Ngọc Lụa Vàng

Chương 20

Lục Đình Trấn không có phản ứng gì, anh cúi xuống nhìn Chương Chi Vi cởi cúc. Động tác của cô không chuẩn, răng cắn vào chiếc cúc nghe “cộp” một tiếng. Chiếc cúc làm bằng vỏ sò, xem ra mùi vị cũng chẳng ngon lành gì.

Lục Đình Trấn vẫn còn nhớ lúc cô vừa tới nhà họ Lục. Câu đầu tiên mà Chương Chi Vi chủ động nói với Lục Đình Trấn là dè dặt hỏi ý kiến anh, rằng hoa sau nhà đẹp quá, trong phòng cô có một chiếc bình hoa để không, liệu cô có thể ngắt vài nhánh hoa để cắm vào bình không?

Ngày hôm ấy, hoa hồng trắng trong vườn nở rộ, Lục Đình Trấn vốn định cho người nhổ bỏ, thứ nhất là vì chê ý nghĩa của hoa hồng trắng không tốt, hai là anh cũng chẳng thấy hoa trắng có gì đẹp, nhạt nhẽo vô vị. Vốn dĩ đã là thứ đáng phải nhổ bỏ, nhưng nếu cô thích thì hái nhiều một chút cũng chẳng sao.

Khi Chương Chi Vi hớn hở tìm kéo để cắt cành hoa, Lục Đình Trấn lại thay đổi ý định, dặn người chăm sóc vườn hoa giữ lại chỗ hoa hồng trắng trong vườn hoa vì cô chủ mới thích chúng.

Xưng hô là một chuyện vừa rắc rối vừa lộn xộn.

Theo khoảng cách tuổi tác, thực ra Chương Chi Vi có thể gọi anh là anh, có điều mọi khi A Man đều gọi anh là “anh Trấn”, gọi ông chủ Lục là “bố già”, tính theo như vậy nên Chương Chi Vi ù ù cạc cạc gọi anh là chú. Những người đi theo A Man trước đây, bây giờ không thể gọi Chương Chi Vi là em gái hay cháu gái nữa, ai cũng gọi cô là “cô chủ”. Còn Chương Chi Vi vẫn gọi chú gọi anh như trước đây. Lục Đình Trấn đã sửa xưng hô cho cô mấy lần, nhưng trí nhớ của cô dường như không được tốt lắm, ngoài miệng thì đồng ý nhưng lần sau vẫn len lén gọi chú út Sáu, anh Gà Đen.

Lục Đình Trấn đành để mặc cô.

Lục Đình Trấn thích nói chuyện với người thông minh, nhưng không nhất định phải là người thông minh kiểu lõi đời khôn khéo, chỉ cần hiểu chuyện và nghĩ thoáng thì cũng được tính là thông minh. Vạn vật trên đời này vốn chẳng có nhiều tiêu chuẩn hay định nghĩa như vậy, anh thấy Chương Chi Vi không tệ, chỉ dạy một chút là hiểu ngay, không cần giải thích tràng giang đại hải với cô. Mặc dù con gái nuôi của nhà họ Lục, nhưng sau này anh cũng sẽ tận tình bồi dưỡng cô, dạy cô học hành chăm chỉ. Đợi đến khi cô tốt nghiệp, cũng có thể dốc sức cho nhà họ Lục. Đến khi đến độ tuổi thích hợp, anh sẽ chọn cho cô một người chồng xứng với cô.

Rốt cuộc từ khi nào, tình cảm chú cháu không còn đơn thuần, trở thành tình trạng như hiện tại?

Lục Đình Trấn cũng không biết được.

Anh chỉ biết môi Chương Chi Vi thật sự rất ngọt ngào. Quê gốc của cô ở Phúc Kiến, phụ nữ vùng duyên hải miền Nam đa số đều nhỏ nhắn yểu điệu, cô cũng không phải ngoại lệ. Vóc dáng nhỏ nhắn, chỗ nào cũng nhỏ, ngay cả cổ họng cũng vậy, vừa mềm mại vừa ngọt ngào. Lục Đình Trấn mân mê cằm cô, cúi xuống, môi chạm môi. Rốt cuộc cô cử động không tiện, trên chân còn có vết thương, cánh tay cũng vừa bị va đập, chỉ có thể nằm xuống, những việc còn lại để cho anh lo.

