Ngọn Lửa Trước Ánh Trăng

Chương 7

Mỗi chủ nhật, để nhận được hàng hải sản tươi ngon nhất, YunHo đều phải lái xe đến một làng chài xa xôi, đợi ngư dân ra khơi quay trở lại.

Bởi vì phải lên phà, cho nên phải sớm chuẩn bị thật tốt, phà ở nơi ấy mỗi ngày chỉ có một chuyến sáng và một chuyến tối, nếu như không bắt kịp, thì chỉ có thể ngủ lại ở quán trọ đơn sơ một đêm.

Thời gian vẫn còn sớm, YunHo sắp xếp hàng hóa thật tốt rồi đưa JaeJoong đến bờ biển. Đường rải đầy đá cuội báo hại Jaejoong ngã trái ngã phải, YunHo đi ở phía trước, nắm lấy tay JaeJoong, để cậu đi ổn định một chút. Bàn tay to lớn đầy thô ráp nhưng vừa ấm áp vừa mạnh mẽ của YunHo, khiến JaeJoong cảm thấy rất an tâm.

Đi đến phía trước, bầu trời đột nhiên trở nên bừng sáng trong xanh. Mực nước biển mênh mông vô bờ xuất hiện ngay trước mắt JaeJoong, đại dương sóng lớn màu xanh lam cuộn trào mãnh liệt, trải dài đến phần cuối của bầu trời rồi gắt gao kết lại, bãi cát màu trăng non vắng bóng người, được đường bờ biển ngoằn nghèo phác họa ra một đường vòng cung uốn khúc, từng đàn hải âu đuổi theo nô đùa, phong cảnh này —— “Thiên đường ——” JaeJoong buông tay YunHo ra, chậm rãi bước đến bờ biển.

“Nó còn có một cái tên —— gọi là Vịnh Ánh Trăng ——” YunHo bước tới bên cạnh JaeJoong.

“Vịnh Ánh Trăng —— Một cái tên thật đẹp ——” JaeJoong say mê nói.

“Là tôi đặt ——” YunHo cười nói: “Có lần không bắt kịp phà, một mình ngồi ở chỗ này một đêm —— phát hiện ánh trăng ở đây thực sự rất đẹp, liền đặt cho cái tên này ——”

“Không ai biết hết sao ——” JaeJoong quay đầu lại, nhìn YunHo.

“Ừm —— Chỉ có hai chúng ta biết mà thôi ——” YunHo cười nói.

“Vậy —— Vịnh Ánh Trăng ở nơi này là thuộc về hai chúng ta ——” Trong ánh mắt của JaeJoong có một thứ gì đó chợt lóe lên: “Không thể mang người khác đến đây đâu đấy ——”

“Ừm —— Được ——” YunHo cười gật đầu.

JaeJoong nhìn biến, vừa thì thầm tự nói, vừa hướng về phía sóng biển rì rào: “Mẹ —— Con đã tìm thấy thiên đường rồi —— Có đẹp giống như nơi đó của mẹ không nhỉ —— Mẹ —— JaeJoong không muốn tìm mẹ nữa —— JaeJoong có thiên đường của chính mình rồi —— Có người mình thích rồi —— Mẹ —— Mẹ chúc phúc cho con đi ——”

Thấy nước biển đã dâng đến mắt cá chân của JaeJoong nhưng vẫn chẳng chịu ngừng, YunHo vội vàng kéo JaeJoong lại, JaeJoong ngã vào trong lòng YunHo, cậu dựa vào lồng ngực của YunHo, nước mắt bỗng tuôn ra: “Anh nói rất đúng —— Tôi không vui vẻ —— Tôi đã —— rất lâu rồi cũng chưa từng cảm thấy vui ——”

Nghe thấy thanh âm nghẹn ngào của JaeJoong, Yunho vươn tay, ôm lấy thân thể run rẩy của cậu.

