Ngoại Thích Chi Nữ

Chương 86

Minh Lạc nói xong, chờ đợi phản ứng của Triệu Thành, nhưng nàng đợi thật lâu – thực ra mới có một lát,, nội tâm nàng có quỷ cho nên mới cảm thấy thời gian như dừng lại. Triệu Thành không lên tiếng, gian phòng lâm vào tĩnh lặng.

Chẳng hiểu sao ngực nàng lại ‘ phanh phanh’ nhảy dựng lên, nàng nhìn hắn, nhìn biểu hiện của hắn- nhưng chắc do nàng ngu ngốc cho nên từ trước đến nay không nhìn ra được biểu cảm của hắn.

Triệu Thành đến trước mặt nàng, cúi đầu nhìn nàng, thấy nàng cụp mắt xuống thì thở dài, nói : “ thật xin lỗi, a Lạc.ta chỉ có một chút vụn vặt đoạn ngắn kí ức, mấy ngày nay ta luôn tìm hiểu xem có bí pháp nào khôi phục kí ức không.”

hắn nghe nàng nói như vậy rất tức giận, nhưng nghĩ đến việc nàng chết, hắn liền không cách nào tức giận được, mà hắn cũng hiểu trước kia vì không biết những chuyện kiếp trước cho nên hắn luôn khó hiểu tại sao nàng lại khó chịu như vậy, bây giờ đã rõ ràng cho nên hắn không thể giận nàng.

Minh lạc nghe lời của hắn thì ngẩn ngơ, dùng bí pháp để lấy kí ức?

Nàng ngẩng đầu nhìn hắn, sau đó nghe được hắn nói “ a lạc, kiếp trước ta cũng không chán ghét nàng.từ khi ta ra đời có rất nhiều người vì ta mà chết, nhưng sẽ không có bất cứ ai có thể bức ta cưới ai hoặc không cưới ai. Ta cưới nàng sẽ chỉ là vì ta thích nàng, muốn nàng làm vương phi của ta.”

Minh lạc kinh sợ, nàng nhìn hắn, không tự chủ được nói : “ cái đó là bây giờ vương gia nghĩ như vậy, hay là người nhớ kỹ kiếp trước..”

“ nhớ kỹ tình cảm kiếp trước ta dành cho nàng sao?”

Triệu Thành nói “ a Lạc, nàng để ý tình cảm ta dành cho nàng như vậy, tại sao lại nói là giống.. giống Quách Hằng và phu nhân hắn, trước kia Quách phu nhân có người trong lòng, nhưng a Lạc, không phải nàng đã nói, từ đầu người mà nàng ái mộ là ta sao?”

Minh lạc đỏ mặt, lẩm bẩm: “ thế nhưng là…”

“ không nhưng nhị gì.” hắn sờ tóc nàng nói “ chuyện trước kia là ta rất xin lỗi nàng. Nhưng bây giờ, a lạc, mặc kệ nàng gả cho ta vì nguyên nhân hay mục đích gì, ta đều không để ý, nhưng hòa ly, đổi thân phận mới, về sau nàng nghĩ cũng đừng nghĩ. Nàng yên tâm, lần này ta nhất định sẽ bảo vệ nàng thật tốt, sẽ không để người khác làm tổn thương nàng.”

“ nàng hỏi tình cảm kiếp trước của ta với nàng, ta có thể khẳng định, không có khả năng ta không quan tâm đến nàng.” Nếu không cũng không có huyễn cảnh trong kiếp này, còn có khi nhớ lại những đoạn ngắn kia, hắn thống khố, bất đắc dĩ, còn có khi nàng chết hắn tuyệt vọng, đau thấu tim gan.

“ chỉ là ta không hiểu vì sao ta lại đối xử với nàng như vậy” trong mắt hắn hiện lên vẻ thống khổ “ cho nên ta hi vọng có thể tìm lại kí ức kiếp trước của mình, nếu không mỗi lần nhìn thấy nàng ta đều có cảm thấy có lỗi với nàng, ta cũng sẽ không để nàng rời đi, thật xin lỗi.”

Cho dù không cách nào đối mặt hắn cũng sẽ ép nàng ở bên cạnh hắn.

Đời này, từ lần đầu nhìn thấy nàng, liền phát hiện đáy mắt nàng u ám bi thương, khi đó hắn rất chán ghét người Minh gia, không biết bọn hắn làm gì mới khiến nàng như thế, hiện tại hắn mới biết thì ra hắn mới là hung thủ.

