Ngọc Lụa Vàng

Chương 15

Lục Đình Trấn chưa từng nhìn thấy dáng vẻ như thế này của Chương Chi Vi.

Lúc này cô đang mặc bộ quần áo hoàn toàn không vừa người, vẫn không mặc áo ngực, cơ thể cô càng thêm phần nhỏ bé yếu đuối dưới bộ quần áo rộng thùng thình. Quần áo sờn rách hơn sau cú ngã, đầu gối vẫn còn chảy máu, một ít máu đã dính lên quần, dính lên người.

Vừa đáng thương vừa quật cường.

Lục Đình Trấn tự cảm thấy mình không bạc đãi cô. Lúc nhỏ Chương Chi Vi té ngã, toàn là anh nhẫn nại dỗ dành, kiểm tra kỹ càng xem có ngã bị thương chỗ nào hay không. Tính tình Chương Chi Vi hoạt bát, thích lên rừng xuống biển, Lục Đình Trấn không gò ép bản tính của cô, để mặc cô chạy lăng xăng khắp chốn, nhưng cũng không quên cho người trông chừng để đề phòng cô bị thương ngoài ý muốn.

Một người anh tận tâm giáo dưỡng như vậy, chỉ vì mấy câu nói mà nảy ra suy nghĩ chạy trốn. Quần áo đẹp đẽ không mặc, xe sang không ngồi, cứ thế chạy ra ngoài, trốn đông trốn tây, quần áo và mặt mũi đều lấm lem, ngay cả người ngợm cũng bị thương.

Vậy mà cô lại có ý định rời khỏi đảo đến Đại lục.

Lục Đình Trấn ấn ngón tay vào phần da gần miệng vết thương của cô, sẵng giọng: “Nói chuyện.”

Chương Chi Vi nói: “Qua cửa khẩu, đi Đại lục.”

Giọng cô bình tĩnh, nhưng Lục Đình Trấn lại bật cười thành tiếng: "Suy nghĩ của cháu ngây thơ quá rồi đấy.”

Anh buông tay, gỡ bao tay trên bàn tay còn lại xuống, ném cả hai cái lên người Gà Đen. Lão Tứ vẫn đang thở hổn hển, đè Gà Đen xuống, khiến anh ấy không thể nhúc nhích.

Lục Đình Trấn ném bao tay xong, cởi áo khoác lên vai cô gái không thích mặc áo ngực giống như mọi khi. Cô vô thức lùi ra sau, lại bị anh cứng rắn kéo lại gần mình, dùng áo vest bao kín lấy cô, che đi hai nụ hoa gồ lên.

Sắc mặt Chương Chi Vi buồn thương, đến giờ chân cô đã bị thương, chạy cũng chẳng chạy được, Gà Đen thì bị lão Tứ đè nghiến bên cạnh, không thể vùng thoát. Ngay cả đi ra khỏi con ngõ này cũng khó nữa là qua cửa khẩu.

Cô đã nhìn thấy ánh đèn hắt trên con đường sau lưng Lục Đình Trấn, nghe thấy tiếng động cơ xe cảnh sát, không biết bao nhiêu người đang ẩn nấp ở đó, nhưng chẳng có ai lên tiếng, họ đều đang chờ mệnh lệnh của Lục Đình Trấn.

“Chẳng phải chú đến đón cháu đây rồi sao?” Lục Đình Trấn nói: "Quay về ngủ một giấc thật ngon, ngày mai về Hồng Kông.”

Lời lẽ thân thiết như thế này, Chương Chi Vi cúi đầu nhìn Gà Đen, cả người anh ấy bị đè chặt, mặt bị ấn xuống mặt đường, là một tư thế quỳ phục xuống một cách ép buộc. Một bên miệng lão Tứ rỉ máu, gò má sưng đỏ một mảng, bao tay da quật vào người không phải chuyện đùa, cô không biết máu kia là do răng của anh ta cắn rách môi, hay là bị thương ở đầu lưỡi hay rụng răng. Đây đều là những gì mà Lục Đình Trấn “ban cho”. Anh cởi bao tay, khoác áo lên vai cô, không hề nặng tay với cô.

Cô không hiểu.

“Vi Vi.” Lục Đình Trấn nói: "Chơi đã rồi thì cũng phải về nhà.”

Chương Chi Vi đáp lại: “Cháu muốn anh Gà Đen cùng về với cháu.”

Lục Đình Trấn thu lại nụ cười: "Vi Vi.”

Chương Chi Vi nghiến răng: "Nếu anh Gà Đen có mệnh hệ gì, cháu cũng không sống nổi, cháu chết còn yên lòng hơn…"

Lục Đình Trấn ngắt lời cô: “Mới tí tuổi đầu, nói sống chết cái gì?”

