Ngông Cuồng Cùng Em

Chương 32: 32 Có Chủ

Lâm Thanh Nha im lặng nhìn hắn hai giây, cụp mắt xuống, không nói gì cả, xoay người muốn đi vào hậu trường.

Đường Diệc nắm lấy cô: “Cô đi đâu?”

“Đeo đồ trang sức để diễn.”

“Không cần.”

“?”

Lâm Thanh Nha ngoái đầu lại nhìn hắn đầy khó hiểu.

Đôi mắt u ám của Đường Diệc cũng nhìn cô, tay tăng thêm lực, kéo người đến trước mặt mình.

Mới đầu còn có chút kháng cự hắn, đáng tiếc sức cô không bằng hắn, cô yếu ớt giãy giụa vô cùng đáng thương.

Giằng co chưa được một vài giây, Lâm Thanh Nha đã bị Đường Diệc kéo đến trước người hắn.

Bước chân cô lảo đảo, bụng thì ngày càng đau.

Sắc mặt Lâm Thanh Nha tái nhợt, không chống đỡ nổi bị người nọ kéo vào lòng ngực hắn.

Không có sức ngăn cản, chân cô mềm nhũn suýt nữa ngã xuống đất.

Vẫn là Đường Diệc, lúc then chốt, “thủ phạm” đưa tay phải ra đỡ cô, giữ eo cô ôm cô vào lòng, khóa cô trước người.

Tóc dài mềm mại.

Eo còn mềm hơn.

Đường Diệc vô thức lưu luyến, lòng bàn tay luồng vào mái tóc dài như lụa nhẹ nhàng vân vê.

Nhưng hắn đã quên mất, mái tóc dài này buông xõa sau lưng cô ―― cái sờ này không nhẹ không nặng, vừa đủ để hắn cọ xát vào phần eo hơi hõm vào ở xương cụt cách một lớp trang phục diễn và mái tóc đen mượt mà.

Chợt cơ thể vô cùng mềm mại trong lòng ngực hắn run lên.

Đường Diệc cũng giật mình.

Giây sau, Lâm Thanh Nha ngẩng đầu lên trong vòng tay hắn, đôi mắt trong veo lạnh nhạt của cô mất đi màu sắc thường thấy, cô gần như hoảng hốt, xấu hổ và giận dữ, nhìn hắn như thể không tin nổi, vài giây sau khuôn mặt tái nhợt nhuộm màu quyến rũ.

“Dục… Diệc.”

Đến giọng của cô cũng run rẩy.

Nếu không phải tiểu Quan Âm có giáo dưỡng, nếu không phải vì thể diện của hắn, có lẽ lúc này trên mặt hắn đã hằn một cái tát rồi.

Bị cặp mắt ướt át màu trà nhìn.

Bàn tay đỡ sau trên lưng cô của Đường Diệc chậm rãi nắm chặt, lần đầu tiên hắn thấy cô có vẻ mặt như vậy, hiếm khi hắn bối rối tránh ánh mắt mình đi, yết hầu khẽ trượt.

Sau khi dời tầm mắt đi, Đường Diệc mới nhớ ra: Hình như từ nhỏ phần eo của tiểu Quan Âm đã mẫn cảm hơn người bình thường nhiều…

Lâm Thanh Nha buồn bực bình tĩnh trở lại, muốn tránh khỏi hắn.

Đáng tiếc mặc dù tâm trí của ai đó bị hút hồn mất nhưng bản năng vẫn còn đó, cô chỉ mới cử động một chút đã bị cánh tay như làm bằng sắt vòng ở phía sau lưng ôm chặt và đè cho áp sát hơn.

Càng áp càng sát không khe hở.

Mới vừa rồi còn không dám ôm chặt.

Giờ thì chẳng ngại gì.

Cô mềm mại như không xương, nõn nà như ngọc, người thơm ngát, giống như bông hoa mà cũng giống như trái cây, hắn sợ mạnh tay một chút sẽ bóp nát cô trong lòng ngực, lại như phát điên muốn dùng thật nhiều sức để cô vỡ vụn trong ngực hắn.

Đường Diệc hoàn hồn lại, cúi đầu thì nhìn thấy đôi tai nhỏ bé của tiểu Quan Âm đỏ đến sắp chảy máu tới nơi, còn có cả đôi mắt màu trà tràn ngập cảm xúc mãnh liệt chưa từng có.

Đau, xấu hổ, giận dữ và bất lực phản kháng.

Rất nhiều cảm xúc chồng chéo dưới đáy mắt của cô, đôi mắt trong veo như nước ấy ngày càng sâu thẳm ngày càng hút hồn.

