Ngốc Tướng

Chương 9: Nương Tử Đừng Sợ

Edit: Miee (OnhaMiee)

Beta: Phở

___________________

Sau khi phá thân hai người không ngoài dự liệu ở trong phòng quấn lấy nhau cả ngày.

Mồ hôi dính nhớp đầm đìa, hết đệm giường ướt thì đổi lên bàn, động tác lớn không khỏi phát ra trận kẽo kẹt thế nhưng tất cả mọi thứ đều bị tiếng rên rỉ hổn hển vùi lấp, nha hoàn gõ cửa ba lần mà lần nào cũng đỏ mặt chạy mất.

Diêu Nguyên Trạm liếc nhìn đóa hoa nhỏ phía dưới Vân Khương càng thêm hưng phấn, tuy trước đây cách lớp quần mài Vân Khương rất nhiều lần, thế nhưng bây giờ vẫn là lần đầu tiên cùng cái huyệt nhỏ nũng nịu này đối diện.

hoa huy*t của Vân Khương sinh ra vốn đầy đặn phì nhiêu, thịt trai màu hồng phấn, thêm viên hoa châu phấn nộn điểm ở trên, chỉ cần nhào nặn một chốc liền sảng khoái phun nước dữ dội, làm toàn bộ âm phụ ướt đẫm.

Kẻ ngốc vừa trông thấy lập tức kích động không thôi, vùi đầu xuống liếm huyệt cho Vân Khương.

Mặc dù thời điểm ban đầu còn khá trúc trắc, chỉ biết vươn đầu lưỡi liếm liếm bên ngoài, ngẫu nhiên trêu chọc hoa châu, kích thích đến mức tay Vân Khương đang nắm tóc hắn siết chặt, nhịn không được thốt lên từng tiếng rên rỉ khó nhịn.

Càng về sau, Diêu Nguyên Trạm dần dà có được bí quyết, trước tiên đem tất thảy thịt huyệt ngậm vào thân mật mút một ngụm, sau đó chậm rãi hôn hôn, thịt trai bên ngoài run rẩy co rút đóng mở như cái miệng nhỏ.

Lúc nương tử khó chịu thì nhanh trí duỗi đầu lưỡi trêu đùa đậu đậu tới khi y chịu không chịu được rên rỉ một tiếng, từ trong huyệt tiết ra cỗ d*m thủy nhầy nhụa, Diêu Nguyên Trạm nếm vào vô cùng ngọt ngào.

Cả ngày nay ngoại trừ bị kẻ ngốc nằm trên giường chịch lộng, Vân Khương còn bị Diêu Nguyên Trạm năn nỉ, ở mép giường, trên ghế, thậm chí là đặt lên sách thánh hiền bày trên bàn, tất cả để hắn vùi đầu chọc phá huyệt y.

Cũng may thỏ yêu bản tính vốn dâm đãng, Diêu Nguyên Trạm làm sao không hợp tâm ý của Vân Khương được, y lại nghẹn muốn chết, nhịn không xong mà xoay lưng, đỏ mặt mắng hắn:

"Động mau mau chút, ừm...!Nhanh nhanh đỉnh vào nơi đó, ta chưa chỉ dẫn cho tướng công sao?"

Diêu Nguyên Trạm đặc biệt ngoan ngoãn chịu thương chịu khó, nương tử bảo đâm chỗ nào thì nghe lời đâm chỗ ấy, bị huyệt đạo chặt chẽ cắn đến da đầu tê dại, đem bụng Vân Khương bắn đến phồng lên.

Tùy ý liếm chỗ phía dưới y sưng múp thành bánh bao nhỏ trắng nõn mập mạp, ngay hơi thở cũng trở nên dồn dập hơn bao giờ hết.

Vân Khương vốn chịu không nổi, duỗi chân đạp ngực Diêu Nguyên Trạm nhưng bị kẻ ngốc bắt lấy mắt cá chân, đặt bên miệng hôn, mới bĩu môi dừng lại, tiếp tục tiến lên hôn khuôn mặt nương tử, ôm y đi tắm rửa.

