Ngôi Sao Sáng Nhất Bầu Trời Đêm

Chương 33

Căn phòng này so với căn phòng lúc nãy thì có một sự đối lập rõ ràng hơn. Nơi này bố trí theo hơi hướng hiện đại hoá nhiều hơn, bức màn màu xám, đồ vật trong phòng đa số là màu trắng. Người vừa bước vào liền cảm nhận được bầu không khí vô cùng thoải mái.

Đinh Tiềm đem đôi giày cao gót trong tay đặt sang một bên, kéo Hạ Lục ngồi xuống sofa rồi mới nói cho cô biết căn phòng này là của anh, mỗi lần đi nghỉ dưỡng anh đều ở căn phòng này.

Nắm lấy tay Hạ Lục, Đinh Tiềm hỏi cô. "Mấy ngày nay chúng ta đều sẽ ở chỗ này qua đêm, em có sợ không?"

Hạ Lục lắc đầu. "Không sợ, dù sao cũng có anh ở đây."

Dừng một chút, Hạ Lục lại nói: "Đôi giày cao gót màu đỏ kia tạm thời em sẽ không đi."

"Vì sao?" Đinh Tiềm hỏi.

"Anh nói cái gì mà đau khổ, em vẫn chưa suy nghĩ cẩn thận." Hạ Lục nói.

Đinh Tiềm nói: "Anh chỉ muốn nhắc nhở em vậy thôi, được không?"

Hạ Lục ngoài ý muốn nhìn anh.

Đinh Tiềm suy nghĩ một lát, nghiêm mặt nói: "Anh đã nói sẽ đưa cho em một tấm thẻ bạch kim. Anh cũng đã đáp ứng sẽ chia sẻ gánh nặng học phí với em thế nhưng em vẫn không yên tâm về anh mà tình nguyện tự mình làm công tích cóp tiền là vì điều gì?"

Hạ Lục ngây dại. "Em không không yên tâm về anh sao."

Đinh Tiềm không đáp, lại nói: "Vì sao khi ở Barcelona em nhìn thấy có người cầm dao hành hung sẽ mất khống chế, em có nghĩ tới nguyên nhân là gì không?"

Hạ Lục lắc đầu, trong ánh mắt bắt đầu hiện lên sự sợ hãi.

Đinh Tiềm nói: "Chị gái cùng cha khác mẹ của em là Elissa từng làm trò cắt cổ tay trước mặt em. Khi đó em còn nhỏ cho nên nhìn thấy máu chảy liền bị dọa sợ, cảnh tượng đó đã khắc sâu vào trong ký ức của em cho nên trong tiềm thức em luôn có cảm giác sợ hãi, hơn nữa cha mẹ của em chính là vì lời đồn đại tạo thành bi kịch mới đi xa tới Châu Phi rồi sinh ra em."

Hạ Lục khiếp sợ không thôi, nửa ngày mới run rẩy ra tiếng. "Làm sao anh biết?"

Đinh Tiềm ôm lấy cô rồi nhẹ nhàng hôn lên khuôn mặt ấy. "Anh đi Nam Kinh tìm chị dâu, chính chị ấy đã nói tất cả cho anh biết."

Hạ Lục lo lắng dùng tay lôi kéo vạt áo, rất hiển nhiên những lời Đinh Tiềm nói quá bất ngờ.

"Ba mẹ của em không sai, sau này bọn họ cũng đã kể cho em nghe những chuyện đã xảy. Mẹ của em không có chen chân vào hôn nhân của ba và vợ trước, ba cũng không có vứt bỏ gia đình. Bọn họ lúc ấy chỉ là quan hệ thầy trò đến cả lời thổ lộ với nhau cũng không có, nhưng mà cái kia..." Hạ Lục nói không được.

"Anh đều biết."

Đinh Tiềm ôn nhu nói. "Chuyện quá khứ đã qua đi. Ba mẹ em hiện tại sinh hoạt cũng rất tốt cho nên em cũng phải sống thật tốt, trải qua cuộc sống riêng của mình thật vui vẻ."

