Ngọc Lụa Vàng

Chương 47

Tiền để trong túi áo dạ.

Còn áo dạ thì bị vứt ở trong nhà thờ.

Bây giờ hai người quay trở lại Thirsk thì đúng là chuyện “Ngàn lẻ một đêm”, chẳng khác nào tự dâng mình vào hang cọp. Lục Đình Trấn kiểm tra khắp chiếc xe thật kỹ, cuối cùng tìm được một ít tiền mặt, không nhiều nhưng đủ để hai người đổ chút xăng, còn có thể đến tiệm sửa xe thay kính cửa một cách sơ sài như đang “chặt chém” khách hàng.

Chương Chi Vi luôn giữ thái độ thận trọng khi Lục Đình Trấn lái xe đổ xăng và đi sửa xe, thân xe của họ bây giờ vẫn còn vết đạn bắt sượt qua, cửa kính vỡ toang, thậm chí trong xe còn có vỏ đạn, trông hết sức lộn xộn.

Lẽ nào Lục Đình Trấn không sợ họ báo cảnh sát sao?

“Vi Vi, em nên biết là không ai không yêu tiền.” Lục Đình Trấn nói với Chương Chi Vi: "Chúng ta trả tiền, còn họ làm việc, sao phải từ chối?”

Quả nhiên, nhân viên ở trạm xăng không nói gì, ông chủ tiệm sửa xe nhận tiền nhét vào trong túi rồi bắt tay vào thay bộ phận trên xe.

Mặt trời từ từ lên cao, trời quang mây tạnh, bầu trời trong xanh cỏ non mơn mởn. Con đường này không rộng, con dốc thoai thoải hai bên lộ ra mặt đất vàng, như vết thương bị dao rạch. Bù lại ánh nắng rất đẹp, mùi dầu mỡ trong tiệm sửa xe rất nồng, mùi xăng, mùi dầu máy, và những thứ mùi không rõ tên hòa lẫn vào nhau, tựa như một giấc mơ chân thực đời thường.

Lục Đình Trấn lấy từ trong tiệm một chiếc ghế gỗ, bảo Chương Chi Vi ngồi dưới ánh nắng, anh bóc vỏ viên kẹo nhét vào miệng cô, vị ngọt lịm lan tỏa trên đầu lưỡi. Lục Đình Trấn đứng bên cạnh cô, lau sạch khẩu súng, kiểm tra băng đạn.

Nhìn anh vẫn bình yên vô sự, có viên đạt bắn sượt qua mang tai anh, khiến một lọn tóc cháy xém, cũng làm mang tai bị thương nhẹ, không quá nghiêm trọng.

Chương Chi Vi ngồi phơi nắng, nheo mắt nhìn về phía trước. Lục Đình Trấn cầm súng bằng tay phải, tay trái lau súng, lặp lại mấy lần, anh nhíu mày đổi tay rồi đứng ra đằng sau Chương Chi Vi. Anh lẳng lặng chạm vào vùng da bị viên đạn bắn sượt qua, máu đã ngừng chảy nhưng cảm giác đau đớn vẫn còn.

Chương Chi Vi ngoảnh đầu lại vẫn thấy Lục Đình Trấn đang lau súng. Trước kia cô sợ súng, bởi vì rất nhiều người quen đã chết vì thứ này. Sau này Chương Chi Vi mới hiểu, súng đạn không đáng sợ, mà kẻ cầm súng mới đáng sợ.

Lục Đình Trấn chưa từng nhắc đến những chuyện này trước mặt cô, cũng không cầm súng bao giờ. Trong lòng Chương Chi Vi, anh thật sự là một người làm ăn chân chính.

“Sao chú lại hút thuốc?” Cuối cùng Chương Chi Vi cũng hỏi vấn đề này, cô nói: “Sau khi từ Áo Môn trở về, hình như chú cứ hút thuốc mãi thôi.”

Lục Đình Trấn im lặng mấy giây: "Tôi đang cân nhắc chuyện cai thuốc.”

“Cai đi.” Chương Chi Vi lại phơi nắng, miệng ngậm kẹo, vặn nắp chai nước suối, cụp mắt nói: “Hút thuốc đoản thọ.”

Lục Đình Trấn không đáp lại, nhìn Chương Chi Vi lục lọi túi áo dạ, rút hộp thuốc ra ngoài, trong hộp vẫn còn mấy điếu thuốc. Cô siết chặt bàn tay khiến hộp thuốc bị bóp bẹp dúm rồi vứt thẳng ra xa.

Lục Đình Trấn cười: "Vẫn y như lúc nhỏ vậy.”

Hồi nhỏ Chương Chi Vi cũng giống như thế này.