Y nằm lọt thỏm trong lòng hắn, toàn thân xụi lơ vô lực, nhớ lại chuyện ban nãy rồi nhỏ giọng mắng hắn:

"Ngươi hôn lên chân ta rồi, không được hôn mặt ta đâu!"

"Ha ha không sao, móng vuốt thỏ nhỏ thực sự rất là thơm."

Câu nói khiến Vân Khương xấu hổ đến mức đánh hắn một quyền.

Đêm nay vừa vặn là đêm trăng tròn, lúc hai người thu thập xong xuôi ra khỏi cửa phòng thì trời đã tối om.Hai người cả ngày hôm nay làm loạn, ngay cả cơm chiều cũng ăn ở trong phòng.

Vừa đúng lúc Diêu tướng quân cùng Diêu phu nhân cũng mới ra khỏi phòng.

"Nương tử nương tử, phụ thân bọn họ cũng giống như chúng ta vừa mới làm chuyện thoải mái sao?"

Vân Khương đi tới bị Diêu Nguyên Trạm túm ống tay áo, thần bí hỏi.

"Tướng công đừng nghịch!" Kẻ ngốc không hiểu những thứ này ủy khuất khuất không thèm nói nữa, lát sau vẫn quấy rầy Vân Khương.

"Nương tử, đêm nay trong phủ bắn pháo hoa thật là đẹp!"

Diêu Nguyên Trạm tựa như nghĩ đến chuyện thú vị thời thơ ấu, dáng vẻ cao hứng phấn chấn, hỏi Vân Khương:

"Nương tử của tướng công sợ pháo hoa sao? Khi ta còn là một đứa trẻ, tiếng pháo hoa phát ra *bùm bùm*! Một tiếng thật lớn!"

Khi Vân Khương còn bé căn bản chưa từng thấy pháo hoa, chỉ có một lần cũng là với nương ở biệt viện, con trai di nương mang pháo bông đến hù dọa, làm bộ muốn đốt mặt y, Vân Khương lúc bé nhát gan bị dọa đến ô ô khóc, không cẩn thận ngã xuống vũng nước, về nhà mặt đều bẩn hề hề, ban đêm liền sốt cao.

Hồi tưởng chuyện trước kia, khóe môi nhịn không được mím lại, xoa xoa đầu Diêu Nguyên Trạm, trả lời hắn:

"Không sợ."

Không nghĩ rơi vào mắt Diêu Nguyên Trạm thì tưởng y cậy mạnh, âm thầm ở trong lòng ghi nhớ phải bảo vệ nương tử.

Chờ mọi người tụ tập hết ở hoa viên, phủ bắt đầu bắn pháo hoa.

Vân Khương dắt Diêu Nguyên Trạm đứng trong lương đình, quay đầu đi nói chuyện với Diêu phu nhân, bất ngờ bị thanh âm pháo hoa làm cho giật mình, không tự chủ được lui về sau một bước, áp sát vào lồng ngực Diêu Nguyên Trạm.

Y ngẩng đầu nhìn bông hoa xinh đẹp lập lòe nổ tung thành từng cụm, tung ra như sao băng rơi xuống, sau đó lỗ tai bỗng dưng được bao bọc bởi đôi bàn tay ấm áp, quay đầu trông thấy Diêu Nguyên Trạm đang khẩn trương nhìn y.

Kẻ ngốc nhíu mày có chút đáng thương, vừa có chút sốt ruột.

Lỗ tai Vân Khương bị tay hắn che lại, thanh âm chung quanh đều trở nên mơ hồ không rõ, dưới ánh sáng pháo hoa chợt nổ tung, hình như thấy rõ khẩu hình của Diêu Nguyên Trạm.

Kẻ ngốc nói: "Nương tử đừng sợ.".