Thấy cô vẫn không nhúc nhích, Lục Đình Trấn quay mặt, cuối cùng cũng nhìn về phía Gà Đen đang bị lão Tứ khống chế.

“Nếu cháu không đi theo chú.” Lục Đình Trấn nói ẩn ý: "Cậu ta chỉ còn một con đường chết.”

Mí mắt Chương Chi Vi giật giật, cô la lên: “Anh Gà Đen theo chú nhiều năm như vậy…"

“Chú đã giữ một tên phản bội nhiều năm như thế...” Lục Đình Trấn hỏi ngược lại cô: “Còn chưa đủ hay sao?”

Chương Chi Vi á khẩu.

Phải, cô chính là con gái nuôi của kẻ phản bội.

Cô có nên biết ơn vì đối phương đã giữ lại mình đến tận bây giờ không nhỉ? Chẳng những không truy cứu chuyện năm xưa, còn cho cô cơm ngon áo đẹp, nuôi dưỡng cô. Cô phải cảm kích rơi nước mắt vì chuyện này sao? Chương Chi Vi cảm thấy mông lung, bây giờ cơn giận của cô vẫn chưa nguôi, cô không thể bình tĩnh được.

“Theo chú về.” Lục Đình Trấn dịu giọng hơn: "Thì cậu ta còn có con đường sống thứ hai để lựa chọn.”

Chương Chi Vi có thể chọn cái gì? Một mình cô đơn độc, không bằng cấp không gia đình, người duy nhất mà cô có thể dựa dẫm giờ đây lại dùng “người thân” từ nhỏ đến lớn của cô ép buộc cô.

Dưới ánh trăng, Lục Đình Trấn điềm tĩnh nhìn Chương Chi Vi, anh không vội, nhìn sắc mặt tái nhợt của cô giống như ngay giây sau sẽ ngã khụy xuống đất. Vóc dáng mảnh mai khó nhọc đỡ lấy áo vest của anh, giống như một con cừu non đội lốt sói.

Không, có lẽ là sói con, đợi đến khi lớn lên, nó cũng có răng nanh và móng vuốt nhọn, có thể xé rách cổ họng của con mồi.

Đêm khuya thanh vắng, lão Tứ dùng báng súng đập vào gò má của Gà Đen, một tiếng va cham của vật cứng, Gà Đen bật ra tiếng rên kìm nén.

Hàng mi Chương Chi Vi run rẩy, chẳng thể làm gì khác.

“Cháu về cùng chú.” Chương Chi Vi khẽ nói: “Đi về.”

Lục Đình Trấn nhấc tay, lấy ra chiếc khăn tay bằng lụa thật, tỉ mỉ lau bụi bẩn trên má cô. Lực tay dịu dàng, không để lại một chút dấu vết nào.

“Xem kìa, nói sớm hơn thì cậu ta đỡ chịu khổ hơn rồi, cũng không phải ăn cú đánh này.” Lục Đình Trấn nói: "Chân có đau không? Còn đi được không?”

Chương Chi Vi không biết tay đối phương đang run, hay là cơ thể mình đang run, cô ngửi thấy mùi thuốc lá từ đôi tay của Lục Đình Trấn.

Cô nhớ, Lục Đình Trấn chưa bao giờ hút thuốc.

Chương Chi Vi quay mặt đi. Ánh trăng lành lạnh, đổ nghiêng xuống dưới. Lục Đình Trấn đứng ngược sáng, khuôn mặt chìm trong vùng tối, khiến cô không nhìn thấu vẻ mặt của anh.

Ngón tay anh có mùi thuốc lá, chắc chắn anh không chỉ hút mỗi một điếu.

Chương Chi Vi nói: “Cháu tự đi được.”

Lục Đình Trấn nhìn cô bằng ánh mắt khen ngợi: "Tốt lắm.”

Khen ngợi xong, anh cầm lấy tay Chương Chi Vi một cách tự nhiên, lần đầu tiên cô né tránh, lần thứ hai thì không tránh được, tay bị anh cứng rắn nắm trong lòng bàn tay, Gà Đen cuối cùng cũng bị đè hẳn xuống đất. Vì đau nên Gà Đen duỗi một tay quá đỉnh đầu, một bên má và bàn tay đều ngâm trong vũng nước bẩn đọng lại trên gạch đường. Lục Đình Trấn dắt tay Chương Chi Vi đi qua, giẫm lên bàn tay anh ấy như thể không nhìn thấy. Gà Đen cắn răng chịu đau, chỉ phát ra một tiếng rên khe khẽ. Chương Chi Vi nhìn thấy, trái tim thắt lại, treo lửng lơ trên cao, cô không cự tuyệt cái nắm tay của Lục Đình Trấn nữa, chủ động nắm lấy ngón tay anh, ngẩng mặt nhìn anh với hi vọng anh có thể tha cho Gà Đen một con đường sống.