“Vẫn nhớ rõ thật lâu thật lâu trước đây, tôi và đứa em trai tên JunSu, còn có hai người bạn nhỏ —— Chúng tôi cùng nhau chơi đùa trong mảnh sân nở đầy hoa anh đào —— Mẹ bưng điểm tâm gọi chúng tôi tới ăn ——  Khi đó —— rất vui vẻ —— Nhưng mà —— đột nhiên có một ngày —— toàn bộ đều biến mất, không còn nhìn thấy nữa —— Mỗi ngày ba đều rất bề bọn —— Mẹ trở nên không vui —— Bọn họ bắt đầu cãi nhau —— Sau đó, tôi nhìn thấy mẹ đi cùng một ông chú xa lạ —— Sau này —— Mẹ chết —— chết vì tai nạn ô tô, cùng với ông chú kia —— Tôi và JunSu đều mặc một bộ quần áo trắng toát —— quỳ gối trước tấm hình của mẹ mà ngây ngô khóc òa —— Vợ của ông chú kia chạy tới —— phun nước miếng vào tấm hình của mẹ —— Bộ dạng của bà ta rất đáng sợ —— Bà ta kéo tôi —— nói sẽ dùng sinh mệnh của bà ta để nguyền rủa tôi —— vĩnh viễn không có được hạnh phúc ——”

Lời nói của JaeJoong khiến YunHo không rét mà run, một đứa nhỏ, vậy mà lại tận mắt nhìn thấy tất cả, thật quá tàn nhẫn —— Anh ôm chặt lấy JaeJoong, muốn dùng thân thể của chính mình để sưởi ấm cho cậu.

“JunSu cũng rất khiếp sợ —— Khoảnh khắc đó —— Tôi đã lập thệ ——  nhất định phải bảo vệ em trai —— Tôi đã bị nguyền rủa rồi ——  cho dù không có được hạnh phúc —— cũng muốn làm cho JunSu vui vẻ —— Cho nên —— tôi chống lại tất cả —— chỉ vì để JunSu có một cuộc sống cơm no áo ấm —— Tôi làm cho chính mình trở nên lãnh khốc vô tình —— cự tuyệt sự tiếp cận của bất kì người nào —— Thế nhưng —— Mỗi khi đêm tới —— tôi thực sự rất sợ hãi —— Tôi chỉ biết trốn ở trong đám người mà dùng rượu cồn gây tê —— nhưng khi tỉnh dậy lại càng thêm đau đớn ——”

“Đứa ngốc ——” YunHo nâng khuôn mặt lê hoa đái vũ1 của JaeJoong lên, có chút đau lòng mà nói: “Bi kịch của mẹ cậu không phải do cậu tạo thành, cậu không cần phải tự nghiêm phạt bản thân —— Nếu như muốn làm cho em trai hạnh phúc, thì nhất định phải chăm sóc bản thân thật tốt —— Cậu là người thân duy nhất của nó, nếu như mất đi cậu, nó vĩnh viễn cũng không thể hạnh phúc ——”

“Là như vậy sao ——” JaeJoong nghi ngờ hỏi.

“Đương nhiên rồi ——” YunHo chân thành nói: “Về cái lời nguyền đó —— Chỉ là do bà ấy nhất thời mất đi người thân nên phát tiết mà thôi —— Hạnh phúc là dựa vào sự nắm bắt của bản thân! Hơn nữa ——” YunHo tỉ mỉ nhìn dung nhan đẹp đẽ khiến kẻ khác ngạt thở của JaeJoong: “Một người tốt đẹp như cậu —— ông trời nhất định sẽ làm cho cậu hạnh phúc ——”

“Nếu như —— hạnh phúc của tôi, là cần sự chấp nhận từ anh —— anh có nguyện ý không ——” JaeJoong nhìn YunHo, trong ánh mắt tràn ngập chờ mong cùng không xác định.

“Hả? Cần sự chấp nhận từ tôi ——” YunHo ngẩn người một chút: “Tất nhiên là nguyện ý rồi ——Chỉ cần có thể, tôi nhất định sẽ giúp ——”

Biết YunHo vẫn chưa hiểu tâm ý của mình, nhưng như thế là đủ rồi. JaeJoong một lần nữa nhào vào lòng YunHo, cậu giống như tuyên thệ mà thành kính nói: “Nhớ kỹ —— Tôi là Kim JaeJoong —— Cái tên này —— sẽ theo anh suốt đời —— Tôi chọn anh rồi —— thì sẽ không buông ra đâu ——”

Lời của JaeJoong YunHo nghe không hiểu cho lắm, nhưng anh vẫn ôm lấy bờ vai của JaeJoong mà nói rằng: “Kim JaeJoong —— Tôi nhớ rồi ——”

Dừng lại ở bãi biển quá lâu, kết quả là không bắt kịp chuyến phà cuối cùng.

YunHo đành phải đậu xe ở bãi đỗ xe nơi bến tàu, dẫn JaeJoong đến quán trọ quen thuộc của mình rồi thuê một căn phòng, vẻ mặt bất đắc dĩ nói: “Đêm nay không về được rồi, đành phải ở đây ủy khuất một lần thôi.”