Hạ Lục ngơ ngẩn nhìn anh, đi theo anh đứng lên.

Đinh Tiềm không nghĩ sẽ nhắc lại việc này, anh mở tủ quần áo cho Hạ Lục xem.

Hạ Lục kinh ngạc không thôi, trên giá áo thế nhưng treo một loạt sườn xám, mỗi một chiếc cổ áo đều dựng lên, vạt áo lệch, nút bọc đều tinh xảo vô cùng, giống như là hàng mỹ nghệ. Không chỉ có như thế, phía dưới những bộ sườn xám còn bày một loạt giày, đủ các loại kiểu dáng cùng màu sắc, giày cao gót, giày xăng-đan đều có.

"Lúc trước em mặc sườn xám anh cảm thấy rất đẹp. Anh đã tìm một sư phụ nổi tiếng ở Nhạn Kinh đặt làm 5 bộ. Lục Lục, em mặc cho anh xem nhé." Đinh Tiềm chỉ vào những bộ sườn xám đủ loại màu sắc kia.

Đôi tay của Hạ Lục lướt qua vài bộ sườn xám. Chúng được làm từ sợi tổng hợp, sờ lên xúc cảm vô cùng tốt, nhìn nhìn cô chọn một bộ thổ cẩm thêu bướm màu xanh lá từ trên giá áo rồi đi tới trước gương ước lượng.

"Anh đi ra ngoài một lúc đi." Hạ Lục nhìn Đinh Tiềm thoáng qua trong gương, xoay người đẩy anh.

Đinh Tiềm theo lời đi ra ngoài.

Hạ Lục đem sườn xám thay vào người, tỉ mỉ cài từng nút rồi sửa sang lại cổ áo, cổ tay cùng làn váy. Nhìn đôi giày trên chân cảm thấy không thích hợp mới tìm một đôi giày cao gót thay vào.

Đi giày cao gót lập tức cao lên rất nhiều, hơn nữa không thể không ưỡn ngực thu bụng. Hạ Lục nhìn bản thân trong gương mới hiểu được vì sao những người phụ nữ trong TV mặc sườn xám thì sẽ đi giày cao gót, chỉ có giày cao gót mới có thể giúp phụ nữ bày ra dáng đi lay động và hoàn mỹ nhất.

"Anh vào đi." Hạ Lục kêu một tiếng.

Người ngoài cửa nghe được thanh âm, đẩy cửa tiến vào thì nhìn thấy Hạ Lục xoay người nhìn mình.

Quần áo vừa người, dưới ánh mặt trời mỗi một đường cong trên cơ thể của cô cũng trở nên tuyệt đẹp, chiếc cổ áo dựng lên càng tôn lên sự tinh tế của chiếc cổ trắng như tuyết của cô, bộ ngực đầy đặn đang phập phồng lên xuống như một dãy núi, độ cong bắt mắt uốn lượn đến eo, đường cong ở eo quanh co, tất cả đã phác họa ra vẻ đẹp thanh lịch nhất của người phụ nữ.

Đinh Tiềm vô cùng vừa lòng. Anh đi lên phía trước, một bàn tay nâng bàn tay của cô, một bàn tay khác vòng qua eo của cô, hai người giống như ôm nhau lại giống như đang làm ra động tác khiêu vũ. Ánh mắt mê ly, quên đi mọi chuyện hồng trần, thế giới chỉ có hai người bọn họ.

Đinh Tiềm cảm thấy may mắn khi phát hiện ra vẻ đẹp của cô, sớm đem cô chiếm làm của riêng. Bằng không cũng không biết người đàn ông may mắn nào dành được mà anh chỉ có thể nhớ nhung một cách vô ích.

Một người đẹp như vậy, cần phải có một người biết cách khám phá ra vẻ đẹp của cô và giải mã được những bí ẩn trên người cô. Cô đã đem sự quyến rũ giấu ở phía dưới bộ quần rộng thùng thình, cho đến một ngày cô gặp được một người đàn ông biết thưởng thức và dẫn dắt cô đi vào một thế giới khác.

