Ngoan Ngoãn Nằm Trong Ngực Anh

Chương 7

Thẩm Âm Hòa đã sớm lĩnh giáo tính xấu của Lương Trì đến nhiều lần. Ở trước mặt cô bao nhiêu hỉ nộ ái ố của anh chàng đều bộc lộ ra cho bằng hết.

Cô cũng đã từng được thấy cách hắn dùng bộ mặt ngụy quân tử đối xử với người khác, hắn luôn giữ khoảng cách với người ngoài xa như trăm núi ngàn sông vậy.

Giả vờ cười nói, lại còn cứ luôn làm bộ làm tịch rồi từ chối. Vô hình đẩy những người xung quanh ra xa mình.

Thật ra nếu suy nghĩ lạc quan ra thì, Lương Trì quả thật ngoại trừ Lương Tự ra thì cũng chỉ bộc lộ tính cách con người thật với một mình cô.

Bầu trời phía xa càng lúc càng tối, ánh tà chiều chiếu xuống những đám mây, nặng nề áp chế. Từng cơn gió lanh thổi mạnh vào những người đi lại trên đường, khiến ai cũng không khỏi run rẩy.

Thẩm Âm Hòa híp mắt, tầm mắt không biết rơi tôii đâu, cô bỗng nhiên nhẹ nhàng cười, tâm trạng có vẻ chuyển biến tốt rồi. Cô nhớ lại khi ấy cũng vào buổi chiều, Triệu Uẩn Trác dẫn cô về Lương gia, đó là lần đầu tiên cô thấy con người thật của Lương Trì.

Năm đó cô mới học lớp mười.

Ngượng ngùng, tự ti, e dè bước vào biệt thự Lương gia. Mỗi một bước cô đều đi trong sự cẩn trọng, chỉ sợ làm sai, cô nắm chặt lấy ống tay áo của Triệu Uẩn Trác, cảm giác tin tưởng ngập tràn khiến cho người phụ nữ xa lạ này trở nên thật ấm áp với cô.

Hôm ấy Lương Trì không ở nhà, hắn đang bận tập huấn ở đội đặc nhiệm.

Thẩm Âm Hòa mãi mãi không bao giờ quên được cảm giác lần đầu tiên cô thấy ảnh chụp của Lương Trì, nụ cười trên mặt hắn cứ như thế mà xông thẳng vào trái tim cô, cặp mắt sáng ngời kia như đang lấp lánh vậy.

Cô nuốt yết hầu rồi mới dám đưa tay sờ lên.

Triệu Uẩn Trác dịu dàng giới thiệu, “Đây là đứa con lớn của cô, đi tập huấn phải hai ngày nữa mới về, sau này các con sẽ thường xuyên gặp nhau.”

Thẩm Âm Hòa mặt đỏ lên, giọng lí nhí như muỗi kêu, “Vâng.”

Triệu Uẩn Trác cũng chỉ cười cười, không nói thêm gì nữa.

Tối hôm đó Triệu Uẩn Trác giữ Thẩm Âm Hòa ở lại Lương gia qua đêm, cô nằm giữa chiếc giường lớn, trợn to hai mắt. Không thấy buồn ngủ, sau khi mẹ cô tái hôn thì chuyển đến thành phố khác sống, cũng không thể nói là bỏ mặc cô được, cái gì lo được thì cũng đều lo cả rồi. Lại còn nhờ Triệu Uẩn Trác giúp đỡ chăm nom, chỉ là mẹ sẽ ít khi về thăm cô thôi.

Sáng sớm hôm sau, cô nghe thấy có người gõ cửa. Cô đang chui trong chăn, còn tưởng rằng là Triệu Uẩn Trác bèn nói: “Mời vào.”

Cô chỉ để lộ đôi mắt ra ngoài chăn, đồng tử mở lớn trợn to nhìn gã đàn ông ở ngoài cửa kia. Hắn mặc thường phục, áo bên trong màu trắng, tay áo xắn lên để lộ một đoạn cánh tay rắn rỏi.

Quân ủng màu đen giẫm lên sàn nhà, phát ra tiếng vang “cộp cộp cộp”. Trong tay hắn bưng một bát sữa đậu nành, đến gần bên giường.

Hơi thở hắn dần dần tiến đến gần cô, khí tức mạnh mẽ trấn áp hết cả hô hấp của cô.

