Ngọn Lửa Trước Ánh Trăng

Chương 16

Lúc JaeJoong tỉnh lại, YunHo đã rời đi.

Cảm giác đau đớn nơi hạ thân lửa nóng khiến JaeJoong biết sự điên cuồng đêm qua không phải là một giấc mộng.

Xoay người nhìn thấy mảnh giấy ở đầu giường, là lời nhắn của YunHo:

JaeJoong:

Anh về cửa hàng rồi. Tối hôm qua, đã làm mệt chết em rồi nhỉ.

Nghỉ ngơi thật tốt vào, nhớ ăn cơm.

Yêu em: YunHo

JaeJoong phủ tờ giấy lên mặt, nở một nụ cười đầy ngọt ngào.

YunHo của mình ——

Cuối cùng đã phải lòng mình rồi ——

Điện thoại đột nhiên vang lên, JaeJoong cầm lên, phát hiện người gọi tới là Choi DongWook.

“YooChun nói em muốn vứt bỏ dự án của thành phố phía đông?!”

“Đúng vậy.”

“Tại sao?!”

“Đột nhiên không muốn nữa.”

“Em không phải rất muốn mảnh đất đó sao?!”

“Bây giờ đã không còn hứng thú nữa rồi.”

“Là vì một thằng đàn ông đúng không!”

“Không hẳn là như vậy.”

“Một ông chủ nhỏ của cửa hàng bách hóa thì có cái gì hay?! Có đáng không khi em vì thằng đó mà vứt bỏ dự án, vì thằng đó mà xuất đầu lộ diện ở ‘Tuyệt Cấm’?!”

“Em cho rằng anh ấy tốt là được rồi.”

“JaeJoong, anh thích em lâu như vậy —— cam tâm tình nguyện vì em mà làm mọi chuyện —— nhưng em lại giao trái tim cho một kẻ như thế ——”

“Rất xin lỗi, thích ai bản thân em cũng không cách nào kiểm soát được. Tạm biệt.”

Cúp điện thoại, JaeJoong có loại dự cảm không tốt, cậu gắng gượng thân thể không được khỏe, lập tức lái xe tới cửa hàng nhỏ của YunHo.

Thấy JaeJoong vội vàng đi tới, YunHo lập tức chạy đến, kéo JaeJoong vào trong lòng rồi nói: “Sao lại tới đây —— Không phải đã bảo em nghỉ ngơi thật tốt rồi sao ——”

Sự quan tâm của YunHo khiến JaeJoong nở nụ cười: “Nhớ anh ——

“Đứa ngốc ——” YunHo nhéo nhéo mũi JaeJoong: “Em như vậy sẽ khiến anh đau lòng ——”

“YunHo à ——” JaeJoong nhìn YunHo mà nói: “Đột nhiên rất muốn đi Vịnh Ánh Trăng —— Hôm nay anh có thời gian không ——”

“Đúng lúc phải đi nhập hàng ——” YunHo cười nói: “Vậy đi cùng nhau nhé ——”

“Ừm ——”

Sắp xếp tốt toàn bộ, YunHo đưa JaeJoong đến Vịnh Ánh Trăng.

Bọn họ nô đùa đuổi theo nhau đầy vui vẻ bên bờ biển, hưởng thụ thế giới chỉ thuộc về bọn họ.

Lúc tối quay về, từ xa đã nhìn thấy thành phố phía đông khói đặc bốc lên cuồn cuộn, đoàn người lấp kín con đường, xe của YunHo không thể tiến lên được, đành phải tiếp tục ngồi nhìn cùng JaeJoong.

YunHo hiếu kỳ hỏi người xung quanh: “Xin hỏi phía trước đã xảy ra chuyện gì ——”

“Phía trước có cửa hàng bị cháy, nghe nói chỉ có một người già ở nhà, đã được cứu ra rồi, nhưng hình như bị thương rất nghiêm trọng ——”

Lời của người qua đường khiến tim YunHo đập mạnh một cái, anh đẩy mọi người ra, lách về phía trước, JaeJoong đuổi theo sau anh, trong lòng cũng bất ổn.

Chạy tới trước mặt đám cháy, YunHo ngây người.

Cửa hàng bị cháy quả nhiên là ‘Jung ký bách hóa’.

YunHo kéo lấy người xung quanh, giống như phát điên mà không ngừng hỏi: “Mẹ tôi đâu —— Mẹ tôi ở chỗ nào ——”

JaeJoong tiến lên, ôm lấy thân thể run rẩy của YunHo: “YunHo —— Anh bình tĩnh lại đi —— Bác sẽ không có chuyện gì đâu ——”

Lúc này, nhân viên cứu hỏa chạy tới nói: “Anh là chủ gia đình đúng không —— Mẹ anh đã được đưa đến bệnh viện Seoul rồi ——”

Nghe được câu nói đó, YunHo hất cánh tay JaeJoong ra, giống như điên mà lao ra ngoài.

JaeJoong nhìn bóng lưng ngày càng xa vời của YunHo, cảm thấy dường như đã đến ngày tận thế.