Hồi nhỏ cô chưa nhìn thấy sô cô la bao giờ, lần đầu tiên nhìn thấy là khi Lục Đình Trấn mua một số món ăn vặt mà trẻ con thích ăn, mang về cho cô.

Chương Chi Vi bóc lớp vỏ bọc bên ngoài, nhìn thấy thanh sô cô la đen như mun là bắt đầu ngẩn ngơ, hết nhìn Lục Đình Trấn rồi lại nhìn thanh sô cô la.

Lục Đình Trấn cố tình trêu cô, nói thứ này đã bị mốc đen, có lẽ không khí đã chui vào trong giấy bọc khiến cả thanh sô cô la biến chất.

Nói như vậy xong, Lục Đình Trấn bóc sô cô la định ăn ở ngay trước mặt cô, Chương Chi Vi cuống lên nói không ra hơi, giơ tay giật thanh sô cô la lại, rồi ném nó ra thật xa, sợ anh ăn sẽ bị ngộ độc.

Tính cách của cô vẫn luôn như thế, quả quyết, lòng dạ sắt đá và quyết tâm. Có người không thích tuýp phụ nữ tỏ ra sắc sảo, nhưng Lục Đình Trấn thì không nghĩ như vậy. Anh yêu tính cách rõ ràng phải trái của cô, yêu nét quật cường không chịu khuất phục của cô.

Một Chương Chi Vi đã lớn khôn, miệng còn ngậm kẹo sẽ không ném thanh sô cô la đi nữa, mà bắt đầu ném hộp thuốc lá của Lục Đình Trấn.

Sau khi vứt thuốc lá đi, cô ngẩng đầu nhìn Lục Đình Trấn. Một lúc lâu sau, cô mới nói: “Chú Lục đã già rồi.”

Lục Đình Trấn bật cười, đưa tay vuốt tóc Chương Chi Vi, khiến mái tóc dày xinh đẹp của cô rối tung lên: "Còn Vi Vi như đóa hoa đang nở rộ.”

Anh không thừa nhận mình già, nhưng anh cũng không nói mình còn trẻ nữa. Nói thế nào nhỉ? Chương Chi Vi trẻ trung xinh đẹp, tương lai tươi sáng, sau này cũng sẽ có một công việc vẻ vang, làm giáo sư chẳng hạn, hoàn toàn khác những người như bọn họ, chỉ biết đến tiền tài và lợi ích.

Xe họ chẳng mấy chốc đã được sửa xong, Lục Đình Trấn tiếp tục lái xe lên đường, đưa Chương Chi Vi đến nơi an toàn.

Vùng đất hoang vu này chẳng khác nào tương lai vô định, xe bám đuôi có thể đuổi kịp họ bất cứ lúc nào. Nơi đây là Anh Quốc xa lạ, không phải xứ Cảng Thơm mà anh mở rộng cơ đồ.

Hai người đi xuyên qua bãi cỏ, xuyên qua ánh nắng, từ Bắc xuôi về phía Nam, cảnh vật hai bên đường hầu hết là đồng ruộng mênh mông, đường sắt, thi thoảng lại thấy một vài căn nhà dân với tường bằng gạch đỏ, có ống khói xây trên nóc nhà nghiêng nghiêng, tựa như chúng đã từ thời Trung Cổ vượt thời gian đến đây.

Chương Chi Vi không phải sinh viên khoa kiến trúc, cô chẳng mấy hứng thú với thiết kế nhà cửa, hầu hết thời gian để dành ngủ bù.

Cô đã quá mệt, đây là lần đầu tiên cô ngủ ngon trong mấy ngày qua.

Quái lạ, rõ ràng họ còn đang chạy trốn, vẫn chưa được an toàn mà nhỉ.

Ngủ dậy, hai người vẫn rong ruổi trong đồng cỏ hoang, Chương Chi Vi lại nghe thấy tiếng súng vọng từ nơi xa lắc ở sau lưng. Cô sợ hãi ngồi thẳng dậy, mở to mắt, định quay đầu nhìn ra sau nhưng nghe thấy Lục Đình Trấn nói: “Nằm sấp xuống, đừng sợ.”

Anh rất bình tĩnh.

Chương Chi Vi cúi đầu xuống, cô bất mãn kêu lên: “Chúng ta vừa mới thay kính xe đấy!”

Lục Đình Trấn nhìn vẻ mặt tiếc của của cô, không cầm lòng được mà nói: “Vi Vi, có muốn đánh cược không?”

“Cược gì cơ?”

“Cược rằng chúng sẽ không bắn vỡ kính xe của chúng ta được.” Lục Đình Trấn nói: "Thế nào?”