Lương Trì trên mặt nở nụ cười ấm áp, khiến nàng đắm trìm.

Hắn đem sữa đậu nành đặt ở trên tủ đầu giường, “Mẹ tôi vừa làm xong, cô uống đi.”

Thẩm Âm Hòa chớp mắt mấy cái, thật sự không dám thò mặt ra. Lương Trì khi đó đại khái coi cô là em gái nhỏ mà chăm sóc, hắn kìm lòng không nổi xoa xoa tóc cô, “Uống vào có thể cao lên đấy.”

Đó là khi Lương Trì ở độ tuổi nhiệt huyết nhất, cô trai tiêu sái phóng khoáng, không sợ trời cũng chẳng sợ đất.

Cô chỉ dám vụng trộm nhìn hắn, nhìn đôi quân ủng màu đen kia từng bước một đi ra ngoài, sau đó đã nghe thấy tiếng đóng cửa.

Khi Lương Trì bị mẹ sai đến trường đón cô thì đã là chuyện của một năm sau, hắn không hề nhận ra cô, nói đúng hơn là hắn không nhớ rõ mặt cô trông thế nào.

Đôi mắt phượng sắc bén cao cao tại thượng nhìn cô, vừa ngạo mạn lại vừa nóng nảy.

*

Mấy ngày sau kể từ hôm ở bệnh viện về, Thẩm Âm Hòa không hề thấy Lương Trì đâu. Có điều mẹ cô lại gọi điện tôii.

Cô mới từ phim trường về, mới nằm ở trên sofa chưa được nửa tiếng đã phải nhận điện thoại của mẹ.

“Tiểu Hòa, ăn cơm chưa?”

“Ăn rồi ạ.”

“Sắp đến Tết rồi, năm nay con có muốn qua chỗ mẹ ăn Tết không?”

Thẩm Âm Hòa suy nghĩ một lúc lâu xong mới nói: “Không được.”

Đầu dây bên kia đương nhiên là yên lặng một lát, rồi mới thở dài nói: “Không được thì thôi, con có một mình thì phải tự chăm sóc bản thân. Nếu con thay đổi quyết định, muốn đến lúc nào cũng được.”

Thẩm Âm Hòa rũ mắt xuống, nhẹ giọng đáp “vâng”.

Lúc còn chưa hiểu chuyện, mẹ cô đón về bên đó ăn Tết. Cô vẫn còn vui vẻ mà tôii đó, nhưng mà sau khi đến cô có cảm giác mình không hề tồn tại, không thể bước vào thế giới của bọn họ được.

Không phải người ta đối xử tệ với cô, mà là ai cũng đối xử với cô rất khách khí, coi cô là một vị khách phương xa đến thăm mà thôi.

Dần dần, Thẩm Âm Hòa không còn muốn tôii nữa.

“Chăm sóc bản thân thật tốt, mẹ cúp máy trước đây.”

“Vâng, mẹ.”

Mẹ con hai người họ mỗi lần nói chuyện điện thoại đều chưa tôii 5 phút, Thẩm Âm Hòa có đôi khi cũng không nỡ cúp máy, nhưng mà cô cũng chẳng biết phải nói gì tiếp.

Thẩm Âm Hòa đặt di động lên mặt bàn không động vào nữa, xoay người vào phòng bếp làm bữa tối đơn giản. Vừa mới cầm lấy chiếc đũa, Trần Dữ Tiệp đã hùng hùng hổ hổ xông đến nhà cô.

Trần Dữ Tiệp ném tấm thẻ ngân hàng xuống mặt bàn, “Đây cát sê của bộ phim điện ảnh, tuy là chia với công ty 5 – 5, nhưng số tiền công này cũng đủ để cô ăn ngon uống đã một thời gian đấy!”

Thẩm Âm Hòa cầm lấy thẻ, cười cong mắt, “Lúc nào rảnh mời cô ăn cơm.”

Trần Dữ Tiệp từ trong bếp tìm được một cái thìa, bắt đầu xúc cơm trong bát cô, vừa ăn vừa nói: “Được được được, nhưng mà tôi nói này cô có thể đổi nhà đi được không? Đổi qua chỗ nào rộng rãi hơn một chút ấy, chỗ này lạnh lẽo chết đi được.”