Tựa như nàng nói, chỉ cần hắn hơi dụng tâm, nàng sao có thể bị ngược đãi,cuối cùng bị độc chết trong vương phủ của hắn.

Nghĩ đến những thứ này, hắn căn bản không có biện pháp tiếp nhận, càng dduwgf nói đến tha thứ cho mình, coi như chưa có chuyện gì xảy ra.

Lần này cuối cùng Minh Lạc cũng thấy được vẻ thống khổ trong mắt hắn, từ khi ở bên hắn đến giờ nàng chưa từng nhìn thấy.

Nàng nghĩ, nàng mang theo kí ức, trùng sinh, bỏ ra thời gian một năm mới chậm rãi bước tiếp, mà hắn, nàng mới chỉ kể cho hắn biết mọi chuyện cần thiết, hơn nữa còn là đứng ở góc độ của mình. Nàng vì tư tâm mà biểu lộ ủy khuất, thỉnh thoảng còn ám chỉ nhiều tứ, giống như đâm hắn một phát mới phát tiết được bất mãn dưới đáy lòng.

Nàng hiếm khi áy náy như vậy.

Nàng thấp giọng nói : “ vương gia, chuyện khi đó cũng không thể chỉ trách chàng, khi đó thiếp quá mức thân cận với thái hậu và Minh gia, quá mức tín nhiệm họ.trước kia thiếp không hiểu, tại sao vương gia biết cái chết của phụ thân thiếp có vấn đề mà không nói với thiếp, còn đề phòng thiếp, xa lánh thiếp. nhưng hiện tại đại khái thiếp đã hiểu vì sao vương gia lại đối với thiếp như vậy.”

“ khi đó vô luận vương gia nói gì với thiếp thì cũng sẽ từ miệng thiếp truyền đến chỗ thái hậu và tổ mẫu, nếu không cũng sẽ từ miệng ma ma nha hoàn truyền đi, chàng hơi thân cận thiệp thì lại không biết khi nào sẽ bị ám toán,chàng xử lý ma ma nha hoàn của ta, ta sẽ tức giận, oán hận, tìm thái hậu khóc lóc kể lể…”

nói một hồi, Minh Lạc có chút nói không lên lời.

Tới bây giờ nàng đều không đứng dưới góc độ của hắn đi suy xét, lúc này nói ra mới biế trước đó mình phàn nàn lên án có bao nhiêu già mồm, ỷ sủng mà kiêu.

Nàng cũng hoài nghi, hắn thích mặt này của nàng sao?

nói một hồi nàng mới giật mình, lấy tính cách của hắn phải thích nàng nhiều như thế nào mới có thể một mực tha thứ cho nàng, vì sao trước kia nàng luôn kiên trì cho rằng hắn không thích nàng? Giữ lại người không có nửa điểm tác dụng như nàng làm gì, để ngột ngạt sao?

Nàng cảm thấy xấu hổ, kéo tay hắn, nói : “ vương gia, thật ra là lỗi của thiếp, chàng không biết…chàng không nhớ hết cho nên không biết trước kia thiếp.. là người không thể nói lý, thật xin lỗi.”

Nàng nói : “ thiếp chưa từng nghĩ rời khỏi vương gia, có lẽ trước kia có nhưng giờ tuyệt đối không có. Thiếp nói như vậy, chỉ là muốn biết chàng đang nghĩ gì, thiếp, thiếp chỉ là lo lắng… vương gia, thật ra thiếp lo lắng chàng nhớ lại chuyện kiếp trước, sẽ cảm thấy thiếp không đáng để chàng thích, không xứng làm vương phi của chàng, cho nên thiếp mới nói như vậy, kiểu thật tốt khi chàng không nhớ lại những chuyện kia.”

Nếu trước kia nàng giống như bây giờ, đem điều lo lắng nói ra thì mọi chuyện đã không thành ra như thế.

“ ta biết.”

Trong mắt hắn tâm tư của nàng càng ngày càng trong suốt, nhưng chính vì như thế ngược lại hắn càng khó chịu hơn – vì những lời của nàng là sự thật, hắn quan tâm nàng so với nàng quan tâm hắn quả thực kém rất xa.

Nhưng vì sao kiếp trước lại có kết quả như vậy.

hắn nói : “ về sau không nên nói như vậy nữa, nàng muốn gì thì nói cho ta, chỉ cần có thể ta nhất định sẽ cho nàng.”

Minh Lạc ngơ ngác nhìn hắn, tâm như bị cái gì đâm vào, lúc đầu chỉ đau một chút, nhưng rất nhanh đau đớn tràn ra, chỉ cảm thấy đau đến không thở nổi, nàng cũng không biết vì sao.