“Không sao.” JaeJoong nhàn nhạt cười, không hề để ý.

“Đói chưa —— Tôi mua mì ăn liền rồi này, ăn tạm đi ——” YunHo giúp JaeJoong ngâm mì, thổi cho thật nguội rồi đặt vào trong tay JaeJoong: “Ăn nhanh đi – Cẩn thận nóng ——”

JaeJoong nhận lấy ly mì, vừa ăn vừa nhìn khuôn mặt thỏa mãn của YunHo, đột nhiên cảm thấy: Nguyện ý ở căn phòng đơn sơ này, bản thân thì ăn mì gói giá rẻ, vậy mà bắt đầu cảm thấy vui sướng, điều này đến tột cùng  —— là nhờ sức mạnh gì ——

Ăn mì xong, dọn dẹp sạch sẽ toàn bộ, YunHo trải chăn, vỗ vỗ gối rồi nói: “JaeJoong à —— Hôm nay chúng ta phải ngủ cùng nhau đó ——”

Lời nói của YunHo khiến trái tim của JaeJoong đập một cái, JaeJoong có chút ngượng ngùng, cậu liếm liếm môi, có chút không dám nhìn thẳng vào nụ cười tâm không lòng dạ của YunHo.

“Mau tới đây đi —— Buổi tối ở đây thực sự rất lạnh đấy ——” YunHo cởi áo khoác, một phát kéo lấy JaeJoong vẫn còn đang không được tự nhiên, cũng cởi áo khoác của cậu ra, nhìn thấy khuôn mặt ửng đỏ của JaeJoong, YunHo vui đùa nâng cằm JaeJoong lên rồi nói: “JaeJoong trông thật đẹp —— Tôi có chút lo lắng bản thân sẽ không kiềm chế được mà ăn hiếp cậu đó —— Nếu như tôi nhào tới, JaeJoong nhất định phải ra sức phản kháng nha ——”

“Ừm ——” JaeJoong gật gật đầu, rồi lập tức nằm lên đắp chăn lại.

YunHo cũng nằm lên, anh kéo JaeJoong vào trong lòng mình, vô tâm nói: “Dựa sát vào một chút —— như thế mới ấm hơn ——”

“Ừm —— Được ——” Dựa vào lồng ngực của YunHo, trái tim JaeJoong bắt đầu thình thịch đập loạn.

Cậu nhắm mắt lại, không ngừng nói thầm với chính mình: Cái gì cũng đừng nghĩ —— Ngủ —— Ngủ ——

Cảm thấy nỗi bất an của JaeJoong, YunHo nâng người dậy, anh nhìn xuống một bên mặt của JaeJoong, phát hiện JaeJoong thực sự rất mê người.

Làn da bóng loáng nhẵn nhụi, hàng lông mi dài giống như chiếc quạt lông, sóng mũi cao thẳng đầy thanh tú, đôi môi hồng hồng như quả anh đào làm say lòng người, cổ áo rộng mở, lộ ra phần cổ trắng nõn cùng xương quai xanh đầy gợi cảm, YunHo nhìn thấy cảnh này, trái tim bắt đầu sôi trào. Anh dường như muốn vươn tay, chạm vào khuôn mặt nhỏ nhắn của JaeJoong.

Cảm thấy bản thân thất thố, YunHo vội vàng nằm xuống: Jung YunHo —— Mày đang nghĩ ngợi lung tung gì vậy?! Cậu ấy là con trai đó —— Mày —— sao có thể có suy nghĩ không an phận đối với cậu ấy vậy hả?!

Đi ngủ —— Đi ngủ ——

YunHo cũng bắt đầu thôi miên chính mình.

“YunHo ——” JaeJoong nhẹ giọng nói: “Tôi có chút lạnh ——”

“Ừm ——” YunHo vội vàng xoay đầu lại, lại ôm lấy JaeJoong, nhưng thân thể mềm yếu không xương của JaeJoong ở trong lòng khiến YunHo xao động không yên, anh ra sức hô hấp, muốn khiến cho bản thân thanh tỉnh một chút, nhưng đều phí công vô ích.

Mà JaeJoong nằm trong lòng YunHo, lại an tâm mà say ngủ, khóe miệng còn có một nụ cười mỉm đầy hài lòng.

__________________

(1) Lê hoa đái vũ: Giống như hoa lê dính hạt mưa. Vốn miêu tả dáng vẻ khi khóc của Dương quý phi. Sau này được dùng để miêu tả sự kiều diễm của người con gái. (Mặc dù Tại Tại là con trai… =v=)