Ngoại Thích Chi Nữ

Chương 82

Thanh Diệp nghe xong càng đen mặt,nàng nói : “ nương nương, việc này không được.”

Đây là xem nương nương như cái gì, đem vương gia thành cái gì?

Minh Lạc nhìn nàng, nàng rất thích Thanh Diệp của hiện tại, biểu cảm ngày càng phong phú, không giống trước kia, mặc dù chu toàn thỏa đáng nhưng cũng chỉ là phụng mệnh làm việc.

Nàng cười nói: “ ân, đúng là không thể kéo dài, dù sao cũng là dựa vào dối gạt, đối với thanh danh của vương gia, bản cung, và các cô nương đều không tốt.ngươi nghĩ cách truyền lời, nói bản cung muốn làm mai, ai muốn có thể mang chân dung của các cô nương đến cho bản cung xem, nhưng không được mượn cớ gây lộn xộn làm hỏng thanh danh các cô nương.kinh thành tuy nhiều vương gia, quận vương nhưng không phải ai cũng muốn nạp thiếp.”

Lời này vừa truyền ra, nhất thời người tới bái kiến Túc vương phi ngày càng nhiều

***

Triệu Thành nhìn Minh Lạc những ngày này bận tới mức không nói lời nào. Trong lòng cảm giác bị bỏ rơi càng lan tràn, không thể nhịn.

Hôm đó hắn trở về, thấy vương phi của mình chỉ ngẩng đầu nhìn một cái rồi lại chăm chú vào thứ trên tay. hắn nói “ vương phi, bản vương thấy nàng không cần mở dược đường, thảo đường, trực tiếp mở môi giới đường là được.”

hắn đương nhiên biết gần đây nàng bận cái gì.

Minh lạc đóng tập chân dung nữ tử mà các vị phu nhân đưa cho nàng, để Thanh Diệp mang xuống – nàng biết Triệu Thành không thích trong phòng có chân dung các khuê tú khác, từ trước đến nay hắn có thể tránh phiền phức bao xa thì tránh bấy xa.

Thanh Diệp ra ngoài, nàng mới quay đầu sẵng giọng với Triệu Thành: “ vương gia làm gì vậy?đây phần lớn là phu nhân của võ tướng bản địa,các nàng không biết nói gì với thiếp,cho nên mượn cớ thân cận một chút thôi, phần lớn không có ác ý, sao ngữ khí của vương gia lại như vậy?”

Lại nói “ thiếp làm vậy còn không phải là vì vương gia sao?”

Triệu Thành biểu hiện lãnh đạm, rất hiển nhiên là xem thường câu lấy lòng của nàng.

Minh Lạc cười cười, nhưng rất nhanh thu hồi lại, thở dài “ đúng là đáng thương tấm lòng cha mẹ trong thiên hạ, bắc địa ít quan văn, nhiều võ tướng, trong nhà các phu nhân nhà tướng đều ít nhiều có thân nhân chiến tử sa trường, phàm là biên cảnh có loạn, cả ngày cả đêm nớm nớp lo cho tướng công của mình, các nàng tìm thiếp là muốn thiếp giúp nữ nhi của mình tìm một mối hôn nhân tốt, không cần tái giá cho võ tướng biên quan.”

nói đến đây lòng Minh Lạc có chút chua xót, nàng lắc đầu, ngẩng lên nói với Triệu Thành: “ vương gia, thật ra môi giới đường cũng không tệ, nghe nói tiền triều còn có quan môi giới, như thế có thể hỗ trợ nam tử và nữ tử, tránh cho bọn hắn bị bà mối vô lương lừa gạt. nhưng dự định ban đầu là tốt nhưng nơi có người giám sát, quản lý không thích đáng, chắc chắn sẽ phát sinh chuyện dơ bẩn, giống như nghe nói quan môi giới làm nhiều chuyện không tốt, cho nên tổ hoàng đế và hoàng hậu mới phế chức quan này.”

Triệu thành không lên tiếng, Minh Lạc nhìn hắn, cảm thấy chuyện liên quan đến tổ hoàng đế và hoàng hậu, nên không nhiều lời, cười nói: “ không nói đến việc này, nhưng thiếp cảm thấy việc này rất có ý tứ, chẳng trách hoàng đế các triều và thái hậu đặc biệt thích tứ hôn. Với thiếp chỉ là tiện tay, nhưng lại liên quan đến cả đời một nữ tử.”

Triệu Thành không cảm tính như vậy, hắn thản nhiên nói” cưới do tứ hôn, tám chín phần mười cuối cùng đều là oán lữ. người địa vị cao chỉ cần một câu nói liền tứ hôn, người trong cuộc lại khó sửa lại,cho nên phải thận trọng từ lời nói đến việc làm cho thỏa đáng.”