Lục Đình Trấn chưa từng nghĩ có ngày mình sẽ có ngày cúi mình lấy lòng người khác, nhưng vì đối phương là Chương Chi Vi nên anh cũng sẵn lòng. Người mà anh một tay nuôi lớn, dù có chiều chuộng hơn nữa, cô có được chiều quen đi chăng nữa thì cũng là điều bình thường. Đôi chân của cô đúng là gặp nhiều trắc trở, vùng da bị trầy xước vì ngã trước đây đã dần dần lành lặn trở lại, chỗ da mới không để lại sẹo mà chỉ là màu hồng nhàn nhạt, giống như “cô bé” Vi Vi, chỉ mới tiến vào đã khiến cô căng trướng mở rộng. Cô là vị muối biển thoang thoảng bướng bỉnh, cũng là con sò giấu ngọc, phải bảo vệ nghiêm ngặt nơi yếu ớt nhất của mình. Vì thế nhất định phải dốc sức tách nó ra thì mới có được châu ngọc trân quý.

Lục Đình Trấn tự nhận mình không phải chính nhân quân tử, gia thế của nhà họ Lục nhìn có vẻ trong sạch đàng hoàng, nhưng từ trước đến bây giờ, các bậc cha chú của anh cũng làm không ít chuyện bẩn thỉu. Nhưng thế thì có làm sao? Thắng làm vua thua làm giặc. Hồng Kông có câu tục ngữ là: Giết người phóng hỏa mang đai lưng vàng, xây cầu sửa đường chẳng còn xương.

Thế giới nhiễu nhương, người tốt không sống thọ sớm về chầu trời, được các vị Bồ Tát cho ngồi bên cạnh. Người xấu mới có thể sống lâu, Lục Đình Trấn không có ý định làm người tốt, cũng giống như một người chú tốt tuyệt đối sẽ không làm chuyện hoang đường với con cháu vào lúc ngà ngà say; Làm một người tình tốt cũng sẽ không điên cuồng ái ân với người yêu còn đang bị thương. Chỉ vì Lục Đình Trấn đã nhịn quá lâu, thời gian chiến tranh lạnh của hai người quá dài, những cuộc cãi vã và im lặng kéo dài khiến hai người không được ở riêng bên nhau như lúc này. Chốn đào nguyên lâu ngày không đón khách, khe cửa đóng lại, cỏ non ngõ hẹp, thiếu dấu chân người, sao có thể chịu được gót sắt chiến mã, binh khí thảo phạt. Cánh nhạn đau đớn kêu khóc, cổ tay mạnh mẽ giương trường cung.

Có lẽ vì có thể nói ra những lời trong lòng, hai bên thấy rõ tâm ý của nhau, Chương Chi Vi không còn lườm nguýt lạnh lùng nữa, Lục Đình Trấn cũng tận hưởng thỏa thuê. Bình thường anh luôn kiềm chế bản thân, thương xót cô, lần nào cũng phải tiết chế lại. Bây giờ thép cứng đã luyện dẻo mềm, Lục Đình Trấn cũng không hề keo kiệt trao hết cho cô. Không lý gì lại vì mềm mại không chịu được mạnh nên không bẻ, anh biết đối phương hoàn toàn không phải loài cỏ hoang dại, mà là con sói con anh hết lòng nuôi dưỡng, cần phải dạy dỗ mạnh tay mới có thể khuất phục.

Chỉ cần lơ là, cô sẽ cưỡi lên đầu lên cổ ngay.

Khi mọi thứ lắng lại, Lục Đình Trấn ngủ lại ở nơi này. Chương Chi Vi nghỉ lấy hơi, chủ động ghé lại gần, ôm cánh tay anh, khẽ gọi: “Chú Lục.”

Cô lại gọi xưng hô này.

Lục Đình Trấn thích nghe cô gọi mình như vậy, khi dịu dàng thì mềm mại như nước, lúc kịch liệt như vật nặng treo trên sợi dây mảnh sắp đứt, run rẩy, nhè nhẹ đong đưa, như thể chớp mắt sẽ đứt lìa. Bất kể là kiểu nào, dù là tiếng ngâm nga lí nhí hay tiếng rên rỉ vút cao, đều làm anh thỏa mãn.

Anh hỏi: “Sao thế?”