Cuối cùng Đường Diệc không nhịn được nữa, cúi xuống, giống như say đắm.

Lâm Thanh Nha hoảng hốt muốn đẩy hắn ra.

Nhưng lại bị tay trái hắn nắm chặt, cổ tay nhỏ nhắn của cô dễ dàng bị bàn tay hắn lấy lấy, tay hắn và tay cô ở cùng một chỗ, hắn nắm chặt đến cô không thể động đậy được

Hắn ngày càng cúi sâu xuống, dục vọng cuồn cuộn trong mắt, đen kịt như mực.

Không ai cản hắn lại được.

Tất cả mọi người đều ngớ ra tại chỗ.

Bọn họ trơ mắt nhìn tên điên mặc vest màu đen ôm cô gái mặc trang phục diễn màu trắng trong lòng ngực, cúi đầu khinh bạc.

Đen và trắng đan xen nhau tạo nên những gam màu sẫm và chói mắt.

Lâm Thanh Nha nắm chặt tay đến đầu ngón tay không còn một giọt máu.

Cô nhắm mắt lại, giọng điệu buồn bã: “… Đường Diệc.”

“――”

Đột nhiên kẻ điên đang chìm trong mê muội dừng động tác lại.

Ý thức tỉnh táo trở lại.

“… Xin lỗi.”

Đường Diệc cố kiềm chế cơn điên cuồng như là mỗi một tế bào trên người đều đang kêu gào rằng “Cướp đi cô” “Bóp nát cô”.

Giọng hắn khàn đặc, giống như thoát ra khỏi vực thẳm dục vọng không thể tự kiềm chế.

Những ngón tay nắm chặt chậm rãi buông ra, giây cuối cùng trước khi hắn rời khỏi người Lâm Thanh Nha, vẫn là không kiềm được cúi người xuống sượt qua bên vành tai cô ――

“Quả nhân sâm.”

Giọng nói trầm thấp của hắn mang theo ý cười, đè nén cảm xúc mãnh liệt đến hơi run.

Nói xong, tên điên cũng không giải thích, buông tay ra xoay người đi ngay, cử chỉ phóng khoáng tự nhiên hơn trước nhiều.

Khi bước đến trước mặt Hướng Hoa Tụng còn đang ngạc nhiên hoảng hốt đến ngây người, Đường Diệc dừng lại: “Hôm nay không nghe, thiếu tôi một buổi diễn, bù sau.”

Không biết Trình Nhận quay về từ khi nào, lúc này đang đứng ở cửa vào rạp hát ở phía xa xa kia, gật đầu với Đường Diệc.

Đường Diệc chậm rãi nâng quay lại: “Ba buổi diễn hơn ba trăm lẻ sáu, tính cô thắng.

Trước ngày mười lăm tháng sau, đến Thành Thang thảo luận về các kế hoạch đầu tư bổ sung.”

“…”

Đường Diệc lười chờ đám người Hướng Hoa Tụng phản ứng lại, nói xong không buồn quay đầu lại, đi mất.

Người của đoàn kịch vừa lo sợ không yên vừa ngơ ngác, không ai biết tại sao tự nhiên hôm nay tên điên này lại tới gây rối.

Nhưng họ biết điều không ổn nhất là…

Một đám người ngẩng đầu lên.

Hiếm khi bóng lưng trắng như tuyết kia luống cuống hoảng sợ, vừa xấu hổ vừa giận dữ quay đi, nhưng vẫn trang nhã như trước.

――

Dường như tiểu Quan Âm sạch sẽ không dính bụi trần của Lê Viên bọn họ bị tên điên kia nhớ thương mất rồi.

Quay về.

Vẫn là Trình Nhận lái xe.

“Tôi tưởng là ngài sẽ ở lại đó chăm sóc cô Lâm.” Trình Nhận nắm vô lăng, mặt không đổi sắc nói.

“Chăm sóc?” Đường Diệc nhớ lại khoảnh khắc người trong lòng ngực run lên vì bị hắn chạm vào eo, còn có cả dáng vẻ cô ngước đôi mắt vừa hoảng vừa thẹn vừa giận vừa không tin nổi lên nhìn hắn.

Đường Diệc đưa tay lên che mắt, không nhịn được bật cười, “Tôi sợ tôi không kiềm chế được, khiến cô ấy muốn giết tôi hơn.”

Trình Nhận: “…”

Hàng ghế phía sau yên tĩnh một lúc lâu, chợt Đường Diệc hỏi: “Cậu biết quả nhân sâm chứ?”