Hoàng gia tứ hôn, hòa thân càng không cần phải nói, hơn nửa là do chính trị hoặc 1 bên yêu cầu, ít có hoàn mĩ.

Minh Lạc gật đầu thở dài nói : “ cái này thiếp biết, dù sao cũng liên quan đến cả đời người khác,đôi khi chỉ một ý niệm của người trên có khả năng hủy hạnh phúc một đời người, cho nên không thể do mình thích hoặc tư tâm mà định ra, phải theo ý nguyện của người trong cuộc.”

nói đến đây nàng không khỏi nghĩ đến Cảnh Hạo, thần xui quỷ khiến, nàng lại nói: “ vương gia, nếu trước khi người hồi kinh thái hậu đã tứ hôn thiếp cho Cảnh thế tử, có phải hiện tại chúng ta đã hoàn toàn khác?”

Nàng cười nói “ hiện tại thiếp sẽ ở Tây Phiền, mà lúc này người bồi chàng đi bắc địa không biết là ai, không biết nàng sẽ làm gì, người khác sẽ truyền vị Túc vương phi như thế nào.”

Chuyện đó không phải không thể xảy ra.

Nếu như nàng trùng sinh trở lại năm mười ba mười bốn tuổi mà không phải sau khi Triệu Thành hồi kinh.

Khi đó nàng không biết cái chết của phụ mẫu có vấn đề, lại biết Cảnh Hạo chính là người cứu nàng khi còn bé, Cảnh hạo cũng cầu hôn nàng như thế, nàng chắc chắn sẽ nguyện ý gả cho hắn, lấy chồng ở tây Phiền xa xôi, đem chuyện ở kinh thành, chuyện của Minh gia xóa khỏi trí nhớ, đem chuyện kiếp trước kiếp này bỏ qua.

Có lẽ mấy tháng nay trên đường đến Bắc Địa, sau đó lại tiếp xúc với gia quyến các tướng sĩ, thấy nhiều sinh ly tử biệt, vận mệnh khó khăn trắc trở, khốn khổ, giãy giụa, bất khuất, tâm cảnh của nàng đã khác trước, không còn thẫn thờ xoắn xuýt chuyện cũ, chuyện kiếp trước nàng cũng không còn cố chấp như cũ nữa.

Cho nên lúc này trên mặt nàng là nụ cười ôn hòa thoải mái.

Nụ cười này lại làm Triệu Thành vô cùng chói mắt, nàng cười như vậy là đang tưởng tưởng ở cùng nam nhân khác sao? Nghĩ đến đây trong lòng hắn lại phiền muộn.

hắn luôn biết nàng không yêu hắn như vậy. chỉ là hắn không muốn đi truy cứu mà thôi.

Có phải đối với nàng, gả cho hắn hay Cảnh Hạo đều không có gì khác nhau?

Giọng của hắn trở lên lạnh lùng, nói “ sẽ không có gì khác biệt. nàng không có khả năng gả cho Cảnh Hạo, mà người bồi ta đến Bắc Địa cũng chỉ có thể là nàng.”

Minh Lạc sững sờ, đầu tiên là giật mình với giọng nói lạnh lùng của hắn, sau đó bị hắn làm cho ngây ngẩn.

Nàng hồ nghi nhìn Triệu Thành, sau đó trong sự kinh ngạc mà hỏi một câu trước nay nàng luôn tránh né. Nàng hỏi: “ vương gia, chàng thích thiếp sao?”

Giọng nói đó nghĩa là, vương gia, không phải ngài thực sự thích ta đó chứ?

Hỏi xong, Minh Lạc hận không thể cắn rơi đầu lưỡi mình – lời này chẳng phải là biểu thị nàng không tin hắn thích mình sao, vậy những thứ khanh khanh ta ta trước đây chỉ là diễn trò?

Quả nhiên mặt Triệu Thành đen lại, hắn đứng trên cao nhìn nàng, thấy nàng quẫn bách, cụp mắt, lông mi thật dài giống như cánh bướm phe phẩy – trong khoảng thời gian này, nàng không còn tâm sự nặng nề như ở kinh thành, từng li từng tí đưa móng vuốt ra thăm dò hắn rồi lại nhanh chóng rút về- hiện tại buông lỏng triệt để cho nên lời nói thật lòng cũng nói ra.

hắn đưa tay sờ mặt nàng, nhìn nàng, ánh mắt nguy hiểm- ánh mắt này đã lâu Minh lạc không nhìn thấy.

Minh Lạc cắn răng, nàng không muốn bị hắn ép hỏi, cũng sợ hai người sẽ giằng co, cho nên lập tức đứng dậy, ôm eo hắn, cọ vào ngực hắn, thấp giọng nói : “ vương gia, thiếp không có ý khác. Chỉ là trước kia chàng chưa gặp thiếp, ban đầu muốn cưới thiếp cũng bởi vì đáp ứng phụ thân thiếp chiếu cố thiếp, nếu trước khi vương gia hồi kinh, thái hậu tứ hôn thiếp với Cảnh thế tử, lấy phẩm tính của vương gia có thể vẫn chiếu cố thiếp, nhưng chắc chắn sẽ không cướp thê tử của người khác… A.”

