[Ngôn Tình] Ngự Yêu (Ngự Giao Ký)

Chương 28: Đau

Kỷ Vân Hòa đem những biến hóa trong đoạn thời gian này kể cho Lạc Cẩm Tang nghe.

Nàng nghe xong, trầm mặc rất lâu.

“Vân Hòa a, cho ta nói thẳng nhé, ta giúp tỉ trộm thuốc thì không có vấn đề gì, ta có thể giải quyết được, nói không chừng là sẽ được, nhưng tỉ muốn ta giúp tỉ đem người cá trộm ra ngoài, việc này thật sự là không có cách a, hắn to như vậy này.”

Kỷ Vân Hòa trầm mặc, nàng cũng không tính đến việc để Lạc Cẩm Tang đem Trường Ý ra ngoài, nàng biết rõ đó là nhiệm vụ không thể hoàn thành được.

Muốn đem Trường Ý đi, hiện tại nàng cũng chưa nghĩ ra biện pháp hay nào.

“Vân Hòa a, tỉ cùng Lâm Hạo Thanh hợp tác đi, nếu bọn tỉ có thể giết Lâm Thương Lan rồi, lúc đó chẳng phải tỉ có thể thoải mái tìm giải dược, Lâm Hạo Thanh cũng sẽ để tỉ tự do a.”

Kỷ Vân Hòa lắc lắc đầu: “Nguy hiểm quá lớn. Một là không chắc Lâm Hạo Thanh có bản lĩnh như vậy hay không, hai là ta không chắc, hiện tại Lâm Hạo Thanh là loại người gì.”

“Tỉ có ý gì?”

Kỷ Vân Hòa nhìn nàng, cười nói: “Muội xem, Lâm Hạo Thanh cùng ta nói những lời này, có thể có hai âm mưu, thứ nhất, hắn đang lừa ta, nói muốn cùng ta giết Lâm Thương Lan nhưng không động thủ mà là ở sau lưng âm thầm bẫy ta, muốn Lâm Thương Lan phát hiện ta muốn tạo phản, từ đó trừ khử ta. Hoặc là hắn thật sự muốn giết Lâm Thương Lan nhưng không nhất định sẽ giữ chữ tín thả ta đi, con thỏ tinh ranh mà chết rồi thì con chó săn giỏi sẽ bị đem nấu, giết cha còn là được, thì giết ta có khó gì?”

Lạc Cẩm Tang nghe xong liền ngẩn người: “Cũng đúng... chẳng qua, hắn không sợ tỉ sẽ đem âm mưu của hắn đi nói với Lâm Thương Lan sao?”

“Lâm Thương Lan tự phụ. Lão luôn tưởng rằng sau khi biến Lâm Hạo Thanh trở thành như vậy. Người lão một tay dưỡng thành, lòng lão còn không rõ sao? Nếu như thật sự có ngày Lâm Thương Lan chết trên tay Lâm Hạo Thanh, sợ rằng lão già kia sẽ rất kiêu ngạo đó. Mà trước khi ngày này xảy ra, chỉ cần hắn chưa động thủ, lão sẽ nuông chiều hắn. Trong lòng lão hồ ly, ngự yêu cốc này, vốn là thiên hạ của phụ tử hai người họ. Hơn nữa...”

Nàng dừng một chút tiếp “Lâm Hạo Thanh cũng chắc rằng, ta sẽ không nói cho Lâm Thương Lan nghe.”

“Tại sao vậy?”

“Sự ghê tởm của ta dành cho Lâm Thương Lan, cả thiên hạ này, Lâm Hạo Thanh là người hiểu rõ nhất.”

Kỷ Vân Hòa nhịn không được cười trào phúng.

Vì vậy Lâm Hạo Thanh nói nàng đã thay đổi rồi, nàng cũng vì sự ghê tởm cùng thù hận đối với một người mà biến thành dạng người xấu xa như lão.

Trong lòng tràn ngập tính kế, trái phải do dự. Muốn trả thù cũng sẽ không trực tiếp trả đũa.

Thật sự là quá khó coi rồi.

“Sao chọn thế nào cũng sai vậy....” Lạc Cẩm Tang nhíu mày “Nói như vậy, nếu như trừ khử cả phụ tử hai người họ, như vậy không phải là biện pháp an toàn nhất ư?”

Kỷ Vân Hòa trầm mặc.

