Minh Tú cất bước về phía phường thêu, nghĩ đến bộ dáng vụng về vừa rồi của Lý Duy đại ca, khóe miệng nàng bỗng nhếch lên. Cứ cách mấy ngày, Lý Duy đại ca lại đưa một ít món ăn thôn quê tới, lúc trước là đồ sống, bây giờ đều là nướng chín, đảo qua nước mật thượng đẳng, có lúc còn nhúng cả hương liệu, mỗi lần nàng đều không nhịn được mà ăn nhiều.
Thật là, sao lần nào cũng gửi thịt cho phụ nữ? Mập lên thì làm sao bây giờ?
Nhưng mà mỗi lần nhìn thấy bộ dáng chân tay Lý Duy đại ca luống cuống, nàng đều không tự chủ được mà ăn nhiều lên, hơn nữa, mùi vị rất ngon a. Lý Duy đại ca trong thô có tinh, tính cách rất chất phác, nàng rất hài lòng mỗi ngày nói chuyện phiếm với anh ấy.
Lý Duy đại ca kể cho nàng nghe chuyện tiền tuyến, nói tới chuyện bọn họ chiến đấu với mãn tộc hoang thú, kể cho nàng nghe các loại thực vật kỳ kỳ quái quái ở man hoang.
Nàng thì nói về phường thêu, kể về sự vụng về của mình khi còn bé, mỗi lần đều khiến Lý Duy đại ca cười hahả, chính nàng cũng cười nghiêng cười ngả.
Nàng có chút khổ não, bình thường mình rất văn tĩnh a, sao lại bộc lộ nguyên hình trước mặt Lý Duy đại ca?
Hai người có rất nhiều bí mật nho nhỏ, tỷ như, Đoan Mộc Hoàng Hôn chính là tên đàn ông lõa thể thần bí mà ngoại trừ bọn họ không ai biết cả. Minh Tú không thể hiểu vì sao Hoàng Hôn đồng học lại bảo mình là Chạng Vạng chứ?
Nghĩ đến Chạng Vạng đồng học bị mình truy chật vật như thế, nàng cũng phải le lưỡi. Lý Duy đại ca nói Chạng Vạng đồng học chắc là đùa dai, sau đó kể cho nàng những trò xấu khi hắn đi học, Minh Tú nghe mà con mắttrợn trừng.
Sau đó Minh Tú cũng kể những trò nghịch của mình thời đi học, Lý Duy đại ca nghe cũng trợn tròn mắt khiến lòng nàng thấy có chút đắc ý.
Thời gian ở bên Lý đại ca trôi qua thật nhanh.
Vào phường thêu, nàng thu liễm tâm thần, tiến vào trạng thái làm việc. Nàng đã trợ giúp sư phụ quản lý phường thêu từ lâu nên cơ bản toàn bộ sự vụ lớn nhỏ đều là do nàng trông nom. Nàng là người rất chuyên tâm, nếu như lòng có tạp niệm, rất dễ lầm lỗi khi thêu.
Tuy rằng sư phụ thường khen nàng thiên phú tốt, nàng cảm thấy mình chỉ khá tinh tế, tương đối chuyên chú mà thôi.
Nói tới thiên tài, Ngải Huy sư đệ mới là thiên tài chân chính, ngay cả Lý Duy đại ca cũng không biết khen đã hắn bao nhiêu lần, liều mạng suy nghĩ làm thế nào kéo hắn vào Binh Nhân bộ.
"Nhìn đi, lại hơi mù rồi. Lại bắt đầu rồi!"
"Thực sự là liều mạng a! Hắn là Sa ngẫu sao? Chẳng biết mệt."
Thanh âm các thêu nữ tán thán vang vọng, Minh Tú biết mọi người nói tới Ngải Huy sư đệ. Ánh mắt nàng buộc phải chuyển về phía công xưởng, sương mù tràn ra cửa sổ tựa như một con hoang thú ngủ say, tỉnh dậy khỏi cơn ngủ mơ, bắt đầu nuốt vân thổ vụ.