Càng nói càng loạn, càng nói càng sai,Triệu Thành trực tiếp bóp cổ nàng, làm nàng im bặt, kêu đau ra tiếng.

hắn trách mắng: “ cái gì mà thê tử của người khác? Nàng vui lòng làm thê tử của người khác? Nhưng ta sẽ không để cho nàng gả cho hắn.”

thật là có sẹo nên quên đau, trong thời gian này ở chung quá tốt, vậy mà Minh Lạc quên mất hắn là dạng người gì.

Nàng túm tay hắn, thấp giọng cầu xin tha thứ: “ vương gia, thiếp, ý thiếp không phải như thế. Chỉ là,”

Nàng quyết tâm, nhẹ giọng nói “ vương gia, thiếp chẳng qua là cảm thấy kinh ngạc, vương gia, chẳng lẽ người vừa gặp đã yêu thiếp sao?mặc dù thiếp tự cảm thấy ngày thường mình cũng đẹp, nhưng cũng cảm thấy vương gia không phải người trầm mê tửu sắc- vương gia, thiếp vừa nói thế. Ý thiếp là, vương gia, chàng thích ta từ bao giờ?”

Nàng ngẩng đầu, khẩn trương nhìn hắn, phía trước là muốn lấp liếm nhưng câu cuối lại là thật lòng muốn biết.

hắn nhìn ánh mắt chờ mong của nàng, ánh mắt đó làm chút bất mãn và nóng nảy trong lòng hắn lắng lại.

Nhưng hắn lại không cho nàng đáp án.

Cho nên hắn cúi đầu hôn nàng, hắn hôn rất mạnh, cắn da thịt của nàng đỏ lên. Minh lạc vừa đau vừa rát, trong lòng có chút sợ - bình thường hắn cắn nàng đều là điềm báo, đang êm đẹp, nàng có làm gì chọc hắn.. bọn họ thành hôn đã một đoạn thời gian, mặc dù so với kiếp trước, hai người ở trên giường coi như đã là thiên đường, những mỗi lần gần cuối đều là nàng khóc lóc cầu xin tha thứ, cho nên nàng không dám chọc hắn quá mức, để tránh hắn tức giận mất khống chế.

Chỉ là lúc này nàng muốn biết đáp án, nếu bỏ lỡ lần này không biết lúc nào mới có dũng khí hỏi vấn đề này.

Cho nên thừa dịp hắn thả nàng lên giường, nàng nắm chặt tay hắn, không buông tha hỏi “ vương gia, thiếp muốn biết, chàng thích thiếp từ lúc nào?”

Vì động tình, hai mắt to tròn đều là mị sắc, thanh âm như chảy ra nước.

Triệu Thành chỉ cảm thấy phía dưới căng nứt, cúi đầu hôn nàng, thân dưới trầm xuống, nơi nào còn nhớ được phải trả lời nàng.

Minh lạc cũng nhanh mềm như nước, không có tâm tư để hỏi.

Trong lúc chìm nổi, nàng hoảng hốt nghe được hắn nói : “ đời trước, là đời trước ta thiếu nàng.”

***

Sau trung thu yến, đại vương tử bắc cốt tự mình cầu kiến Triệu Thành.

hắn đề xuất đổi ba châu phía nam Kỳ châu lấy sự ủng hộ của Đại Ngụy, không phải hiệp nghị hai nước vĩnh viễn không tái chiến, mà là hi vọng Đại Ngụy có thể cung cấp một trăm vạn thạch lương thảo, cái này tương đương lương thực nuôi sống mười vạn đại quân trong khoảng ba tháng.

Triệu Thành cười lạnh, nói : “một trăm vạn thạch lương thảo, khẩu khí thật lớn. Đại vương tử, mười lăm năm trước ba châu phía nam Kỳ Sơn là đất của Đại Ngụy ta. Ngươi biết rõ, chỉ cần đại quân của các ngươi tiến lên phía bắc đối chiến với Cổ Nghệ, bản vương muốn lấy lại ba châu này cũng không phí bao nhiêu sức. Đại vương tử, ngươi nghĩ bản vương từ Yên kinh đến Bắc Địa là vì cái gì?”

trên mặt Thuật Xích thoáng qua vẻ tức giận, hắn nói: “Túc vương điện hạ, các người có câu nói, con thỏ nóng nảy cũng sẽ cắn người, bây giờ đại quân của chúng ta bị vây khốn ở Kỳ sơn, lương thảo không đủ, đến mùa đông càng khổ sở. Túc vương điện hạ cảm thấy đây là chúng ta bị bức vào đương cùng, chỉ có thể bỏ ba châu, đồi lấy Đại Ngụy tạm không giao chiến.”