Căn phòng này quả thật đúng là không lớn, ở một người thì vừa nhưng ở hai người đúng là chật chội thật.

“Tôi cảm thấy rất thoải mái, không muốn chuyển chỗ.”

“Quên đi, tôi không khuyên nổi cô, đúng là cái đồ cứng đầu như trâu mà, bướng chết đi được.” chuyển giọng, cô nói: “Đúng rồi, còn một chuyện nữa muốn nói với cô, 《 sủng phi truyền 》 đêm mai sẽ tuyên truyền, tuy rằng cô không nhiều fan lắm những vẫn là được tuyên truyền trên Weibo”

“Tốt.”

“Còn nữa, bộ phim làm với Phó đạo diễn của cô sẽ nhanh chóng đóng máy.”

Thẩm Âm Hòa hơi kinh ngạc, “Cô nghe tin này ở đâu vậy?”

Trên kịch bản rõ ràng là còn vài phân cảnh nữa, trước đêm giao thừa không biết là có xong nổi không nữa mà.

Trần Dữ Tiệp ợ một cái đầy no nê, “Tôi nghe được từ phía tổ biên kịch, phải sửa lại kịch bản. Không chỉ là phân cảnh của cô bị cắt, mà ngay cả phân cảnh của nữ chính cũng bị bỏ bớt. Có thể ngày mai Phó đạo diễn sẽ nói với cô.”

“Càng tốt, tôi cũng không muốn nhìn thấy Trì Điềm.”

Trần Dữ Tiệp không hiểu, “Sao thế?”

“Trông thấy là ngứa tay, muốn đập cô ta.” Trì Điểm ở trong đoàn phim 《 Thịnh thế 》 dù sáng hay tối thì cũng không ít lần bắt nạt cô, cô vẫn luôn phải vì tiền mà nén giận.

Trần Dữ Tiệp cười đến run hết cả người, “Cô đánh một cái là nổi luôn đó, còn giúp người quản lý nhỏ nhoi như tôi cũng được thơm lây, giá trị tăng cao hẳn.”

“Không thể trêu vào.” Cô giả vờ cười.

Trần Dữ Tiệp trong đầu chợt lóe sáng, mắt sáng rực lên, cô tóm lấy cổ tay Thẩm Âm Hòacó vẻ như muốn nói chuyện gì đó vô cùng quan trọng, “Tiểu Hòa, tôi nói cô nghe này. Mấy ngày hôm trước tôi phát hiện cô có một ổ anti fan!”

“Hả???”

Cô chỉ là một diễn viên hạng chót thôi, vậy mà cũng có người hứng thú làm anti fan sao?

“Theo tôi quan sát, cái kẻ bôi nhọ cô chắc chắn là một kẻ giàu có. Nếu không thì cũng phải là nhà giàu mới nổi, rất chịu chi cho việc hút follow chắc cũng phải 8, 10 chục vạn rồi.”

Trần Dữ Tiệp khi lúc đầu mới phát hiện ra kẻ anti kia thì khiếp sợ đến rớt cả cằm.

Tài khoản đó xuất hiện bắt đầu từ tháng 8 năm nay, đã có gần 200 ngàn lượt follow. Sắp bằng luôn cả số lượng fan của Thẩm Âm Hòa rồi, Admin hết lần này đến lần khác chi tiền ra mở các sự kiện mà giải thưởng chắc phải lên đến cả triệu.

“Nhàm chán.”

Thẩm Âm Hòa không nổi, cho nên ở giới giải trí cơ bản không có người đối nghịch. Cô không nghĩ ra nổi, ai có tiền như vậy mà lại muốn lao tâm khổ tứ đi bôi nhọ cô?

Kỳ thực Trần Dữ Tiệp cũng bị 8 vạn 10 vạn đó hấp dẫn, lén lút dùng account clone lên weibo, nhưng chuyện này cô không có gan nói với Thẩm Âm Hòa sợ bị đánh chết.

*

Ngày sau sáng sớm, Thẩm Âm Hòa quả nhiên nhận được tin nhắn của Phó Thanh, thông báo với cô sau này không cần phải đến phim trường nữa, với lại cũng tỏ ý nếu tương lai có vai diễn nào phù hợp thì sẽ liên lạc với cô.

