Ngôi Sao Tái Sinh

Chương 46: Ly hôn (4)

Phó Bách Niên chào cô bằng một nụ cười mê hoặc lòng người, sau đó nói với tất cả phóng viên: “Thật xin lỗi vì đã phiền mọi người phải đến đây một chuyến, thật ra tôi và Mỹ Mỹ có chút hiểu lầm, sự thật không giống như những gì cô ấy vừa nói, chúng tôi không có người thứ ba, thật sự người tôi yêu từ trước đến nay chỉ có một, nếu không thì tôi đã không đồng ý kết hôn đâu!”

Một phóng viên có khả năng logic tốt lập tức đã phát hiện ra vấn đề, anh lập tức hỏi Phó Bách Niên: “Xin hỏi Phó tổng, trước kia mọi người nói anh và Trần Mỹ Mỹ không xứng, sao đột nhiên anh lại yêu cô ấy, theo tôi biết thì ngoại hình của Trần Mỹ Mỹ không chiếm được bao nhiêu cảm tình của người đối diện.”

Trước những lời lẽ nhắm vào mình, Lam Kim Ngọc cảm thấy rất oan ức, chẳng phải cô đã ốm hơn nhiều rồi sao!

“Trong mắt mọi người, có thể cô ấy hơi mập, nhưng cái tôi yêu chính là vẻ đẹp tâm hồn của cô ấy, đó mới là cái mê hoặc tôi, cho nên, không chỉ riêng tin đồn tình cảm bất hòa, mà tất cả những lời đồn đại trước đây đều là vô căn cứ, hoàn toàn không phải là sự thật!”

“Có tin đồn Trần Mỹ Mỹ vào Lam Đình là để theo đuổi Phó tổng, sau đó Lam Đình lại ép cô không cho cô rời đi, mong anh giải thích một chút về chuyện này.”

Phó Bách Niên nhìn Lam Kim Ngọc bằng hai con ngươi đen láy nồng nàn, lúc này Lam Kim Ngọc đang sửng sốt, vẻ mặt mờ mịt chẳng hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Anh nói tiếp: “Vì tôi muốn tốt cho cô ấy, giới giải trí này thật sự là một cái hồ sâu vô tận, tôi cợ cô ấy không chịu được những lời đồn nhảm đó, cho nên mới không cho cô ấy rời đi, nhưng bây giờ tôi đã nghĩ kỹ rồi, nếu cô ấy thích, tôi sẽ toàn lực giúp đỡ, có tôi bảo vệ, tin rằng cô ấy sẽ chống lại được tất cả những gì có thể gây tổn hại cho cô ấy.”

Lời giải thích này khiến cho Lam Kim Ngọc suýt bật cười ha hả, nói về diễn xuất, có lẽ cô còn thua xa người đàn ông này! Anh nói dối mặt không đổi sắc, tim không bấn loạn, quả thật là cao thủ trong cao thủ. Vậy mà các phóng viên vẫn tin, ngay cả Lý Kỳ khi nhìn cô, ánh mắt cũng đầy khâm phục.

“Ôi...” Trong đám đông xuất hiện một tiếng kêu trầm trồ!

“Vậy xin hỏi Phó tổng một chút, Trần Mỹ Mỹ vừa nói giữa hai người có kẻ thứ ba, dẫn đến tình cảm bất hòa, có chuyện như vậy không?”

Phó Bách Niên mặt không đổi sắc liền: “Là hiểu lầm thôi, người kia là một nghệ sĩ dưới trướng của cty chúng tôi, có điều, đã làm cho Mỹ Mỹ hiểu lầm thì đó là lỗi của tôi, là do tôi không giải thích cho cô ấy hiểu, ngoài quan hệ cấp trên và cấp dưới ra, giữa tôi và người đó không hề có bất kỳ quan hệ nào khác, để cô ấy phải hiểu lầm, tôi thật sự có lỗi!”

Lam Kim Ngọc dửng dưng nhìn anh, thầm rủa trong bụng, anh diễn đi, anh tiếp tục diễn đi, để xem anh có thể diễn tới khi nào.

“Vậy tại sao anh lại không có mặt trong lễ cưới, xin hỏi là vì nguyên nhân gì?” Một phóng viên khác hỏi.

Lam Kim Ngọc nhìn vào mặt Phó Bách Niên, cô thật muốn nhìn xem người đàn ông này giải thích thế nào, vì một cô gái khác mà bỏ cô dâu của mình một mình ở hôn lễ, ngoại trừ không yêu ra thì anh có thể bịa được lý do gì đây?

Phó Bách Niên trầm mặc, và hình ảnh nàyđã bị một phóng viên nhanh tay chụp được.