“ thế nhưng Túc vương điện hạ có biết, người bắc Cốt khác người Đại Ngụy, tướng sĩ Bắc Cốt xưa nay không thích khuất nhục để cầu toàn, sẽ bất chấp hậu quả mà liều mạng. nếu bọn họ không nhìn thấy hi vọng, sẽ giống như ta và phụ vương một lòng muốn về Ô châu, mà chọn cách giữ mạng trực tiếp nhất, đó là tấn công Yến Bắc.”

Hằn lạnh lùng trừng Triệu Thành, nói “ mười mấy vạn đại quân của chúng ta, dù không thể đánh sâu vào nội địa Đại Ngụy, nhưng chiếm ba châu Yến Bắc, lấy lương thảo mà chúng ta muốn, không phải việc khó.”

Triệu Thành nhàn nhạt nhìn hắn, nói : “ tốt, vậy đại quân Đại Ngụy chờ các ngươi liều mạng.”

“ ngươi!” Thuật Xích tức đến đỏ mặt tía tai

Hôm đó hắn về tay không, trong lòng hận Triệu Thành đến nghiến răng

Đầu tháng chín, Thuật Xích nhận được mật tín của Bắc Cốt vương, muốn hắn nhanh chóng kí hiệp nghị dừng chiến với Triệu Thành, về phần lương thảo có thể nhường một bước, nhưng ít nhất phải lấy được ba mươi vạn thạch lương thảo- đây là nhu cầu lương thảo cơ bản để bọn hắn có thể đoạt lại cứ điểm trung bộ Bắc CỐt.

Về phần cắt ba châu phía nam Kỳ sơn, vốn đó cũng không phải đất của bắc Cốt, mà Bắc Cốt chủ yếu là dân du mục, các tướng sĩ cũng không có nhiều chấp nhất với ba châu đó. Còn ba mươi vạn thạch lương thảo, một là để giải quyết vấn đề không đủ lương thảo khi giằng co với Cổ Nghệ, hai là để trấn an tướng sĩ, nói tạm thời rời Kỳ châu và vì đổi đấy lương thực cho bọn họ, như thế không bị bêu danh mà còn cổ vũ sĩ khí của tưỡng sĩ.

Thuật Xích nắm thư đến tay nổi gân xanh.

hắn gọi mật thám của mình, hỏi “ những ngày qua Triệu Thành và ĐẠi Ngụy có động tĩnh gì?”

Mật thám nói: “ Điện hạ, thuộc hạ vừa nhận được tin báo, phủ đô đốc bắc quân ở Thanh Châu và Tây Ninh điều đại bộ phận đại quân đến Yến Bắc, nhân số tạm thời chưa biết. còn có nhị điện hạ đã từng tiếp xúc với Túc vương.”

sắc mặt Thuật Xích đột nhiên thay đổi.

***

Khi biết Triệu Thành điều quân từ thanh châu và Tây Ninh đến Yến Bắc, kinh sợ và bất an không chỉ có Thuật Xích mà còn có chỉ huy sứ đô tư Yến bắc- Bàng Văn Hữu.

hắn nghiến răng nghiến lợi nói : “ hắn làm cái gì, đến cùng là hắn muốn làm gì?”

Nếu như vì đối phó Bắc CỐt, hắn là chỉ huy sứ đô tư Yến Bắc nhưng Triệu Thành chưa từng thương lượng kế hoạch gì với hắn

Quân sư Ngụy Như Tuần nói: “ Đại nhân, dù thế nào thì chúng ta không thể không đề phòng, tuy Minh thượng thư có tư tâm, mượn chúng ta diệt trừ Túc vương, nhưng hắn sẽ không nói ngoa- đại nhân, dù thế nào, coi như lần này Túc vương không nhằm vào chúng ta, nhưng nếu hắn leo lên vị trí kia, những chuyện ngày xưa sớm muộn cũng bị hắn lật ra, đến lúc đó sợ là đại nhân đến chết cũng không có chỗ chôn.”

Bàng văn Hữu nắm chặt tay vị của ghế, nắm đến tay vị kêu kẽo kẹt.

hắn nói: “ ngươi phái người, xin chỉ thị của thái hậu và Minh thượng thư. Mặt khác bí mật đưa tin cho Thuật Xích, nói ta muốn gặp hắn.”

Coi như muốn hành động thì hắn cũng sẽ không để nó là chủ ý của hắn, có ý chỉ của thái hậu và mệnh lệnh của Minh thượng thư, tương lai hắn mới không bị người lấy tội mưu phản, ám sát Túc vương luận tội, bị người qua sông đoạn cầu.Thanh Diệp nghe xong càng đen mặt,nàng nói : “ nương nương, việc này không được.”