Chương Chi Vi chần chừ một thoáng, cuối cùng vẫn lên tiếng: “... Anh Gà Đen...”

Lục Đình Trấn nhắm mắt, anh cầm tay Chương Chi Vi, giọng anh cũng ôn hòa hơn nhiều: “Cậu ta không thể làm việc bên cạnh chú nữa.”

Chuyện tay trong đã truyền ra ngoài từ lâu, nhà họ Lục ra dáng người tốt với bên ngoài, còn với thuộc hạ thì phải trừng trị nghiêm khắc, không được nương tay.

Chương Chi Vi cắn môi: "Cháu biết trước đây anh ấy từng làm chuyện sai trái, nhưng... xin chú đấy, chú Lục, cho anh ấy một cơ hội đi mà.”

“Nếu cậu ta không dẫn cháu đi...” Lục Đình Trấn nói: "Thì chú còn giữ cậu ta thêm một thời gian nữa.”

Anh nói rất bình tĩnh, lồng ngực chợt nóng lên, cúi xuống nhìn, hóa ra Chương Chi Vi lại rơi lệ. Bây giờ cô đang khóc trong câm lặng, giọt nước mắt nóng bỏng tuôn ra không dứt, cô nằm nhoài trong lòng anh, khóe mắt đỏ bừng.

Lục Đình Trấn thở dài: "Vi Vi, chú cho lão Tứ và cậu ta đi Áo Môn rồi.”

Chương Chi Vi ngước mắt nhìn anh: "Thật sao?”

“Thật.”

“Đi Áo Môn làm gì?”

“Trông coi nhà cửa ở bên đó, thi thoảng làm chân sai vặt, giải quyết mấy việc lặt vặt.” Lục Đình Trấn nói: "Mấy năm tới, chú sẽ qua đó thường xuyên hơn, để mấy người ở lại bên đó trông chừng cũng tốt.”

Chương Chi Vi không nói gì, chỉ dụi mặt lên ngực anh: "Chú Lục không được lừa cháu đâu đấy.”

“Không lừa cháu.” Lục Đình Trấn lau nước mắt cho cô, hôn lên hàng mi ướt nhẹp của cô: "Làm lần nữa nhé?”

Chương Chi Vi nói lí nhí: “Hình như sưng lên rồi.”

Lục Đình Trấn ôm cô, tâm tình không tồi: "Vậy nghỉ ngơi trước đã.”

“Tuy nhiên...” Bàn tay nõn nà của Chương Chi Vi luồn vào rừng rậm, chủ động ghé vào tai anh, nói nhỏ: “Nếu là chú Lục thì không sao, vì cháu cũng rất muốn chú.”

Hai người làm lành dễ dàng như vậy, Lục Đình Trấn giữ đúng lời hứa, cho Chương Chi Vi gọi cho Gà Đen một cuộc điện thoại. Gà Đen chỉ nói mình không sao, bảo Chương Chi Vi cứ yên tâm, không cần lo lắng.

Chương Chi Vi còn chưa được gặp anh ấy, nhưng sau cuộc điện thoại này, cô càng tỏ ra thắm thiết với Lục Đình Trấn hơn. Lần cãi vã chiến tranh lạnh trước đó tựa như đã trở thành chất xúc tác trong tình cảm của hai người, cô càng quấn lấy Lục Đình Trấn hơn trước kia. Tối đến đợi anh về ăn cơm cùng nhau, bắt anh ôm cô ngủ. Dường như lần bỏ trốn và chiến tranh lạnh đã để lại bóng đen tâm lý trong cô, khiến cô có tật gặp chuyện gì cũng dựa dẫm Lục Đình Trấn.

Lục Đình Trấn không để bụng những chuyện này, anh thích nhìn dáng vẻ đối phương ỷ lại anh.

Tỷ giá đô la Hồng Kông giảm khiến nhiều người không khỏi lo lắng vì tương lai bất định của Hồng Kông, chỉ ước sao có thể đổi tất cả đô la Hồng Kông sang đô la Mỹ để đảm bảo giá trị tiền gửi, còn hơn là mỗi ngày nhìn đô la Hồng Kông rớt giá mà mất ăn mất ngủ. Lục Đình Trấn đã nắm bắt được phần nào thông tin nội bộ nên rất an nhàn và thảnh thơi, chỉ đợi đám người Anh Quốc đi hết, họ sẽ thu được mẻ cá lớn.