"Lục Lục, anh cảm thấy em là người phụ nữ thích hợp mặc sườn xám nhất." Đinh Tiềm tán thưởng nói.

Khuôn mặt trắng nõn của Hạ Lục ửng đỏ. Cô vẫn không thể thích ứng được với việc anh coi cô là một người phụ nữ. Chỉ là cô cũng biết tình cảm của anh dành cho cô đã không còn đơn thuần như hồi còn nhỏ. Có lẽ từ khi cô 16 tuổi thì trong mắt anh cô đã không còn là cô gái nhỏ đơn thuần nữa.

Tại căn nhà cũ tràn ngập chuyện xưa này, hai người đều dính lấy nhau cả ngày. Hạ Lục mang chân trần ở trong nhà đi tới đi lui, quản gia vốn định nhắc nhở nhưng Đinh Tiềm lại làm như không thấy, ông cũng chỉ ẩn nhẫn không nói.

Trên sofa ở phòng khách, hai người dựa sát vào nhau cùng xem tạp chí. Hạ Lục dựa đầu vào lòng Đinh Tiềm, chỉ vào từng hình ảnh rồi nói cho anh biết ba ba đã mang cô đi qua rất nhiều địa phương ở Châu Phi.

Nghe cô miêu tả những điều thú vị Đinh Tiềm cũng không chen vào. Trong tay của anh là một ly "băng tửu" Canada, chính mình nhấp một ngụm rồi cho Hạ Lục uống một ngụm, vô cùng thích ý mà hưởng thụ thời gian nghỉ phép nhàn nhã này.

Ở chung mấy ngày nay anh có thể cảm nhận được biến hóa của Hạ Lục. Cô càng ngày càng hoạt bát cũng càng ngày càng tùy ý, tựa như lúc trước khi cô vừa đến Trung Quốc, linh khí bức người.

Có trời mới biết anh đã phải nỗ lực và dành bao nhiêu tình yêu mới có thể tìm cô gái năm đó trở về. Anh thích cô như vậy, giống như những sinh mệnh tràn đầy năng lượng sống ở trên những thảo nguyên bao la.

"Cảm ơn quyết định của ba em khi đã để em đến Trung Quốc." Đinh Tiềm sủng nịch mà vuốt ve mái tóc đen nhánh của Hạ Lục. Bởi vì là người có gen da trắng, đồng tử của cô có màu nhạt hơn so với người Châu Á, mũi lại cao lại thẳng.

Hạ Lục cùng mỉm cười với anh. Cô bắt đầu làm nũng ở trong ngực anh cọ cọ, cọ đến cằm rồi hôn anh một chút.

Đinh Tiềm mỉm cười, đôi mắt nhìn cô phiên động, tay nhẹ nhàng lướt qua gò má rồi vuốt ve đôi môi hồng nhuận mềm mại giống như cánh hoa, xuống chút nữa là xương quai xanh. Anh lưu luyến một lát rồi lại tiếp tục đi xuống ngừng ở chỗ phập phồng, bàn tay bao trùm lên đó.

Ngoài cửa sổ là ánh nắng tươi sáng, an tĩnh làm người say mê nhưng tới ban đêm loại này an tĩnh này liền tạo cho người ta một loại cảm giác âm trầm.

Trong phòng ấm áp thoải mái, Hạ Lục nằm ở trên chiếc giường gỗ thật lớn, ánh đèn đầu giường toả sáng, nghe được ở góc tường bên ngoài cửa sổ tiếng côn trùng kêu vang cùng âm thanh của lá cây bị gió đêm thổi qua, trong lòng có một loại cảm giác an nhàn, dần dần tiến vào cảnh trong mơ.

Trên hành lang tựa hồ có tiếng bước chân, một bước lại một bước, người kia tựa như vĩnh viễn đi không đến cuối, vẫn luôn ở ngoài cửa bồi hồi.

Đó là ai? Hạ Lục hốt hoảng mở to mắt, lại thấy một bóng người mặc đồ màu trắng từ cửa tới gần. Trong lòng cô thất kinh, muốn dùng chăn che lại mặt nào biết tứ chi giống như bị trói buộc, làm thế nào cũng không động đậy được.