Đây là xem nương nương như cái gì, đem vương gia thành cái gì?

Minh Lạc nhìn nàng, nàng rất thích Thanh Diệp của hiện tại, biểu cảm ngày càng phong phú, không giống trước kia, mặc dù chu toàn thỏa đáng nhưng cũng chỉ là phụng mệnh làm việc.

Nàng cười nói: “ ân, đúng là không thể kéo dài, dù sao cũng là dựa vào dối gạt, đối với thanh danh của vương gia, bản cung, và các cô nương đều không tốt.ngươi nghĩ cách truyền lời, nói bản cung muốn làm mai, ai muốn có thể mang chân dung của các cô nương đến cho bản cung xem, nhưng không được mượn cớ gây lộn xộn làm hỏng thanh danh các cô nương.kinh thành tuy nhiều vương gia, quận vương nhưng không phải ai cũng muốn nạp thiếp.”

Lời này vừa truyền ra, nhất thời người tới bái kiến Túc vương phi ngày càng nhiều

***

Triệu Thành nhìn Minh Lạc những ngày này bận tới mức không nói lời nào. Trong lòng cảm giác bị bỏ rơi càng lan tràn, không thể nhịn.

Hôm đó hắn trở về, thấy vương phi của mình chỉ ngẩng đầu nhìn một cái rồi lại chăm chú vào thứ trên tay. hắn nói “ vương phi, bản vương thấy nàng không cần mở dược đường, thảo đường, trực tiếp mở môi giới đường là được.”

hắn đương nhiên biết gần đây nàng bận cái gì.

Minh lạc đóng tập chân dung nữ tử mà các vị phu nhân đưa cho nàng, để Thanh Diệp mang xuống – nàng biết Triệu Thành không thích trong phòng có chân dung các khuê tú khác, từ trước đến nay hắn có thể tránh phiền phức bao xa thì tránh bấy xa.

Thanh Diệp ra ngoài, nàng mới quay đầu sẵng giọng với Triệu Thành: “ vương gia làm gì vậy?đây phần lớn là phu nhân của võ tướng bản địa,các nàng không biết nói gì với thiếp,cho nên mượn cớ thân cận một chút thôi, phần lớn không có ác ý, sao ngữ khí của vương gia lại như vậy?”

Lại nói “ thiếp làm vậy còn không phải là vì vương gia sao?”

Triệu Thành biểu hiện lãnh đạm, rất hiển nhiên là xem thường câu lấy lòng của nàng.

Minh Lạc cười cười, nhưng rất nhanh thu hồi lại, thở dài “ đúng là đáng thương tấm lòng cha mẹ trong thiên hạ, bắc địa ít quan văn, nhiều võ tướng, trong nhà các phu nhân nhà tướng đều ít nhiều có thân nhân chiến tử sa trường, phàm là biên cảnh có loạn, cả ngày cả đêm nớm nớp lo cho tướng công của mình, các nàng tìm thiếp là muốn thiếp giúp nữ nhi của mình tìm một mối hôn nhân tốt, không cần tái giá cho võ tướng biên quan.”

nói đến đây lòng Minh Lạc có chút chua xót, nàng lắc đầu, ngẩng lên nói với Triệu Thành: “ vương gia, thật ra môi giới đường cũng không tệ, nghe nói tiền triều còn có quan môi giới, như thế có thể hỗ trợ nam tử và nữ tử, tránh cho bọn hắn bị bà mối vô lương lừa gạt. nhưng dự định ban đầu là tốt nhưng nơi có người giám sát, quản lý không thích đáng, chắc chắn sẽ phát sinh chuyện dơ bẩn, giống như nghe nói quan môi giới làm nhiều chuyện không tốt, cho nên tổ hoàng đế và hoàng hậu mới phế chức quan này.”

Triệu thành không lên tiếng, Minh Lạc nhìn hắn, cảm thấy chuyện liên quan đến tổ hoàng đế và hoàng hậu, nên không nhiều lời, cười nói: “ không nói đến việc này, nhưng thiếp cảm thấy việc này rất có ý tứ, chẳng trách hoàng đế các triều và thái hậu đặc biệt thích tứ hôn. Với thiếp chỉ là tiện tay, nhưng lại liên quan đến cả đời một nữ tử.”

Triệu Thành không cảm tính như vậy, hắn thản nhiên nói” cưới do tứ hôn, tám chín phần mười cuối cùng đều là oán lữ. người địa vị cao chỉ cần một câu nói liền tứ hôn, người trong cuộc lại khó sửa lại,cho nên phải thận trọng từ lời nói đến việc làm cho thỏa đáng.”