Đến cuối cùng cô vẫn phải cúi đầu.

Những ngón tay nhỏ nhắn không thể kìm chế cơn run rẩy. Dù có lên kế hoạch tỉ mỉ hơn nữa, suy cho cùng cô cũng chỉ là một con chim non còn mọc lông tơ chưa ra trường, chưa học đại học. Dù có giở hết mánh khóe của mình cũng chẳng thể chạy thoát, sau khi bị bắt lại cũng chẳng thể liều mạng “cá chết lưới rách” với đối phương. Vì bạn bè, Chương Chi Vi cũng phải kìm chế thái độ, dùng đầu ngón tay ấm áp thăm dò ý tứ của anh.

Cuối cùng Lục Đình Trấn cũng chịu lên tiếng: “Lão Tứ.”

Lão Tứ đáp lại một tiếng, vẫn còn văng nước bọt lẫn máu.

“Trông chừng Gà Đen cho kỹ, đưa cậu ta về khách sạn.” Lục Đình Trấn nói: "Coi như chú lấy công chuộc tội.”

Lão Tứ đáp: “Em hiểu, anh Trấn.”

Chương Chi Vi khẽ thở phào, con tim lửng lơ trên cao cũng được hạ xuống mấy tấc. Đến lúc này cô đã biết, tính mạng của Gà Đen không đáng lo nữa.

Mặt quật cường trong tính cách của cô đã được thể hiện trọn vẹn trong đêm nay. Cô khoác áo của Lục Đình Trấn cùng anh đi đến trước mũi xe. Quả nhiên, có một đống xe cảnh sát và đám người mặc đồng phục đứng ở đó, Hạ Thành Minh cũng có mặt, tươi cười bắt tay hàn huyên với Lục Đình Trấn.

Dưới ánh đèn của xe, Chương Chi Vi lạnh lùng đứng ở nơi đó, nghe họ trò chuyện dưới trăng thanh gió mát, từng tầng sương sớm thấm vào cổ chân cô, men theo tứ chi lan dần lên trên.

Đúng là cô và Gà Đen ngây thơ quá đỗi, cứ ngỡ rằng chỉ cần dựa vào sức của hai người là có thể thoát khỏi Ngũ chỉ sơn, đến cuối cùng, vẫn là Lục Đình Trấn một tay che khuất trời xanh.

Cũng làm khó cho anh rồi, đêm khuya lật tung nơi này để tìm người, khí thế rầm rộ như thế này, Chương Chi Vi và Gà Đen đều không thể lường trước.

Đã có người mở cửa xe, cung kính mời cô lên xe, miệng vẫn gọi cô là cô chủ, thái độ không hề lạnh nhạt, cũng chẳng dám lạnh nhạt một chút nào.

Chương Chi Vi nghiêng người ngồi lên xe, cửa xe là Lục Đình Trấn đích thân đóng lại. Một tiếng động không nặng không nhẹ, cách lớp cửa kính, Chương Chi Vi nhìn thấy hai người lôi Gà Đen lùi ra sau. Sắc đêm tăm tối, khung cảnh ngoài cửa xe hỗn loạn, không thể thấy rõ, Chương Chi Vi gọi một tiếng: “Anh Gà Đen!”

Cô áp hai tay lên cửa kính, cửa xe bên phía cô đã ấn chốt an toàn, cô không mở được cửa, đang đập tay vào mặt kính thì bị người khác giữ lấy cổ tay từ phía sau, Chương Chi Vi hoảng sợ quay đầu lại, nhìn thấy Lục Đình Trấn.

Anh lên xe từ bên khác, ngăn cản hành vi gần như là tự làm đau mình của Chương Chi Vi, nhíu mày nói: “Đêm nay nhiều người nhìn thấy Gà Đen dẫn cháu bỏ trốn như thế, chú không tăng thêm hình phạt, sau này ai cũng bắt chước thì chú xử lý thế nào?”

Chương Chi Vi: “Vừa nãy chú đã nhận lời cháu, chỉ cần cháu về cùng chú…"

“Cậu ta không việc gì.” Lục Đình Trấn nói: "Quay về ngủ một giấc thật ngon, chú sẽ cho cháu gặp cậu ta.”

Chỉ một đêm mà anh đã nói mấy câu “ngủ một giấc thật ngon”, Chương Chi Vi khó mà yên lòng.