“Tôi biết chuyện này đã khiến cô ấy tổn thương, cho nên bây giờ, ở trước mặt mọi người, tôi xin được nói với cô ấy một lời xin lỗi, còn nguyên nhân, xin lỗi, tôi không thể nói được, còn chuyện ly hôn này, tôi kiên quyết không đồng ý, từ nay về sau tôi sẽ đối xử với cô ấy thật tốt, yêu thương cô ấy, tuyệt đối không để cô ấy chịu bất cứ ấm ức nào khác nữa.”

Lam Kim Ngọc thấp giọng hỏi Phó Bách Niên: “Phó Bách Niên, anh bị bệnh hả? Lam Tâm đang nhìn kìa.”

Chẳng biết từ lúc nào, cô gái kia đã đứng ở một góc, cô đội một cái nón rộng vành, trên mặt đeo một cái kính lớn, quần áo rộng che kín toàn thân, lúc cô tới, không ai phát hiện ra.

Nghe thấy cái tên ‘Lam Tâm’, Phó Bách Niên nhìn qua theo bản năng, đúng là Lam Tâm thật. Dù khuôn mặt của cô đã được che gần hết, nhưng có thể thấy, nước mắt đang rơi xuống không ngừng.

Anh bối rối nhìn đi nơi khác.

“Vậy ý Phó Tổng là hiện tại không muốn ly hôn đúng không?”

Phó Bách Niên đối mặt với tất cả các ống kính, gật đầu liên tục: “Không ly hôn, trừ khi... tôi chết!”

Cô gái trong bộ y phục màu xanh bỗng nhiên ngã quỵ, cô ngồi trên đất mà gào khóc, những đôi tai thính như chó săn của nhóm phóng viên nghe thấy ngay, theo bản năng nghề nghiệp, họ lao tới chụp chụp lại hành động khác thường của cô gái này, trong thoáng chốc, toàn bộ phóng viên đã đứng trước mặt Lam Tâm.

Cô gái cố gắng dùng tay che mặt mình, nhưng tình hình đang vô cùng hỗn loạn, không biết ai đã tháo mắt kính của cô xuống, một gương mặt xinh đẹp hiện ra trước mắt mọi người, đám đông lập tức như bùng nổ, ai cũng rất phấn khích, không uổng công chuyến này rồi, đúng là bội thu!

“Là Lam Kim Ngọc!”

“Cô ấy chết rồi mà!"

“Chuyện ngã lầu là do công ty quản lý dàn dựng sao?”

“Ngày mai có tin để giật tít rồi.”

“...”

Hiện trường như muốn nổ tung, khi Lý Kỳ nghe được cái tên đó thì muốn chạy đến nhìn xem, nhưng đã bị Phó Bách Niên kéo lại, Lý Kỳ ngạc nhiên nhìn anh, chỉ nghe anh thản nhiên nói: “Không cần qua đó, chuyện này công ty sẽ xử lý!”

Lam Kim Ngọc hừ lạnh, giọng đầy châm chọc: “Phó tổng của chúng ta máu lạnh thật đó, mấy hôm trước còn ôm người ta trong lòng, vậy mà bây giờ lại làm ra vẻ không quen biết, thấy chết không cứu sao?”

Bàn tay đang nắm lấy tay cô càng siết chặt hơn.

Phó Bách Niên sa sầm mặt, mắt nhìn thẳng vào cô: “Cô nhất định phải nói chuyện với tôi như vậy sao? Cô là người biết rõ hơn ai hết, trước đây tôi đã từng nói với cô, tôi yêu một người từ rất lâu rồi, rõ ràng khi nhìn thấy Lam Tâm, cô cũng biết là cô ấy không phải... Tại sao cô lại không nói cho tôi biết?”

Hóa ra anh đã đoán được thân phận của mình mới hùng hồn khẳng định ‘nếu muốn ly hôn, trừ khi tôi chết’, nhưng mà, bây giờ cũng có ích gì?

“Phó Bách Niên, là ai bắt tôi một mình bay về nước? Là ai đồng ý kết hôn với tôi, sau đó lại nuốt lời, tôi nói cho anh biết, vào hôm diễn ra lễ cưới, tôi đã muốn nói với anh một bí mật, đó là lý do tôi bảo anh nhất định phải đến, nhưng rốt cuộc thì sao? Lúc đó anh ở đâu? Anh bỏ mặc tôi một mình ở lễ cưới, trở thành trò cười trong mắt mọi người."

Phó Bách Niên như bị trúng một đòn chí mạng, toàn thân bất động.

Rất lâu sau đó, anh mới chậm rãi hỏi: “Bí mật mà hôm đó cô tính nói với tôi, có phải là là...”

Người dịch: Đan Đan (Ớt’s team)