Trình Nhận ngờ vực hỏi: “Trái cây phương Nam?”

“Không, loại trong ‘Tây Du Ký’.”

Trình Nhận: “?”

Đường Diệc dựa vào ghế, lười biếng rũ mắt: “Trong truyền thuyết của ‘Tây Du Ký’, ba ngàn năm mới nở hoa, ba ngàn năm mới kết quả, thêm mấy ngàn năm nữa mới chín; nghe nói sống ba trăm sáu mươi tuổi, ăn một quả sống đến bốn mươi bảy nghìn năm.”

Trình Nhận càng nghe càng mê man.

Đường Diệc không giải thích, hắn nhắm mắt lại, cứ như vẫn có thể nhớ mùi hương ngập tràn cơ thể và mềm mại nõn nà như ngọc tan chảy trong lòng ngực hắn.

Nhớ lại một lúc, Đường Diệc cười rộ lên.

“Tôi muốn nếm thử.”

Muốn đến điên rồi.

“Cắn một miếng thôi cũng được.”

Trình Nhận bình tĩnh tiếp lời: “Bản tính con người vốn tham lam, có thể cắn được một miếng, e là không dừng lại được.”

Đường Diệc ngừng cười, mở mắt ra.

Dưới mái tóc đen xoăn, khuôn mặt trắng nõn lạnh lẽo đẹp đẽ kia vừa mang vẻ đau khổ lại như vui thích, dưới đáy mắt của đôi mắt đen như mực bị cảm xúc cuồn cuộn xé rách.

“Đúng vậy,” một lúc lâu sau hắn mới đáp, “Sao mà dừng lại được.”

Ngày mà bị hắn nếm thật.

Hắn thật sự điên mất thôi.

Vốn tưởng rằng Đường Diệc là tới đập phá, không ngờ là ngược lại còn giúp bọn họ hoàn thành thỏa thuận đánh cược.

Trên dưới đoàn kịch đều có chút không phản ứng kịp.

Hướng Hoa Tụng định dò hỏi Lâm Thanh Nha, nhưng ông cũng thấy trạng thái của Lâm Thanh Nha không tốt, nên bảo Bạch Tư Tư đưa Lâm Thanh Nha trở về nghỉ ngơi.

Còn đặc biệt cho nghỉ hai tuần.

Vốn Lâm Thanh Nha gia nhập đoàn kịch sớm hơn trong hợp đồng nửa tháng, còn là diễn chính, lại làm việc liên tục gần một tháng, hiện giờ nguy nan của đoàn kịch đã được xử lý, cô cũng không từ chối, đồng ý với Hướng Hoa Tụng.

Sau kỳ kinh nguyệt mệt mỏi ở nhà, Lâm Thanh Nha còn một tuần nghỉ, cô bắt đầu ở cuộc sống nhàn nhã hiếm có, đi đi lại lại giữa viện dưỡng lão và nhà bà ngoại.

Phía bên Lâm Phương Cảnh, đa số thời gian tinh thần đều không tỉnh táo, có điều ít khi có cảm xúc mạnh, không đến mức ảnh hưởng sức khỏe, vậy cũng đã là trạng thái tốt nhất rồi.

Thỉnh thoảng thần trí bà cũng có tỉnh táo nhưng bà không nói gì cả, chỉ ngồi ở trước cửa sổ nhìn ra bên ngoài.

Ai tới cũng không để ý.

Cũng may Lâm Thanh Nha vốn thích yên tĩnh, có thể ngồi cùng Lâm Phương Cảnh suốt một buổi sáng hoặc một buổi trưa, cho đến khi dì Đỗ hộ lý đến sắp xếp ba bữa cơm cho Lâm Phương Cảnh.

Đêm nay cũng vậy.

Lâm Thanh Nha thấy hộ lý mang bữa tối đến, lập tức đứng dậy khỏi ghế dựa, chuẩn bị tạm biệt.

Hộ lý đặt hộp cơm trong tay xuống, nói đùa: “Cô Lâm, vừa rồi một y tá ở bàn tư vấn của y tá có hỏi tôi rằng sao tháng này không thấy bạn của cô đến?”

“Bạn?”

Tay cầm lấy áo khoác của Lâm Thanh Nha dừng lại, mờ mịt xoay đầu lại.

“Đúng vậy, lần trước tôi đã nói với cháu rồi ấy, người mà trên cổ có quấn băng vải đấy.” Dì Đỗ mỉm cười khoa tay múa chân trước cổ, “Sau đó cậu ấy vẫn có đến thêm vài lần nữa, lần nào cũng đội mũ và mang khẩu trang, còn quấn băng vải nữa.”