Quay về khách sạn, bác sĩ đã mang theo hòm thuốc đợi sẵn ở trong sảnh lớn.

Vết thương ở chân của Chương Chi Vi không nghiêm trọng, chỉ bị té ngã rồi trầy một lớp da, chỉ không cầm máu ngay lúc đó, máu chạy dọc xuống chân nên nhìn mới đáng sợ như vậy. Loại vết thương trầy xước thế này không cần phải khâu miệng vết thương, không bị tổn thương đến gân cốt, vết rách không sâu. Chỉ cần dùng kìm gắp đất đá dính trên đó, dùng thuốc khử trùng làm sạch vết thương rồi thoa một lớp thuốc chống nhiễm trùng, dùng hai miếng gạc cùng bốn miếng băng dính, cố định vết thương cực kỳ chắc.

Lúc này đã là năm giờ sáng.

Lục Đình Trấn tiễn bác sĩ về rồi quay vào trong phòng, nhìn Chương Chi Vi ôm một cái gối, không ngủ mà ngồi trên sofa, nhìn ra ngoài cửa sổ chưa được kéo rèm. Cô đang nhìn về hướng ra cửa khẩu.

Khu vực cửa khẩu đã bắt đầu cho xe lưu thông, từng chiếc xe chở hàng hóa từ khắp nơi ở tỉnh Quảng Đông tiến vào Áo Môn từ bên phía Chu Hải, nhưng Chương Chi Vi không thể cùng Gà Đen qua cửa khẩu được nữa.

Lục Đình Trấn rót một cốc nước có ga, đặt bên cạnh tay cô. Anh ngồi lên sofa, đặt cái chân bị thương của cô lên trên đùi mình, cúi đầu kiểm tra vết thương của cô.

Mái tóc xoăn của anh có màu đen bóng dưới ánh đèn, nhưng giờ đây Chương Chi Vi không muốn ôm ấp anh nữa, cô rất mệt.

“Đi ngủ đi.” Lục Đình Trấn nói: "Chạy cả ngày, cũng mệt rồi.”

Chương Chi Vi đưa ra yêu cầu: “Ngủ dậy cháu muốn gặp anh Gà Đen.”

“Không được.” Lục Đình Trấn nói: "Không thể bỏ qua cho cậu ta dễ dàng như vậy được.”

“Nhưng anh ấy là Gà Đen! Không phải người khác.” Chương Chi Vi nói: "Hồi bé cháu bị thủy đậu, bố nuôi không có ở nhà, Gà Đen đã bế cháu đi khám bệnh; Khi đi học cháu bị bắt nạt, cũng là Gà Đen và những người khác thay nhau đón cháu; Cháu không tốt số như chú, cháu không có nhiều của cải như chú, cũng chỉ có mấy người chú mấy người anh này thôi...”

Nói đến đây, cổ họng cô khô ran, khó mà nói tiếp.

Nhiều người anh người chú như vậy, người thì mất, người thì ra đi, chẳng còn lại mấy người.

Chương Chi Vi cúi đầu nhìn tấm thảm trải sàn, cõi lòng đau thương, những lời nói ra không thể nào giả dối, toàn là những lời thật lòng: “Hồi nhỏ, những người chú người anh mà cháu quen biết đều ra đi hết rồi, chẳng còn ai nữa, bây giờ chỉ còn lại mỗi mình anh Gà Đen thôi…”

“Ai là chú của cháu? Ai là anh của cháu?” Lục Đình Trấn bất chợt nhìn cô, sắc mặt không vui: "Môi trên chạm môi dưới, cái chữ chú này rẻ mạt vậy sao?”

Anh chạm vào cái chân bị thương của cô, không chạm vào vết thương quấn băng, hỏi dứt khoát: “Chú của cháu chẳng phải ở ngay đây sao? Còn muốn mấy người chú nữa? Hay là, cháu muốn anh trai? Được thôi, đợi vết thương trên chân lành, chú sẽ cho cháu sinh thằng anh trai. Từ giờ về sau, chú của cháu chính là chồng của cháu, con trai của cháu chính là anh trai của cháu.”

Chương Chi Vi chưa từng nghe anh nói những lời hoang đường như thế này, cô sững sờ ngồi ở đó, không nhúc nhích.

Nói xong, Lục Đình Trấn giơ tay định vuốt mái tóc dài của cô giống như trước đây. Chương Chi Vi không tránh nhưng Lục Đình Trấn đã chạm vào khoảng trống, bàn tay trống không, không có gì để chạm vào.

Thói quen khiến người ta khó lòng mà quên lãng.

Lục Đình Trấn nhìn Chương Chi Vi, lúc này mới nhớ ra cô đã cắt phăng mái tóc dài.