Cái bóng trắng càng ngày càng gần, ước chừng có thể nhìn ra là một người phụ nữ, mái tóc dài rối tung, sắc mặt tái nhợt mà đôi môi đẫm máu. Người kia trừng lớn một đôi mắt nhìn Hạ Lục.

Không khí quỷ dị cực kỳ, Hạ Lục kinh sợ mà nhìn bà ta, vừa muốn nói chuyện lại phát hiện chính mình phát không ra bất luận thanh âm gì.

Đây là người phụ nữ mặc sườn xám trong bức họa, trong đầu Hạ Lục hiện lên một ý niệm, rốt cuộc vứt đi không được.

"Cô đi theo tôi." Đôi mắt của người kia trống rỗng như một cái động đen tối, rồi lại có một loại ma lực làm người không có biện pháp cự tuyệt.

Hạ Lục để chân trần rời giường, đi theo phía sau người kia, đi tới căn phòng thần bí.

Trong phòng không có bật đèn, cảnh vật như cũ nhưng lúc này lại mang theo bầu không khí chết chóc. Hạ Lục chỉ cảm thấy hai chân lạnh băng, cô cúi đầu vừa nhìn thật sự đã bị dọa sợ, máu tươi đã chảy tới hai chân cô.

Đoàng —— một tiếng súng vang lên, Hạ Lục bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn.

Chỉ thấy một nam một nữ giằng co, người phụ nữ chĩa súng về phía người đàn ông đã ngã xuống mà không dậy nổi, nhưng rất nhanh trên ngực của người phụ nữ bắt đầu chảy máu, trong phút chốc máu tươi văng khắp nơi. Hạ Lục cảm nhận được nó đã bắn cả lên khuôn mặt của mình, muốn nhắm mắt lại nhưng không thể được.

Sợ hãi tới cực điểm, Hạ Lục hét lên một tiếng mới phát hiện tất cả những cảnh đáng sợ vừa rồi đều là trong mơ. Cô vẫn đang nằm trong chăn ở căn phòng ấm áp, trước giường có ánh đèn nhu hòa, trong phòng chỉ có một mình cô.

Vừa rồi thật sự chỉ là một giấc mơ? Cảnh trong mơ như thế nào lại chân thật như vậy, giống như cô đã tận mắt nhìn thấy.

Hạ Lục rúc vào trong chăn, chỉ chừa một đôi mắt thấp thỏm bất an nhìn bốn phía, cho dù trong phòng bật đèn nhưng ánh sáng mờ nhạt không thể chiếu hết mọi nơi, bên ngoài bức màn màu trắng là bóng cây loang lổ, phảng phất giống như phía sau có một thế giới mà cô chưa biết.

Vào ngay lúc này Hạ Lục bỗng nhiên nghe được âm thanh then cửa chuyển động, trong lòng hoảng hốt.

"Ai?" Cô la lên một tiếng.

"Là anh, Lục Lục." Đinh Tiềm đẩy cửa tiến vào.

Hạ Lục thấy anh cuối cùng cũng không khống chế được cảm xúc, cô nhảy xuống giường nhào vào trong lòng ngực anh. "A Tiềm, em nhìn thấy bà ấy, em rất sợ hãi."

Đinh Tiềm bế cô lên, buồn bực hỏi. "Nhìn thấy ai?"

"Người phụ nữ đã chết kia, bà ấy là bị bắn chết." Hạ Lục kinh sợ không thôi, đem mặt dán ở trên cổ của anh, thân thể cũng kề sát vào người anh lúc này mới hơi cảm thấy an toàn.

Nghe được lời cô nói Đinh Tiềm cũng bị chấn kinh. "Em nói cái gì? Em...em như thế nào biết bà ấy là bị bắn chết?"

Hạ Lục không nói lời nào, Đinh Tiềm đem cô đặt lên trên giường, cùng cô nằm vào trong chăn rồi ôm chặt lấy cô.