Chương Chi Vi nói: “Tiền cược thì sao?”

“Tôi cược cửa xe của chúng ta sẽ nguyên vẹn.” Lục Đình Trấn điều khiển vô lăng, trong ánh nắng gay gắt, anh nhìn gương chiếu hậu thấy chiếc xe như một chấm đen phía sau họ. Vẫn là đám người kia, lần này là ba xe, bám riết ở phía sau như bày sói đói ngửi thấy máu tanh. Anh nheo mắt lại: "Nếu tôi thua, tôi sẽ đồng ý với em một chuyện, dù là chuyện gì cũng được hết.”

Chương Chi Vi nói: “Vậy nếu tôi muốn chú không được tìm tôi nữa thì có được không?”

“Không được.”

Chương Chi Vi bĩu môi: "Vậy mà chú còn bảo chuyện gì cũng được.”

Thật không thể tin được, trong khi còn đang chạy trốn mà cô vẫn còn tâm trạng nói đùa với đối phương. Nếu không nói gì, Chương Chi Vi sợ mình nín nhịn quá hóa điên.

Tim của cô đã vọt lên tận cổ họng.

“Vi Vi, em không thể tàn nhẫn như thế được.” Lục Đình Trấn thở dài: "Em đang xát muối vào lòng tôi.”

Chương Chi Vi co người lại, cô che chắn cơ thể mình kỹ càng, hàng ghế phía sau có thể che chắn người cô: "Hứ.”

Hầm hừ xong cô lại hỏi: “Lỡ tôi thua thì sao?”

Lục Đình Trấn cầm vô lăng bằng hai tay, anh nói: “Nếu em mà thua, em phải ôm tôi một cái, chịu không?”

Cánh tay trái của anh đã cứng ngắc, tốt nhất họ phải đến được York trước buổi trưa.

Chương Chi Vi không lên tiếng, Lục Đình Trấn quay sang nhìn cô, chỉ thấy cô càng cúi thấp đầu hơn.

Mãi một lúc sau, cô mới nói: "Tôi nghĩ chú thua là cái chắc.”

Lục Đình Trấn đáp: “Xem ra tôi phải dốc sức chứng minh điều này rồi.”

Chương Chi Vi có tính không chịu thua, cô chưa từng cá cược, cũng không mong mình thua cược. Nhưng hôm nay là ngày đặc biệt, cô cũng không muốn chiếc xe bị hỏng hóc gì nữa, họ chẳng có nhiều tiền để sửa xe, họ phải dựa cả vào chiếc xe này để đến được York... Không, có lẽ đến giờ ngay cả vé xe quay về Coventry họ cũng chẳng biết kiếm đâu ra, chưa biết chừng còn phải kiên trì lái chiếc xe này về hẳn Coventry cũng nên.

Chương Chi Vi không muốn Lục Đình Trấn thua cược, cô thuyết phục chính mình, đây là nghĩ cho đại cục.

Tuy nhiên không biết có phải vì tính năng xe của họ kém, hay là xe đuổi theo sau đi quá nhanh, dù Chương Chi Vi không muốn Lục Đình Trấn thua, nhưng cuối cùng cô vẫn nhìn thấy khoảng cách giữa hai xe càng ngày càng thu hẹp, dần dần rút ngắn khoảng cách.

Cô đã nhìn thấy nòng súng đen ngòm thò ra ngoài cửa sổ.

Khi xe phía sau tăng tốc, Lục Đình Trấn cũng tăng tốc, đằng trước là khúc cua, hai bên đường là cây cối và hàng rào sắt sơ sài. Chương Chi Vi thấy xe phía sau sắp sửa đuổi kịp, cô mở bản đồ trên xe ra, nói: “Khoan đã, hình như chúng ta lạc đường rồi, đây là đâu? Là đường quay về York sao?”

Lục Đình Trấn bình tĩnh trả lời: “Tôi cũng không biết.”

Chiếc xe phía sau đã đuổi kịp họ, qua gương chiếu hậu, Chương Chi Vi nhìn thấy một người cầm súng, rướn nửa người ra khỏi cửa xe, nhắm bắn bánh xe của họ.

Trước khi Chương Chi Vi sợ hãi la lên, Lục Đình Trấn bất chợt đánh lái, chiếc xe cua gấp sang bên phải. Chiếc xe bám sát nút ở đằng sau cũng cua gấp theo họ - Tiếc là kỹ thuật điều khiển xe của tài xế bên kia không tốt như Lục Đình Trấn, tiếng cua gấp và tiếng phanh xe chói tai vang lên cùng một lúc. Chương Chi Vi chưa hết hoảng hồn nhìn vào gương chiếu hậu, chỉ nghe thấy tiếng súng inh tai và tiếng va chạm kịch liệt, xe của đối phương bị lật, bốn bánh chổng lên trời, lửa bốc lên ngùn ngụt. Người cầm súng thò nửa người ra khỏi cửa xe thì đập thẳng vào thân cây đen sì ở khúc cua, đường mòn trong cánh đồng hoang rất hẹp, xe phía sau không thể không dừng lại.