Ban ngày công việc bận rộn, đêm đến cần có bóng hồng bầu bạn. Chương Chi Vi là châu báu mà anh hết lòng bồi dưỡng, là đóa hoa anh bỏ tâm huyết của mình mà chăm chút, nên dĩ nhiên là hoàn hảo phù hợp với yêu cầu và sở thích của anh. Hai người gần như không phân biệt ngày đêm, thi thoảng Lục Đình Trấn sẽ về nhà trước khi mặt trời lặn, hoặc về nhà sau bữa tối, thi thoảng anh sai vú Trần và Hoa Ngọc Quỳnh ra ngoài mua sắm, hoặc đi lấy đồ đạc. Nói tóm lại là tìm một cái cớ để hai người họ rời khỏi nhà, anh mới yên tâm để Chương Chi Vi lớn tiếng ngâm nga.

Lục Đình Trấn cũng không có quá nhiều kinh nghiệm trong chuyện này, dần dần cũng cảm nhận được những lạc thú khác nhau. Anh và Chương Chi Vi nên ở bên nhau, cũng hòa hợp trong chuyện này, là một cặp trời sinh. Anh biết làm cách nào để cô tuôn trào như suối và cô cũng biết phải làm sao để khiến anh cứng rắn như vàng như đá.

Lục Đình Trấn càng ra sức tặng quà cho Chương Chi Vi hơn.

Cử người đi đấu giá trang sức châu báu, thuê nhà thiết kế, lựa chọn mẫu mã khảm nạm lên trang sức cho Chương Chi Vi; Quần áo giày dép thời trang lũ lượt được đưa đến, gần như đã lấp đầy phòng thay đồ. Thế là Lục Đình Trấn mua đứt căn hộ bên trên, cho người thi công, tu sửa thiết kế lại bố cục của căn hộ tầng trên, làm riêng một phòng thay đồ chiếm hơn bảy mươi mét vuông cho Chương Chi Vi. Anh cũng định chuyển phòng ngủ của Chương Chi Vi lên trên, hai căn hộ tầng trên tầng dưới được đập thông, làm lại cầu thang, sau này cho người làm ở dưới tầng một, anh và Vi Vi ở trên tầng hai, miễn bị làm phiền.

Không chỉ có trang sức quần áo, Lục Đình Trấn còn đưa Chương Chi Vi đi thi bằng lái xe để anh tặng cho cô chiếc Rolls-Royce màu hồng. Chút tiền bạc này chẳng qua cũng chỉ là hạt mưa phùn đối với Lục Đình Trấn. Chương Chi Vi cầm báo, chỉ mặc đồ bơi nằm trên ban công phơi nắng, hỏi Lục Đình Trấn: “Trong sách viết, càng là người có tiền thì càng yêu tiền. Hứng thú với tiền bạc của họ vượt xa những thứ khác.”

Nói đến đây, cô bỏ báo xuống, quay sang nhìn Lục Đình Trấn: "Có phải như vậy không?”

Lục Đình Trấn đang cầm chiếc kẹp lóng lánh ánh bạc gắp hạt dẻ vừa nướng chín: "Phải.”

Chương Chi Vi nhìn chằm chằm vào anh: "Vậy chú thì sao?”

Lục Đình Trấn tách vỏ hạt dẻ, nhét hạt dẻ ngon lành nóng hổi vào miệng cô: "Chương Chi Vi quan trọng hơn tiền.”

Chương Chi Vi vui vẻ, cô ăn hết hạt dẻ, dựa vào người anh: "Sách còn viết là, điểm đáng yêu nhất của người có tiền không phải ở chỗ họ có tiền, mà là vì họ ngây thơ.”

Lục Đình Trấn buồn cười: "Ngây thơ kiểu “Vì sao không ăn cháo thịt nạc” hả?”

*Vì sao không ăn cháo thịt nạc là một phát ngôn của Tấn Huệ Đế - vị vua thứ hai của nhà Tây Tấn, bị thiểu năng trí tuệ. Vào lúc đất nước gặp nạn, dân không có ăn, khi nghe bẩm báo, ông đã vô tư hỏi: “vì sao không ăn cháo thịt nạc.”Ngày nay dùng để chỉ người không nhận thức đầy đủ về mọi thứ, còn ám chỉ những người chưa trải qua tự mình đưa ra những nhận xét hoặc đề xuất hấp tấp về tình huống hoặc hành vi của người khác.