Lạc Cẩm Tang nhất thời đảo đảo tròng mắt: “Ai! Đúng rồi! Không phải triều đình vẫn còn đại quốc sư, Thuận Đức công chúa sao! Chúng ta có thể mượn đao giết người a!” Lạc Cẩm Tang hưng phấn kéo Kỷ Vân Hòa nói “Thuận Đức công chúa không phải là có ba nguyện vọng sao! Bây giờ chỉ còn nguyện vọng cuối cùng, tỉ đem người cá thuần phục, giao cho Thuận Đức công chúa, khiến hắn nói với Thuận Đức công chúa, nói rằng nhiều năm qua Lâm Thương Lan bề ngoài thì vờ như tuần thủ nhưng thật chất ra là tự dùng yêu quái luyện thuốc...”

Thuốc Lâm Thương Lan đưa cho Kỷ Vân Hòa chính là dùng thân thể của những yêu quái kia mà luyện ra.

Kỷ Vân Hòa trước đây cũng không định nói cho Lạc Cẩm Tang biết, chỉ là có một lần nàng làm sai chuyện, Lâm Thương Lan không đưa giải dược tháng đó cho nàng, nàng ở trong phòng phát độc, cho đến khi Lạc Cẩm Tang trở về, nhìn thấy tình trạng của nàng, mới biết rõ chuyện.

“Tỉ sai người cá đem chuyện đó nói cho Thuận Đức công chúa, sau đó tạt cho Lâm Hạo Thanh một thau nước bẩn, triều đình hận nhất là ngự yêu sư hai mặt, lúc ấy, phụ tử họ Lâm bị triều đình ruồng bỏ, mà tỉ sẽ thuận lợi ngồi lên vị trí cốc chủ.” Lạc Cẩm Tang nói “Lúc ấy, tỉ mới có thể xem là thu được an toàn cùng tự do chân chính.”

Kỷ Vân Hòa quay đầu nhìn chăm chăm Lạc Cẩm Tang: “Muội ngày ngày ở cạnh Khống Minh hòa thượng, hắn ta đã dạy ngươi mấy thứ quyền mưu chi thuật?”

Thần sắc của nàng khiến Lạc Cẩm Tang ngẩn ngơ, nàng ta có chút sợ hãi lui sau một bước.

“Không phải hắn dạy a...Bình thường hắn còn chẳng nguyện ý nói với ta hơn hai câu. Những chuyện...những chuyện này, không phải rất thường gặp ở ngự yêu cốc hay sao, lợi dụng những yêu quái bị thuần phục, đưa đến nhà của quan lại quý nhân, để chúng ở bên tai thổi gió, giúp bản thân làm một chút việc...”

Đúng vậy, thường gặp đến không thể nói nữa rồi.

Nhưng này trước đây cũng không nghĩ đến việc để Lạc Cẩm Tang nhiễm mấy thứ này. Càng không nghĩ, người bị bản thân lợi dụng, là Trường Ý...

“Ta đem người cá tiến cung, vậy người cá tính sao đây? Y phải làm sao?” Kỷ Vân Hòa hỏi Lạc Cẩm Tang, “Muội vào trong cung, dưới tầm mắt của đại quốc sư, bên cạnh Thuận Đức công chúa, lần nữa cứu y ra ư?”

Lạc Cẩm Tang ngẩn người.

Nàng cùng rất nhiều ngự yêu sư đều đồng dạng, căn bản không ở góc độ của yêu quái mà xem xét mọi chuyện.

“Ta là...không nghĩ đến biện pháp phá vỡ cục diện này...”

Kỷ Vân Hòa khẽ thở ra một hơi: “Tóm lại, đoạn thời gian này, muội hãy giúp ta tình huống ở bên Lâm Thương Lan trước. Chú ý quan sát lão, từ đó mà tìm ra nơi lão để giải dược. Lấy được thuốc trước, chúng ta tính mưu kế sau.”

“Được, hôm nay muội liền đi giám sát lão.”

Lạc Cẩm Tang nói xong, tâm pháp vừa động, thân thể nàng lại từ từ ẩn vào trong không trung.

Kỷ Vân Hòa mặc quần áo, bước đến bên cửa.

“Ai? Tỉ không nghỉ một chút hả?” Không trung truyền đến giọng nói của Lạc Cẩm Tang.

“Ừm, vẫn chưa phải là thời gian nghỉ ngơi.”

Nàng bước ra khỏi cửa, đi thẳng đến nơi giam giữ Trường Ý.

Đến bên ngoài ngục, những ngự yêu sư cũng giữ đều đã trở lại, trái phải đứng đó, nàng cho bọn họ lui xuống, một mình bước vào trong ngục.

Trường Ý vẫn đang ngủ sâu.