Ngải Huy sư đệ bắt đầu một ngày tu luyện.
Minh Tú cảm khái, thiên phú của sư đệ đã khiến nàng tán thán, sự khắc khổ vượt xa nàng hơn nữa khiến nàng bội phục sát đất.
Ngoại trừ thỉnh thoảng trở lại đạo trường, tất cả thời gian còn lại Ngải Huy sư đệ đều tập trung vào tu luyện. Bởi vì cảm thấy ăn cơm lãng phí thời gian, lần trước hắn tới phường thêu, dứt khoát mang một đống lớn lương khô.
Sư đệ có một con Sa ngẫu trù nghệ rất lợi hại, hơn nữa rất am hiểu nguyên thực, những lương khô kia làm rất tinh xảo, hơn nữa hàm lượng nguyên lực phi thường tốt.
Minh Tú biết tại thời đại tu chân, có một loại người tu chân gọi là khổ tu, nổi tiếng tu luyện gian khổ. Trong con mắt Minh Tú, nếu như Ngải Huy sư đệ ngược về thời đại tu chân, nhất định là một khổ tu.
Ăn tại công xưởng, ngủ ở công xưởng, tỉnh dậy là tu luyện, đói bụng thì ăn, mệt liền ngủ. Vị thảo dược mà nàng cảm thấy cực kỳ khó ngửi thế mà với sư đệ là ngọt như mía lùi.
Trước khi gặp Ngải Huy sư đệ, nàng chưa bao giờ biết thì ra tu luyện có thể gian khổ như thế.
Trong thời gian rất ngắn, sư đệ liền thành thần tượng của toàn bộ thêu nữ phường thêu, hành động vĩnh viễn có sức thuyết phục hơn hẳn ngôn ngữ. Dường như Ngải Huy đã kịp nói chuyện gì với các nàng đâu nhưng từ lâu hành động của hắn đã chinh phục mọi người.
Người nỗ lực đến biến thái luôn khiến người người kính ngưỡng.
Lúc bắt đầu, Minh Tú còn khá lo lắng Ngải Huy sư đệ cứ như vậy sẽ tạo thành tổn thương cho thân thể. Bởi vì ảnh hưởng từ huynh trưởng, nàng rất có tạo nghệ tại phương diện y thuật, liên tục mấy lần kiểm tra thân thể Ngải Huy thì phát hiện phi thường khỏe, tình huống nàng lo lắng không xuất hiện.
Quan sát mấy lần, nàng phát hiện Ngải Huy hiểu rất rõ tình trạng thân thể mình, mỗi khi sắp đến cực hạn, hắn sẽ dừng lại nghỉ ngơi, chưa bao giờ vượt quá.
Minh Tú rất tán thán, nàng không biết sư đệ làm thế nào được thế, nhưng nỗi lo lắng cất đi được rồi.
Nàng cảm thấy không lý giải được chính là gần đây Mộ Giao tằm tơ sư đệ kéo càng ngày càng ngắn, một nhóm Mộ Giao tằm tơ gần đây nhất chỉ dài có một thước. Nếu như không phải độ dài mỗi một nhóm Mộ Giao tằm tơ đều như khuôn đúc thì nàng đã hoài nghi việc tu luyện của sư đệ xảy vấn đề. Hiện tại xem ra, sư đệ hẳn là đang thử nghiệm gì đó.
Lần trước Sư đệ kéo được Mộ Giao tằm tơ dài hơn mười mét kia mà, bộ dáng tham tiền của hắn làm sư phụ tức giận gần chết.
Không ngờ, khi tu luyện, sư đệ ra vẻ không coi Mộ Giao tằm tơ là tiền.
Mộ Giao tằm tơ càng kéo càng ngắn, vụn vụn vặt vặt chẳng đáng chút tiền nào, mỗi ngày sư đệ sẽ tổn thất bao nhiêu đây. Vừa nghĩ đến bộ dạng đau lòng kia của sư đệ, nàng liền muốn phá lên cười.