“Không phải thế.” Chương Chi Vi xòe ngón tay đếm cho anh xe: "Người bình thường phấn đấu vươn lên, cả quá trình chịu biết bao khổ sở, dù tương lai có vị thế cao, dù được tu dưỡng nhiều đến đâu thì cũng có lúc để lộ quãng thời gian nghèo khó, nào là đề phòng người có lòng riêng, đi bước nào rào bước đó, lão luyện sành đời, kết bạn với họ phải chú ý; Còn con cháu nhà giàu không giống vậy, họ được ăn sung mặc sướng, tính cách khiêm nhường, tiền khiến họ rộng lượng hơn, tự tin hơn. Họ cũng chẳng cần phải ra sức phấn đấu, thái độ cũng cởi mở hòa nhã hơn, tâm sự với họ cũng không cần lo sẽ bị ghi thù ghi hận.”

Lục Đình Trấn nghe cô nói xong, cúi đầu chọn hạt dẻ lớn nhất: "Chú đoán người viết nên cuốn sách của cháu, hoặc là con cháu nhà giàu, hoặc là mấy tên nịnh hót thổi phồng quá mức.”

Chương Chi Vi bĩu môi: "Chú nói khó nghe thật đấy.”

“Nếu không thì sao lại nói mấy lời thiên vị như này?” Lục Đình Trấn tách vỏ hạt dẻ, thong thả lột vỏ: "Cái ác không hề liên quan đến gia cảnh sung túc, giáo dục không tốt, tấm gương giàu không quá ba đời đầy ra đấy. Ở đâu ra có con nhà giàu ngây thơ? Chẳng qua là cháu chưa từng gặp thôi, cậu ấm con nhà giàu trêu ong ghẹo bướm, ăn chơi gái gú cờ bạc còn ít sao?”

“Chao ôi.” Chương Chi Vi sán lại gần, ăn sạch hạt dẻ trên tay anh: "Cháu chỉ nói chuyện với chú vậy, thế mà chú Lục lại lên lớp với cháu rồi.”

Lục Đình Trấn cười: "Sợ cháu đọc mấy quyển sách này rồi làm chuyện dại dột.”

Nói đến đây, anh lại nói: “Thú thực là chú mong cháu ngốc một chút, ngây thơ cũng là hạnh phúc.”

Chương Chi Vi không vui: "Cháu không hề ngốc nhé, bây giờ học bài đến mức khiến cháu đau cả đầu, chú Lục cũng chẳng thương cháu.”

Nói như vậy, cô lại nằm nhoài lên đùi Lục Đình Trấn, nhắm mắt làm nũng: “Hay là chú Lục đừng cho cháu học ở đại học Hồng Kông nữa, cho cháu đi Malaysia đi.”

“Hửm?” Lục Đình Trấn cúi đầu nhìn cô: "Sao lại muốn đi Malaysia?”

“... Bố mẹ cháu từng sống đó mà.” Chương Chi Vi lại ra vẻ hơi hụt hẫng, cô nằm nghiêng, chỉ cho anh nhìn thấy mang tai: "Bây giờ cháu chẳng có người thân nào cả, bây giờ cháu trở lại đó, xem thế nào, chưa biết chừng còn tìm được nơi mà bố mẹ từng sống... Với lại, đơn xin nhập học đại học Malaysia đã được chấp nhận, nếu chú đồng ý thì cháu cũng chẳng cần bỏ công bỏ sức học hành nữa.”

Câu cuối cùng cô nói rất nhỏ, rõ ràng có phần chột dạ.

Lục Đình Trấn cười ha ha: "Hóa ra là thế.”

Anh cúi xuống, mân mê nốt ruồi son trên thuỳ tai cô, nói với vẻ thương xót: “Ai bảo cháu không có người thân? Chẳng phải chú ở ngay đây sao?”

“Nếu cháu muốn có người thân cùng dòng máu với cháu cũng không cần vội, sau này chú đút cho cháu hết.” Lục Đình Trấn nói: "Sinh đứa con cho chú, thế là Vi Vi có người thân rồi.”