Minh lạc buông tay hắn, ôm lấy hắn, kiễng chân, đây là lần đầu nàng chủ động hôn hắn, nhưng nàng vừa dán lên môi hắn đã bị hắn kéo vào ngực, sau đó hắn cướp quyền chủ động, lần này nàng chủ động cho nên hắn khôi phục tính xâm lược như trước kia, nhưng Minh lạc không để hắn khống chế mà giãy giụa đẩy hắn ra.

Nàng nói : “ vương gia, thiếp không thở nổi, chàng cho ta thử một chút đi?”

***

Kinh thành, Trường Hoa cung.

Minh lão phu nhân vào điện muốn quỳ hành đại lễ, Minh Túc tự mình đỡ bà dậy, sau đó dẫn bà vào nội thất, cho cung nữ lui ra, sau đó quỳ trước mặt Minh lão phu nhân.

Náng ta khóc ròng nói: “ tổ mẫu, xin hãy cứu tôn nữ.”

Minh lão phu nhân giật nảy mình, vội kéo nàng ta dậy nói : “ nương nương, người làm gì vậy?”

Minh Tú lắc đầu, khóc nói “ tổ mẫu, hiện tại ngoại trừ tổ mẫu, tôn nữ không biết ai có thể cứu a Tú, a Tú cầu tổ mẫu, mau cứu tôn nữ,còn có,”

Tay nàng ta xoa lên bụng mình, nói “ còn có hài tử trong bụng tôn nữ.”

Minh lão phu nhân kinh hãi, bà nói : “ nương nương, người.. người đã có cốt nhục của bệ hạ? như thế người càng phải yêu quý bản thân, sao lại làm như vậy? người mau ngồi xuống nói chuyện.”

Minh lão phu nhân đỡ Minh Túc ngồi xuống giường phượng, trong lòng kinh nghi, bà nỏi “ nương nương, người mang long chủng là đại hỉ, sao lại có bộ dáng như vậy?”

Minh Tú nói : “ tổ mẫu, tổ phụ không nói gì với người sao?”

Sắc mặt Minh lão phu nhân thay đổi, bà cũng không phải phụ nhân bình thường, xưa nay Minh Tú kiêu ngạo, cũng không thân cận với bà, bây giờ đột nhiên như vậy, lại trong tình huống đang mang long chủng, bà nghĩ đến lúc Minh Tú vừa thành thân, thái hậu đã sắc phong Ôn Nhã huyện chủ làm phi, thần sắc của lão gia, trong lòng lộp bộp một tiếng.

Bà trầm ngâm nói : “ nương nương, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì? Người đang sợ cái gì?”

Minh Tú nói : “ tổ mẫu, lúc tôn nữ thành thân, có người hạ hàn độc trong rượu hợp cẩn của tôn nữ, khiến tôn nữ không thể mang thai, chuyện này tổ phụ cũng biết nhưng tổ phụ không cho tôn nữ nới với cô mẫu, trước kia tôn nữ không hiểu, về sau mới hiểu, sợ là chuyện hạ độc cũng là một trong những điều kiện để Ôn Nhã vào cung làm phi đi. có thể trong đại hôn của tôn nữ hạ độc vào rượu hợp cẩn, có thể có mấy người?”

Nàng nở nụ cười, so với khóc còn khó coi hơn, cúi đầu, vuốt bụng nói “ cho nên sau khi tôn nữ biết có thai, vẫn luôn giấu diếm, không dám lộ ra ngoài.”

“ tổ mẫu, nguời cũng biết bệ hạ đối với tôn nữ thế nào, đứa nhỏ này sợ là hài tử suy nhất của tôn nữ, nhưng chỉ cần chuyện tôn nữ có thai lộ ra, tôn nữ sợ là sẽ không giữ được nó. Tổ mẫu,”

Nàng ta nhìn sắc mặt khó coi của Minh lão phu nhân, nói “ tỗ mẫu, hoàng hậu như tôn nữ đã không có bất kì ý nghĩa nào, tôn nữ có thể không làm hoàng hậu, cái gì cũng không cần, chỉ cần có thể giữ lại đứa bé này, hắn là tưởng niệm duy nhất của tôn nữ trong thâm cung lạnh lẽo này, tô mẫu, tôn nữ không còn gì cả, cầu người, cầu người giúp tôn nữ bảo vệ đứa bé này.”