Hoàng gia tứ hôn, hòa thân càng không cần phải nói, hơn nửa là do chính trị hoặc 1 bên yêu cầu, ít có hoàn mĩ.

Minh Lạc gật đầu thở dài nói : “ cái này thiếp biết, dù sao cũng liên quan đến cả đời người khác,đôi khi chỉ một ý niệm của người trên có khả năng hủy hạnh phúc một đời người, cho nên không thể do mình thích hoặc tư tâm mà định ra, phải theo ý nguyện của người trong cuộc.”

nói đến đây nàng không khỏi nghĩ đến Cảnh Hạo, thần xui quỷ khiến, nàng lại nói: “ vương gia, nếu trước khi người hồi kinh thái hậu đã tứ hôn thiếp cho Cảnh thế tử, có phải hiện tại chúng ta đã hoàn toàn khác?”

Nàng cười nói “ hiện tại thiếp sẽ ở Tây Phiền, mà lúc này người bồi chàng đi bắc địa không biết là ai, không biết nàng sẽ làm gì, người khác sẽ truyền vị Túc vương phi như thế nào.”

Chuyện đó không phải không thể xảy ra.

Nếu như nàng trùng sinh trở lại năm mười ba mười bốn tuổi mà không phải sau khi Triệu Thành hồi kinh.

Khi đó nàng không biết cái chết của phụ mẫu có vấn đề, lại biết Cảnh Hạo chính là người cứu nàng khi còn bé, Cảnh hạo cũng cầu hôn nàng như thế, nàng chắc chắn sẽ nguyện ý gả cho hắn, lấy chồng ở tây Phiền xa xôi, đem chuyện ở kinh thành, chuyện của Minh gia xóa khỏi trí nhớ, đem chuyện kiếp trước kiếp này bỏ qua.

Có lẽ mấy tháng nay trên đường đến Bắc Địa, sau đó lại tiếp xúc với gia quyến các tướng sĩ, thấy nhiều sinh ly tử biệt, vận mệnh khó khăn trắc trở, khốn khổ, giãy giụa, bất khuất, tâm cảnh của nàng đã khác trước, không còn thẫn thờ xoắn xuýt chuyện cũ, chuyện kiếp trước nàng cũng không còn cố chấp như cũ nữa.

Cho nên lúc này trên mặt nàng là nụ cười ôn hòa thoải mái.

Nụ cười này lại làm Triệu Thành vô cùng chói mắt, nàng cười như vậy là đang tưởng tưởng ở cùng nam nhân khác sao? Nghĩ đến đây trong lòng hắn lại phiền muộn.

hắn luôn biết nàng không yêu hắn như vậy. chỉ là hắn không muốn đi truy cứu mà thôi.

Có phải đối với nàng, gả cho hắn hay Cảnh Hạo đều không có gì khác nhau?

Giọng của hắn trở lên lạnh lùng, nói “ sẽ không có gì khác biệt. nàng không có khả năng gả cho Cảnh Hạo, mà người bồi ta đến Bắc Địa cũng chỉ có thể là nàng.”

Minh Lạc sững sờ, đầu tiên là giật mình với giọng nói lạnh lùng của hắn, sau đó bị hắn làm cho ngây ngẩn.

Nàng hồ nghi nhìn Triệu Thành, sau đó trong sự kinh ngạc mà hỏi một câu trước nay nàng luôn tránh né. Nàng hỏi: “ vương gia, chàng thích thiếp sao?”

Giọng nói đó nghĩa là, vương gia, không phải ngài thực sự thích ta đó chứ?

Hỏi xong, Minh Lạc hận không thể cắn rơi đầu lưỡi mình – lời này chẳng phải là biểu thị nàng không tin hắn thích mình sao, vậy những thứ khanh khanh ta ta trước đây chỉ là diễn trò?

Quả nhiên mặt Triệu Thành đen lại, hắn đứng trên cao nhìn nàng, thấy nàng quẫn bách, cụp mắt, lông mi thật dài giống như cánh bướm phe phẩy – trong khoảng thời gian này, nàng không còn tâm sự nặng nề như ở kinh thành, từng li từng tí đưa móng vuốt ra thăm dò hắn rồi lại nhanh chóng rút về- hiện tại buông lỏng triệt để cho nên lời nói thật lòng cũng nói ra.

hắn đưa tay sờ mặt nàng, nhìn nàng, ánh mắt nguy hiểm- ánh mắt này đã lâu Minh lạc không nhìn thấy.

Minh Lạc cắn răng, nàng không muốn bị hắn ép hỏi, cũng sợ hai người sẽ giằng co, cho nên lập tức đứng dậy, ôm eo hắn, cọ vào ngực hắn, thấp giọng nói : “ vương gia, thiếp không có ý khác. Chỉ là trước kia chàng chưa gặp thiếp, ban đầu muốn cưới thiếp cũng bởi vì đáp ứng phụ thân thiếp chiếu cố thiếp, nếu trước khi vương gia hồi kinh, thái hậu tứ hôn thiếp với Cảnh thế tử, lấy phẩm tính của vương gia có thể vẫn chiếu cố thiếp, nhưng chắc chắn sẽ không cướp thê tử của người khác… A.”