Gương mặt y bình thản giống như những chuyện tranh đấu bên ngoài đều không liên quan đến y. Nàng nhìn y, những cảm xúc phức tạp náo loạn vừa rồi trong khoảnh khắc đều yên tĩnh lại.

Người cá hóa ra vẫn có bản lĩnh này, nàng nghĩ, làm thế nào có thể khiến người khác vừa nhìn một cái trong lòng liền yên tĩnh như vậy được nhỉ.

Nàng ngồi bên cạnh Trường Ý, đem đầu y gối trên chân mình, muốn y thoải mải nhiều hơn.

Mà vừa đem đầu y đặt lên chân mình, đôi mắt màu lam mở ra, y nhìn nàng, chớp chớp mắt, ánh mắt tản ra sự mông lung khi vừa tỉnh dậy: “Nàng đến rồi.”

Không có lời nói dư thừa nào, nhưng lại khiến nàng cảm thấy, bọn họ giống như không phải gặp nhau ở trong ngục giam mà y tựa như ẩn sĩ, tỉnh lại ở trên núi, tựa như hai người bạn già gặp nhau cùng uống rượu, bình đạm nói một câu, nàng đến rồi.

“Ừm.”

Trường Ý ngồi dậy, khẽ động chân, y ngẩn người, đưa tay sờ chân mình, chân y vẫn phủ áo ngoài mà trước lúc nàng rời đi phủ lên.

Y không gỡ chiếc áo ra, chỉ là đưa tay thông qua lớp vải sờ sờ đôi chân.

Kỷ Vân Hòa nhìn thấy, trong lòng chua chát: “Trường Ý...xin lỗi.”

Trường Ý quay đầu, trong mắt không có sự đau khổ nào: “Ta không trách nàng.”

“Ta biết, nhưng mà...” Nàng khẽ đưa tay đặt lên chân y “Vẫn là muốn xin lỗi...nhất định, rất đau đó...”

“Ừm.” Trường Ý thành thật gật đầu, lần nữa khiến tim nàng bị ai bóp chặt lại.

Nàng nâng tay, Trường Ý đột nhiên khẽ động chớp mũi, y không nói đến đôi chân mình nữa, mày đầu khẽ nhíu lại “Mùi huyết tinh?” Y quay đầu, cúi người, từ cổ nàng khe khẽ ngửi xuống, hơi thở lành lạnh của y bên cổ nàng làm lay động những sợi tóc con.

Nàng khẽ nghiêng người.

Trường Ý mở miệng hỏi nàng: “Nàng bị thương rồi?”

“Vết thương nhỏ.”

“Mùi huyết tinh rất nồng.”

Môi nàng động động, trong đầu đột nhiên hiện lên cảnh đêm qua, nàng nhìn thấy y bị ghim trên tường. Vết thương của nàng, nàotính là huyết tinh rất nồng...

“Không sao, vết thương ngoài da thôi.”

“Đau không?”

Kỷ Vân Hòa hé môi, vốn muốn nói không đau nhưng khi nhìn thấy ánh mắt thương tiếc của Trường Ý, trong khoảnh khắc này lại cảm thấy những lời kia giống như quan miện đường hoàng (mũ miện bệ vệ), khó nói nên lời. Nàng cũng cảm thấy sự kiên cường, ương ngạnh của mình đều không cần nữa.

“Đau.”

Mọi lời nói dối đều như bị phá vỡ, bức tường thép kiên cố trong lòng nàng nứt ra một lỗ hỏng, nàng cuối cùng cũng đem chữ này nói ra “Đau đó.”

Không nói là vì thấy không đáng nói, mà giờ đây, nàng lại cho rằng, trước mặt người cá này, lại đáng để nàng kêu đau.

Giống như phải hồi đáp nàng. Trường Ý khó khăn nâng tay, đặt trên đỉnh đầu nàng, sau đó thuận theo mái tóc nàng, vuốt vuốt, từ đỉnh đầu, vuốt đến đuôi tóc, vô cùng cẩn thận, thật sự xem nàng như một đứa trẻ vậy.

“Xoa xoa chút liền khỏi rồi.”

Kỷ Vân Hòa nhìn y, cảm nhận đầu ngón tay lành lạnh của y, chóp mũi dâng lên chút chua chát.

Ai...

Cá đuôi to này, quả thật rất ngốc a.

Mà lúc này, Kỷ Vân Hòa cũng cho rằng bản thân đại khái cũng bị truyền nhiễm bệnh ngốc này rồi.

Bất chợt, nàng cảm thấy vết thương của mình, thật sự là bị “pháp thuật” “xoa xoa chút liền khỏi” trị khỏi rồi a.