Lâm Thanh Nha vẫn còn mờ mịt: “Người đó… vẫn thường hay đến ạ?”

“Đúng thế, bạn cháu không nói với cháu sao?”

“Vâng.”

“Vậy thì bạn cháu đúng là kỳ lạ, có điều hình như bây giờ các cô gái đều thích kiểu như thế đúng không?” Dì Đỗ cười nói, “Mấy y tá bên bàn tư vấn từng gặp bạn cháu, bọn họ nói tuy rằng không nhìn thấy mặt nhưng đôi mắt người nọ rất đẹp, giọng cũng hay, còn hỏi dì có phải là cháu quen ngôi sao lớn nào không.”

“…”

Lâm Thanh Nha rũ hàng mi đen xuống, tay từ từ siết chặt áo khoác.

Mắt đẹp, giọng nói dễ nghe, dù đi đến đâu cũng đều thu hút rất nhiều ánh mắt của các cô gái.

Còn hắn thì luôn lười biếng, chẳng nhìn ai, cũng không để ý tới ai, chỉ trêu chọc một mình cô.

Trước đây luôn là vậy.

Nhưng ngày trước hắn không có đối xử trắng trợn suồng sã với cô như bây giờ.

Đôi mắt đen như mực mắt bắt đầu nhìn cô chằm chằm, vừa ma mị lại phóng túng, giống như hận không thể cho cô thấy tất cả những dục vọng đen tối, dơ bẩn, dữ tợn.

Những dục vọng và cảm xúc mãnh liệt đó giống như một sợi chỉ vô hình leo lên mắt cá chân cô, quấn lấy bắp chân cô, sau đó tham lam kéo cô vào hố đen không đáy trong lòng hắn.

… Giống như ngày hôm đó.

“Cô Lâm, cô không thích người nọ đến thăm mẹ cô à?”

“Sao?”

Lâm Thanh Nha giật mình hoàn hồn vì bị gọi.

Dường như hộ lý phát hiện ra điều gì đó, ngập ngừng nói: “Nếu cậu ta không phải bạn của cháu mà là một nhân vật nguy hiểm thì tôi sẽ bảo y tá cản lại, không cho cậu ta vào nữa được.”

“Không phải…” Lâm Thanh Nha buông áo khoác ra, cười nhạt, “Tính tình anh ấy không tốt nhưng là người rất tốt.”

“Thế à,” hộ lý gật đầu, “Vậy được rồi, trên cổ cậu ta quấn băng vải là do đã trải qua phẫu thuật à? Dì thấy cậu ta đến được một tháng rồi, nhưng vẫn chưa tháo băng.”

“…”

Lâm Thanh Nha im lặng, cụp mi xuống.

Cô không thích nói dối, nhưng vết sẹo dưới hình xăm đỏ là thứ cô không muốn nhắc đến, thậm chí là nghĩ đến.

Dì hộ lý thấy cô khó xử, vẫy vẫy tay cười nói: “Không tiện nói thì không cần phải nói, chỉ là mấy cô y tá ở bàn tư vấn hỏi thôi ―― do thấy bạn của cháu đến nhiều lần rồi mà nói chưa đến ba câu, mấy cô y tá ở đó rất ấn tượng với cậu ta.”

Lâm Thanh Nha rũ mắt, khuôn mặt điềm đạm ôn hòa, khẽ nở nụ cười chân thành: “Vâng, anh ấy rất được các cô gái yêu thích.”

Dì hộ lý vui vẻ nói: “Cũng không hẳn, à, hiện tại cậu ấy vẫn còn độc thân chứ?”

Lâm Thanh Nha ngẩn ra: “Hẳn là…”

“Không phải.”

Đột nhiên phía sau Lâm Thanh Nha vang lên tiếng mở cửa, kèm theo đó là giọng nói lạnh lùng lười nhác.

“――”

Lâm Thanh Nha mở to mắt, không quay đầu lại.

Bên ngoài cửa phòng bệnh, người đàn ông đội mũ mang khẩu trang thản nhiên sải bước chân dài, lười biếng bước vào, dừng lại bên cạnh Lâm Thanh Nha.

Hắn cúi người, đặt tay lên bờ vai gầy của Lâm Thanh Nha, sau đó lười nhác rũ xuống mắt liếc nhìn cô.

Cô có thể nghe thấy tiếng cười trầm khàn lười biếng của người nọ trong giọng nói qua lớp khẩu trang.

“Không phải hắn có chủ rồi sao, tiểu Bồ Tát?”