Càng nói càng loạn, càng nói càng sai,Triệu Thành trực tiếp bóp cổ nàng, làm nàng im bặt, kêu đau ra tiếng.

hắn trách mắng: “ cái gì mà thê tử của người khác? Nàng vui lòng làm thê tử của người khác? Nhưng ta sẽ không để cho nàng gả cho hắn.”

thật là có sẹo nên quên đau, trong thời gian này ở chung quá tốt, vậy mà Minh Lạc quên mất hắn là dạng người gì.

Nàng túm tay hắn, thấp giọng cầu xin tha thứ: “ vương gia, thiếp, ý thiếp không phải như thế. Chỉ là,”

Nàng quyết tâm, nhẹ giọng nói “ vương gia, thiếp chẳng qua là cảm thấy kinh ngạc, vương gia, chẳng lẽ người vừa gặp đã yêu thiếp sao?mặc dù thiếp tự cảm thấy ngày thường mình cũng đẹp, nhưng cũng cảm thấy vương gia không phải người trầm mê tửu sắc- vương gia, thiếp vừa nói thế. Ý thiếp là, vương gia, chàng thích ta từ bao giờ?”

Nàng ngẩng đầu, khẩn trương nhìn hắn, phía trước là muốn lấp liếm nhưng câu cuối lại là thật lòng muốn biết.

hắn nhìn ánh mắt chờ mong của nàng, ánh mắt đó làm chút bất mãn và nóng nảy trong lòng hắn lắng lại.

Nhưng hắn lại không cho nàng đáp án.

Cho nên hắn cúi đầu hôn nàng, hắn hôn rất mạnh, cắn da thịt của nàng đỏ lên. Minh lạc vừa đau vừa rát, trong lòng có chút sợ - bình thường hắn cắn nàng đều là điềm báo, đang êm đẹp, nàng có làm gì chọc hắn.. bọn họ thành hôn đã một đoạn thời gian, mặc dù so với kiếp trước, hai người ở trên giường coi như đã là thiên đường, những mỗi lần gần cuối đều là nàng khóc lóc cầu xin tha thứ, cho nên nàng không dám chọc hắn quá mức, để tránh hắn tức giận mất khống chế.

Chỉ là lúc này nàng muốn biết đáp án, nếu bỏ lỡ lần này không biết lúc nào mới có dũng khí hỏi vấn đề này.

Cho nên thừa dịp hắn thả nàng lên giường, nàng nắm chặt tay hắn, không buông tha hỏi “ vương gia, thiếp muốn biết, chàng thích thiếp từ lúc nào?”

Vì động tình, hai mắt to tròn đều là mị sắc, thanh âm như chảy ra nước.

Triệu Thành chỉ cảm thấy phía dưới căng nứt, cúi đầu hôn nàng, thân dưới trầm xuống, nơi nào còn nhớ được phải trả lời nàng.

Minh lạc cũng nhanh mềm như nước, không có tâm tư để hỏi.

Trong lúc chìm nổi, nàng hoảng hốt nghe được hắn nói : “ đời trước, là đời trước ta thiếu nàng.”

***

Sau trung thu yến, đại vương tử bắc cốt tự mình cầu kiến Triệu Thành.

hắn đề xuất đổi ba châu phía nam Kỳ châu lấy sự ủng hộ của Đại Ngụy, không phải hiệp nghị hai nước vĩnh viễn không tái chiến, mà là hi vọng Đại Ngụy có thể cung cấp một trăm vạn thạch lương thảo, cái này tương đương lương thực nuôi sống mười vạn đại quân trong khoảng ba tháng.

Triệu Thành cười lạnh, nói : “một trăm vạn thạch lương thảo, khẩu khí thật lớn. Đại vương tử, mười lăm năm trước ba châu phía nam Kỳ Sơn là đất của Đại Ngụy ta. Ngươi biết rõ, chỉ cần đại quân của các ngươi tiến lên phía bắc đối chiến với Cổ Nghệ, bản vương muốn lấy lại ba châu này cũng không phí bao nhiêu sức. Đại vương tử, ngươi nghĩ bản vương từ Yên kinh đến Bắc Địa là vì cái gì?”

trên mặt Thuật Xích thoáng qua vẻ tức giận, hắn nói: “Túc vương điện hạ, các người có câu nói, con thỏ nóng nảy cũng sẽ cắn người, bây giờ đại quân của chúng ta bị vây khốn ở Kỳ sơn, lương thảo không đủ, đến mùa đông càng khổ sở. Túc vương điện hạ cảm thấy đây là chúng ta bị bức vào đương cùng, chỉ có thể bỏ ba châu, đồi lấy Đại Ngụy tạm không giao chiến.”