Tuy rằng Mộ Giao tằm tơ càng ngày càng ngắn, nhưng mà số lượng lại là càng ngày càng nhiều, hiện tại một ngày sư đệ tiêu hao hai Mộ Giao kén tằm.
Mộ Giao tằm tơ kéo ra chất đống lên nhau. Vì chống lãng phí, bây giờ rất nhiều đường may tuyến, phường thêu đều dùng Mộ Giao tằm tơ. Tuy rằng hơi đại tài tiểu dụng, nhưng mà sự bền bỉ của Mộ Giao tằm tơ không tệ.
Cái vụ này sư đệ thảm rồi, Minh Tú nhìn có chút hả hê.
Từ lúc sư phụ cảm thấy sư đệ không có nhiệt tình với thêu, lập tức sắc mặt liền biến đổi, chà chà, không thể nói sư phụ như vậy, là phong cách vì đó biến đổi.
Toàn bộ tài liệu mà sư đệ tiêu hao đều ghi vào sổ. Minh Tú quản lý sổ sách, nhìn thấy mỗi ngày con số sư đệ thiếu nợ không ngừng lớn lên, sư phụ làm vậy là muốn sư đệ bán mình cho phường thêu a.
Đối với dương mưu của sư phụ, ngay cả sư bá cũng bó tay không biết làm sao, tài liệu tiêu hao mỗi ngày đều ghi lại, không tính chút lãi nào. (dương mưu: dùng hành động công khai để thực hiện ý đồ của mình)
Minh Tú chỉ biết giúp sư đệ bán một nhóm Mộ Giao tằm tơ ra ngoài, tuy rằng không đáng tiền bao nhiêu, nhưng mà bớt chút nào hay chút đó. Đáng tiếc, Mộ Giao tằm tơ ngắn như thế không đáng tiền, năm đồng một sợi, một bó một trăm sợi.
"Minh Tú cô nương!"
Bỗng nhiên nghe thấy có người gọi mình, Minh Tú phục hồi lại tinh thần, hóa ra người tới là khách quen Lý chưởng quỹ thì nàng nở nụ cười ôn hòa, dịu dàng thi lễ: "Lý chưởng quỹ, đã lâu không gặp, gần đây buôn bán tốt chứ?"
Lý chưởng quỹ ước chừng khoảng bốn mươi, khuôn mặt khôn khéo, ông ta vội vàng đáp lễ: "Nhờ phúc Minh Tú cô nương không có trở ngại. Lần này đến đây là muốn mua thêm một nhóm vụn Mộ Giao tằm tơ."
Minh Tú nhớ lại bỗng có chút kinh ngạc: "Một trăm sợi lần trước, Lý chưởng quỹ dùng hết rồi sao?"
"Đúng vậy, vừa lúc lại có một nhóm đơn đặt hàng mới." Lý chưởng quỹ cười rất hòa khí: "Lần này muốn mua nhiều một chút, không biết, quý phường còn có hay không?"
Minh Tú gật đầu: "Không biết Lý chưởng quỹ muốn bao nhiêu?"
"Có bao nhiêu lấy bấy nhiêu." Lý chưởng quỹ vội vàng đáp: "Vật này tiêu hao cực nhanh, lượng dùng lại nhiều, không biết quý phường có hàng trữ hay không?"
Minh Tú cười nhẹ: "Để ta đi xem đã."
Lý chưởng quỹ vội hô không ngừng: "Làm phiền làm phiền."
Minh Tú quay người lại, nụ cười trên mặt biến mất, khuôn mặt lộ ra thần sắc như có suy nghĩ. Nàng bước vào cánh cửa nội đường bèn dặn dò nha hoàn bên cạnh: "Đi lấy mấy sợi Mộ Giao tằm tơ do sư đệ rút ra lại đây, không, để tự ta đi, đặt ở chỗ nào?"