“Đừng nhìn.” Lục Đình Trấn nói: "Không là tối lại mơ ác mộng đấy.”

Xe vẫn không giảm tốc, Lục Đình Trấn hạ cửa kính he hé, để không khí tràn vào khoang xe. Chương Chi Vi xuất hiện cảm giác buồn nôn vì lực quán tính ban nãy, bây giờ cũng dần dần trở lại bình thường. Cô ngửa đầu ra sau, ngồi nghiêng trên xe, một tay vuốt ngực để điều hòa luồng không khí đang không ngừng va đập trong lồng ngực.

Cô hỏi: “Chắc là chú nhìn thấy nhiều lần lắm rồi nhỉ?”

Lục Đình Trấn hỏi ngược lại: “Cái gì?”

“Chuyện vừa rồi.” Chương Chi Vi hỏi: “Chú từng trải qua nhiều lần rồi ư?”

Từ sáng sớm đến bây giờ, Lục Đình Trấn vẫn bình tĩnh xử lý mọi tình huống, kiểm soát mọi chuyện một cách thành thạo, thậm chí anh đã sớm biết đối phương sẽ truy sát lần nữa, và anh còn lên kế hoạch sẵn, đặt bẫy ở trước cây đại thụ ở khúc cua, khiến đối phương hỏng cả xe lẫn người.

Đây là một mặt mà Chương Chi Vi chưa từng chạm tới.

Một Lục Đình Trấn khác, không phải chú Lục mỉm cười cho cô kẹo ăn, cũng không Lục Đình Trấn giữ cổ gáy cô, đưa đẩy mạnh bạo, không phải ngài Lục trên các trang báo tin tức.

Lúc này anh giống “anh Trấn” mà lão Tứ và Gà Đen đi theo, cung kính gọi anh một tiếng “anh Trấn” hơn. Đây không phải lần đầu Lục Đình Trấn gặp phải chuyện ám sát. Trên thương trường, dù là Hồng Kông hay Anh Quốc, rất nhiều người muốn mạng của anh.

Thói đời là vậy, Hồng Kông bị thực dân Anh Quốc xâm lược, trở thành nơi vàng thau lẫn lộn, người nghèo sống trong khu ổ chuột, kẻ giàu sang sống trong biệt thự trên đỉnh núi. Chỉ một hòn đảo nho nhỏ mà lại sở hữu Cửu Long Thành Trại đất chật người đông, có cả Tiêm Sa Chủy - nơi tập trung các nhãn hiệu nổi tiếng.

Nếu không ác, con người sao có thể có chỗ đứng vững chắc, sao có thể an cư lập nghiệp.

Ví dụ như tình huống ban nãy, xung đột vốn dĩ sẽ tạo ra đổ máu mất mạng. Cũng giống như chuyện mà Chương Chi Vi đã làm với tên đầu trọc, cô muốn sống thì nhất định phải tàn nhẫn.

Chương Chi Vi không cho rằng đây là chuyện sai trái, chỉ là cô cảm thấy... Khi nghĩ lại, trái tim cô vẫn còn run sợ, người mà cô thấy tội nghiệp không phải tên đầu trọc, mà chính là bản thân cô khi ở trong hoàn cảnh đó.

Có ai muốn mình vừa sinh ra đã được định sẵn bị cái ác đeo bám đuổi giết? Có ai muốn phải trải qua cuộc sống ngay cả ban đêm cũng chẳng được ngủ yên? Ai muốn suốt đời đi trên lưỡi dao?

Lục Đình Trấn nhìn đăm đăm phía trước, không trả lời câu hỏi của Chương Chi Vi ngay. Ban nãy anh cử động tay quá mạnh, vết thương trên tay trái lại toác ra, cảm giác đau đớn còn mãnh liệt hơn buổi sáng, máu lại thấm ướt da và mảng áo sơ mi dính vào vết thương, e rằng lại có thêm một vệt máu đông nữa. Lục Đình Trấn không nhíu mày lấy một lần, chỉ hạ giọng xuống, dịu dàng hỏi Chương Chi Vi: “Chuyện ban nãy làm em sợ à?”

Chương Chi Vi không đáp lời.

Một lúc sau, cô khẽ nói: “Chỉ là bỗng dưng em thấy chú đáng thương.”