đám dơi hút máu này sang chỗ tu sĩ kia đi."

Chàng trai thấp hơn nghe thế, kinh ngạc thốt lên: "Sư muội, làm thế chẳng phải dồn cậu ta vào chỗ chết ư, mình không thù không oán..."

"Đại sư huynh! Gã không chết thì chúng ta chết! Huynh muốn chết ở đây nhưng muội thì không! Nhị sư huynh, mau. chúng ta sang đấy!" Ả kéo gã trai cao hơn, van nài.

Gã ta nghe vậy, ánh mắt lóe tia tàn nhẫn, trước khi thực sự làm thế, ánh mắt gã nhìn sư huynh mình ngập tràn ghen ghét, thừa lúc y không chú ý đã đẩy y lên trước thu hút không ít dơi hút máu, sau đó đạp y rơi xuống rồi kéo cô gái nọ lao đến chỗ Giang Trừng.

Giang Trừng đã thấy hành vi của hai kẻ này, khựng lại động tác chuẩn bị giúp đỡ, dứt khoát xoay người rời đi. Cô đã gặp kha khá loại người như vậy, không thể cứu.

Thấy cô định chạy, hai kẻ nọ hốt hoảng, gã trai nghiến răng lôi một chiếc lọ nhỏ ra từ túi trữ vật, nhanh tay ném về phía Giang Trừng, lọ nổ giữa không trung, chất lỏng đỏ tươi bên trong tung tóe cả, một ít rơi xuống biển, phần lớn tưới lên người Giang Trừng không kịp tránh.

Chứng kiến hành động của gã ta, ả kia kinh hãi: "Nhị sư huynh, sao huynh lại ném nó đi, chuyến này chúng ta toi công rồi! Biết ăn nói thế nào với sư phụ!"

"Muốn sống, về nhớ câm mồm lại!" Gã ta gắt vội, ả rúm ró im bặt, chỉ hằn học nhìn sang Giang Trừng.

Còn Giang Trừng, nhìn đám dơi khổng lồ bay về phía mình, mặt mày cô còn khó coi hơn. Lật tay bắn châm vàng về phía hai kẻ đã đến gần kia. Chúng vội vàng tránh đi, song châm vàng vừa mảnh vừa nhiều, né mấy cũng dính mười mấy lỗ nhỏ, chúng liên tục rên đau.

Giang Trừng muốn giải quyết hai kẻ này gọn lẹ hơn nhưng đám dơi hút máu kia quá tốc độ, nếu còn dây dưa sẽ toi mạng nơi đây, thế là cô mặc kệ chúng, bắt đầu chạy trốn bằng vận tốc nhanh nhất.

Lũ dơi chẳng màng đến ai khác nữa, chỉ chăm chú đuổi theo Giang Trừng. Giang Trừng liếc chất lỏng màu đỏ trên người, lấy ngón làm dao tước bỏ vạt áo dính dớp. Vạt áo ấy nhanh chóng rơi vào đám dơi, cuồn cuộn biến mất giữa tiếng kêu chít chít, chỉ còn vụn vải tơi tả.

Phần nhiều dơi vẫn đang đuổi theo Giang Trừng, cô nhìn cánh tay cũng dính đầy chất lỏng lau mãi không sạch kia, nó cứ như đã ngấm vào da, khiến tay cô ánh đỏ, vô cùng kỳ dị.

Đám dơi bám riết chẳng buông, Giang Trừng dùng mọi cách vẫn không thoát nổi, cô liếc mảng tử giới trên không đang dần xa mình, bất thình lình lao xuống mảng tử giới dưới biển.

Giang Trừng chỉ muốn thử thôi, nào ngờ đến vùng tử giới, đám dơi kia thực sự đã ngoan hơn nhiều, Giang Trừng nhìn vạt biển yên ả ôm trọn lấy tử giới bên dưới, lại ngó đám dơi hút máu tuy đã im lặng nhưng vẫn theo sát sau lưng rồi hít sâu một hơi, lao mình xuống biển.