Cô lịch sự đáp lại lời cảm ơn, sau đó lại chui vào chăn định ngủ đến quên trời quên đất luôn.

Nhưng vừa mới hơn 10h, tiếng chuông di động đã vang lên không ngừng, cô bực bội sờ sờ cái gối lần tìm điện thoại, khi nói chuyện giọng mũi rất nặng, “Này, ai đấy?”

Lương Trì bắt chéo chân, cầm di động liên tục cười lạnh, “Tôi là ai à? Ha, tôi là bố cô đấy!”

Thẩm Âm Hòa nghe thấy giọng nói này thì đã tỉnh ngủ một nửa, “Lương Trì?”

“Lương Tự nửa tiếng nữa sẽ đáp chuyến bay, cô mau nhanh chân nhanh tay chuẩn bị cho xong đi rồi cùng tôi ra sân bay đón nó.” Lương Trì nói rất nhanh.

Thẩm Âm Hòa từ trên giường bật dậy, “Được, vậy anh chờ em một lát.”

Lương Trì vẫn dùng cái giọng khinh khỉnh như cũ, “Mười phút nữa là tôi tới cái xóm nghèo của cô rồi, đừng có để trễ.”

Nói xong hắn dứt khoát cúp máy.

Thẩm Âm Hòa vội vàng xuống giường, kéo tủ quần áo ra, tìm cái áo măng tô mới mua năm nay. Chọn đi chọn lại, mặc chiếc áo choàng măng tô hồng kẻ caro đen trắng có thắt lưng, bên trong mặc chiếc áo len trắng tinh, phối đồ như vậy nhìn rất hoạt bát.

Sau đó lại tìm đồng hồ mất năm phút nữa, trang điểm ổn cả rồi mới xuống lầu.

Xe của Lương Trì bất thình lình đậu ngay phía dưới cổng, có điều lúc này người ngồi sau vô lăng không phải hắn, mà là Lưu Chu Mạt.

Hắn mở cửa xe hút thuốc, thấy cô vội vội vàng vàng chạy tới. Ánh mắt nhéo lại, trong đầu hắn hiện ra bốn chữ, xinh đẹp đến động lòng người.

Lương Trì lấy lại tinh thần, nâng cổ tay nhìn nhìn đồng hồ, không thừa không thiếu vừa đúng 10 phút.

“Không tệ, căn chuẩn đấy.”

Thẩm Âm Hòa chớp mắt một cái với hắn, rồi hỏi: “Em có đẹp không?”

Lương Trì thiếu chút nữa là gật đầu, còn định nói một câu đẹp quá.

Kịp ngăn miệng lại, hắn không tự nhiên đáp: “Trang điểm xinh đẹp để đến đón em trai tôi à, sao vậy, định đội lên đầu tôi một cái mũ xanh xong còn bắt tôi khen ngợi nữa à?”

Lương Trì là rất không muốn mang theo cô đến sân bay đón Lương Tự, nhưng đây là yêu cầu từ chính miệng em trai.

Hắn cũng đã hỏi Lương Tự, mày muốn cô ấy qua đón làm gì?

Cái thằng chó má kia đã lập tức đáp lại, chỉ có hai người chúng ta, tôi sợ tôi không nhịn được mà đánh chết cái đồ tàn tật nhà anh, cho nên phải tìm người khuyên can.

Lương Trì cười lạnh, cảm thấy thằng em trai ruột biến thái đáng đánh chết này nói như vậy cũng có lý, nên đồng ý.

Thẩm Âm Hòa lên xe, ngồi ở bên cạnh hắn, “Có chuyện này em muốn nói với anh.”

Lương Trì nhắm mắt lại, thân thể dựa vào trên lưng ghế, nhàn nhã thoải mái, mười phần kiêu ngạo, từ từ nhả ra từng chữ: “Không muốn nghe.”

“Em hết bận việc rồi, lần trước anh nói đến nhà anh ăn Tết có còn tính không?”

Lương Trì ở trong lòng giễu cợt, lúc trước chưa nhận tiền thì chưa nghĩ đến chuyện về sao? Bây giờ nghĩ lại rồi à? Tôi nói cho cô biết, muộn rồi, không tính nữa, đấy là do cô có mắt như mù.

Hắn nâng mí mắt, theo trong lỗ mũi nhẹ nhàng hừ ra một tiếng, “Tính.”