Minh lão phu nhân nhìn Minh Tú khóc đến tuyệt vọng, tôn nữ này từ khi nào đã thành như vậy? bà ôm nàng ta vào lòng nói “ a Tú đừng vội, đợi tổ mẫu tra rõ ràng, ngươi yên tâm, tổ mẫu nhất định sẽ không mặc kệ ngươi.”

Nửa tháng sau.

Thăng Bình đại trưởng công chúa vào cung thăm nữ nhi – Lương phi, hai người đi thỉnh an Minh thái hậu, gặp Khánh An đế cũng ở đó, mọi người đang nói chuyện, cung nhân đột nhiên báo giám chính Khâm Thiên giám Hà Nhất Duy xin gặp, nói là có chuyện quan trọng bẩm báo.

Minh thái hậu tuyên Hà giám chính vào, Hà giám chính hành lễ, sau đó quỳ xuống nói : “ thái hậu nương nương, bệ hạ, hôm qua lão thần tính mệnh cách, vận số của long tử trong bụng Lương phi nương nương, phát hiện tiểu hoàng tử dù mệnh cách quý giá, nhưng gặp nhiều tai nạn, Lương phi nương nương vốn không phải mệnh phượng, chính là bị cưỡng ép cải mệnh, vì vậy tiểu hoàng tử không phải thiên mệnh, sợ là kiếp số khổ sở.”

Sắc mặt mọi người đại biến.

Mặt Thăng Bình đại trưởng công chúa lạnh như băng, bà ta nhìn Minh thái hậu, trong lòng nghĩ, chảng lẽ người đàn bà xảo trá này nghĩ rằng Túc vương đi Bắc địa thì không cần mình ngăn Túc vương nữa, cho nên muốn qua sông đoạn cầu, bỏ chuyện hứa hẹn, gây bất lợi cho thai nhi trong bụng nữ nhi và nàng?

Sắc mặt Minh thái hậu cũng khó coi, bà ta nghĩ, Hà Nhất Duy là Khâm thiên giám thời Thành Võ đế, tuy chính tiên đế đề bạt hắn vào vị trí giám chính, nhưng khó đảm bảo hắn không phải người của Thành Võ đế, chẳng lẽ hiện nay Thăng Bình đại trưởng công chúa muốn mượn hài tử trong bụng Ôn Nhã làm chuyện không lành?

Bà ta nhìn Hà Nhất Duy, ngữ khí khó phân biệt nói “ a, vậy có cách gì phá giải?”

Hà Nhất Duy nói: “ có, nhưng lão thần không biết có nên nói hay không.”

Minh thái hậu cười lạnh trong lòng, quả nhiên.

Minh thái hậu còn đang cân nhắc gõ Hà Nhất Duy một phen, thì Khánh AN đế đã lên tiếng trước: “ việc này quan hệ đến trưởng tử của trẫm, không dám nói cũng phải nói, nói đi, trẫm cho ngươi vô tội.”

Hà Nhất Duy nói : “ đa tạ bệ hạ. trưởng tử của bệ hạ mệnh cách quá mức quý giá, vốn nên xuất từ phượng thể, có thái âm tinh chăm sóc, mới có thể nhận được mệnh cách của hắn, hiện nay vì ngoài ý muốn phát sinh rối loạn. bây giờ biện pháp là mời hoàng hậu nương nương người có mệnh cách thái âm tinh đi chùa miếu hoàng gia, vì tiểu hoàng tử cầu phúc ba năm, nhận phản phệ mệnh cách, miễn tai ương chết yểu.”

Minh thái hậu ‘ phanh’ một tiếng, đập vào bàn, lạnh lùng nói : “ hoang đường, hài tử trong bụng Lương phi lại muốn hoàng hậu đi miếu cầu phúc ba năm mới giữ được? lời đó mà ngươi cũng nói ra được, ngươi!”

Bà ta nhượng bộ đến trình độ này, đứa nhỏ còn chưa sinh đã bức Minh Tú vào miếu? có phải lúc sinh ra đến bà ta cũng phải vào miếu cầu phúc cho hắn!

Việc này, mặt mũi Minh gia để ở đâu, phụ huynh nhìn bà ta như thế nào? Còn có a Túc.. Minh thái hậu tức đến tâm can đều đau.

Lúc đầu Thăng Bình đại trưởng công chúa còn hoài nghi đây là bố cục của Minh thái hậu, nhưng nhìn Minh thái hậu tức đến phun lửa giống như không phải giả mạo, bà ta lộ ra do dự, việc này.. viện này bà ta cũng không đi tìm hà Nhất duy, chẳng lẽ việc này là thật?