“ thế nhưng Túc vương điện hạ có biết, người bắc Cốt khác người Đại Ngụy, tướng sĩ Bắc Cốt xưa nay không thích khuất nhục để cầu toàn, sẽ bất chấp hậu quả mà liều mạng. nếu bọn họ không nhìn thấy hi vọng, sẽ giống như ta và phụ vương một lòng muốn về Ô châu, mà chọn cách giữ mạng trực tiếp nhất, đó là tấn công Yến Bắc.”

Hằn lạnh lùng trừng Triệu Thành, nói “ mười mấy vạn đại quân của chúng ta, dù không thể đánh sâu vào nội địa Đại Ngụy, nhưng chiếm ba châu Yến Bắc, lấy lương thảo mà chúng ta muốn, không phải việc khó.”

Triệu Thành nhàn nhạt nhìn hắn, nói : “ tốt, vậy đại quân Đại Ngụy chờ các ngươi liều mạng.”

“ ngươi!” Thuật Xích tức đến đỏ mặt tía tai

Hôm đó hắn về tay không, trong lòng hận Triệu Thành đến nghiến răng

Đầu tháng chín, Thuật Xích nhận được mật tín của Bắc Cốt vương, muốn hắn nhanh chóng kí hiệp nghị dừng chiến với Triệu Thành, về phần lương thảo có thể nhường một bước, nhưng ít nhất phải lấy được ba mươi vạn thạch lương thảo- đây là nhu cầu lương thảo cơ bản để bọn hắn có thể đoạt lại cứ điểm trung bộ Bắc CỐt.

Về phần cắt ba châu phía nam Kỳ sơn, vốn đó cũng không phải đất của bắc Cốt, mà Bắc Cốt chủ yếu là dân du mục, các tướng sĩ cũng không có nhiều chấp nhất với ba châu đó. Còn ba mươi vạn thạch lương thảo, một là để giải quyết vấn đề không đủ lương thảo khi giằng co với Cổ Nghệ, hai là để trấn an tướng sĩ, nói tạm thời rời Kỳ châu và vì đổi đấy lương thực cho bọn họ, như thế không bị bêu danh mà còn cổ vũ sĩ khí của tưỡng sĩ.

Thuật Xích nắm thư đến tay nổi gân xanh.

hắn gọi mật thám của mình, hỏi “ những ngày qua Triệu Thành và ĐẠi Ngụy có động tĩnh gì?”

Mật thám nói: “ Điện hạ, thuộc hạ vừa nhận được tin báo, phủ đô đốc bắc quân ở Thanh Châu và Tây Ninh điều đại bộ phận đại quân đến Yến Bắc, nhân số tạm thời chưa biết. còn có nhị điện hạ đã từng tiếp xúc với Túc vương.”

sắc mặt Thuật Xích đột nhiên thay đổi.

***

Khi biết Triệu Thành điều quân từ thanh châu và Tây Ninh đến Yến Bắc, kinh sợ và bất an không chỉ có Thuật Xích mà còn có chỉ huy sứ đô tư Yến bắc- Bàng Văn Hữu.

hắn nghiến răng nghiến lợi nói : “ hắn làm cái gì, đến cùng là hắn muốn làm gì?”

Nếu như vì đối phó Bắc CỐt, hắn là chỉ huy sứ đô tư Yến Bắc nhưng Triệu Thành chưa từng thương lượng kế hoạch gì với hắn

Quân sư Ngụy Như Tuần nói: “ Đại nhân, dù thế nào thì chúng ta không thể không đề phòng, tuy Minh thượng thư có tư tâm, mượn chúng ta diệt trừ Túc vương, nhưng hắn sẽ không nói ngoa- đại nhân, dù thế nào, coi như lần này Túc vương không nhằm vào chúng ta, nhưng nếu hắn leo lên vị trí kia, những chuyện ngày xưa sớm muộn cũng bị hắn lật ra, đến lúc đó sợ là đại nhân đến chết cũng không có chỗ chôn.”

Bàng văn Hữu nắm chặt tay vị của ghế, nắm đến tay vị kêu kẽo kẹt.

hắn nói: “ ngươi phái người, xin chỉ thị của thái hậu và Minh thượng thư. Mặt khác bí mật đưa tin cho Thuật Xích, nói ta muốn gặp hắn.”

Coi như muốn hành động thì hắn cũng sẽ không để nó là chủ ý của hắn, có ý chỉ của thái hậu và mệnh lệnh của Minh thượng thư, tương lai hắn mới không bị người lấy tội mưu phản, ám sát Túc vương luận tội, bị người qua sông đoạn cầu.