Ngự Hoàng

Chương 109: Tuyên bố chủ quyền

Lúc Vân Dương mạnh mẽ ôm hắn vào trong lòng, Ngôn Vô Trạm liền lập tức vùng vẫy muốn leo lên, nhưng cánh tay người nọ vẫn như kềm sắt, chặt chẽ giam cầm hắn.

Bọn họ đi đường như nhau, không ăn thứ gì, so với Ngôn Vô Trạm, Vân Dương lại càng cực khổ hơn một chút, nhưng đến hiện giờ, y một chút mệt mỏi cũng không có, ngay cả dáng vẻ kiêu căng càn quấy này cũng không chút ảnh hưởng.Y bá đạo vòng lấy eo người kia, lúc hắn định tránh thoát, vuốt lưng hắn từng cái, từng cái. Động tác kia vô cùng chậm rãi, giống như ăn ủi dã thú bị thương. . . . . .

Động tác phản kháng của Ngôn Vô Trạm dưới đụng chạm của Vân Dương từ từ trở nên chậm lại, sức lực cũng yếu đi rất nhiều, đến cuối cùng, tay kia liền trực tiếp rơi xuống trước ngực Vân Dương. . . . . .

Hắn quá mệt mỏi, cuối cùng chống đỡ không được mệt mỏi, liền ngủ thiếp đi.

Nhưng con mắt vẫn chưa hết hi vọng còn muốn mở, dáng vẻ kia của hắn khiến Vân Dương không nhịn được cười.

Vân Dương nhàn nhạt cười, quay người nhìn bầu trời trên đỉnh đầu, cả trời sao dưới sự che chắn của cành cây như ẩn như hiện. Y cứ như vậy ôm hắn, mãi đến lúc trời tờ mờ sáng. . . . . .

Điều kiện trên cây khá tệ, nhưng một giấc này, người kia lại vẫn ngủ say sưa, hắn lại một lần nữa vượt qua giới hạn của mình, ngay cả tình huống như vậy hắn cũng có thể ngủ đến không hay không biết gì. . . . . .

Cũng không còn cảm thấy giường không mềm, chăn không chặt.

Ngủ trong hơi thở của Vân Dương, lại tỉnh lại trong mùi vị quen thuộc này. Tất cả những thứ này tới quá nhanh, giống như trong mơ vậy, dù thời gian ở cùng Vân Dương gần hai ngày, Ngôn Vô Trạm vẫn còn có chút không dám xác định. . . . . .

Rõ ràng hắn và Bắc Thần ở cùng nhau, còn vừa mới trêu đùa Lạc Cẩn, nhưng chớp mắt tiếp theo, hắn lại cùng Vân Dương đã lâu không gặp ở trong rừng sâu núi thẳm này. . . . . .

Vì lẽ đó, sau khi mở mắt ra nhìn thấy Vân Dương, Ngôn Vô Trạm mờ mịt rất lâu.

Vân Dương vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy dáng vẻ ngơ ngác ngây ngốc của hắn. Trong ấn tượng, người này vẫn luôn thâm sâu khó dò, còn mang theo một chút khôn khéo khiến không ai có thể lơ là.

"Nếu muốn ta hôn ngươi cứ trực tiếp nói ra, không cần nhìn ta như vậy." Vân Dương buông rũ mắt nhìn hắn, khóe môi nhếch lên một nụ cười bỡn cợt.

Một câu nói này, khiến người nửa tỉnh nửa mê kia trong nháy mắt tỉnh táo, hắn trực tiếp ngồi dậy. Những thứ xấu xa ngày hôm qua của Vân Dương một mạch bày ra, những thứ này cũng không phải ảo giác, là đã chân thật xảy ra . . . . . .

Tên khốn này.

Tất cả tâm tư bị phẫn nộ thay thế lần nữa, nếu như có thể, Ngôn Vô Trạm thật muốn một đao chặt đôi y.

Có điều hiện giờ hắn vẫn chưa thể chọc giận con thú hoang này.

Người kia không muốn ở cùng Vân Dương trong không gian nhỏ hẹp này, hắn chuẩn bị leo xuống cây, nhưng hắn vừa mới xoay người, đã bị Vân Dương đè ngã rồi. . . . . .

Đôi môi hơi lạnh rất nhanh đè lên, mắt người kia lườm một cái. Liền đánh về phía Vân Dương.

Trải qua thời gian một ngày, dư vị thuốc mê gần như tan đi sạch sẽ, dù có chút mệt, nhưng tình hình người kia so với hôm qua tốt hơn rất nhiều, sức lực cũng một lần nữa về với thân thể, mấy đòn này của hắn khá mạnh, tiếng vang trầm nặng liên tiếp vang lên, chỉ nghe âm thanh này hắn liền biết hắn đánh đau cỡ nào, nhưng Vân Dương vẫn không buông hắn ra. . . . . .Dù cho hắn dùng sức thế nào, y vẫn đè lên hắn, hung hăng hôn tới.

Người kia nôn nóng, trực tiếp bóp hàm, hung hăng cắn.

Vân Dương tránh rất nhanh, nhưng đầu lưỡi vẫn bị hàm răng người kia cắn một cái, máu rất nhanh liền chảy ra, môi miệng của hắn đỏ sẫm một mảnh, mùi rỉ sắt tràn ngập trong miệng. . . . . .

Vân Dương sờ môi một cái, xoay người hờ hững liếc mắt nhìn chút máu đỏ dính dáp trong lòng bàn tay, Ngôn Vô Trạm ngồi dậy, y cả mặt tức giận nhìn hắn chằm chằm, dùng sức xoa môi mình. . . . . .

"Vân Dương. Ngươi tốt nhất có chừng có mực cho ta."

Hắn vẫn luôn nuốt giận vào bụng, ép chính mình không tính toán với Vân Dương, nhưng hiện giờ, hắn thực sự không nhịn được rồi.

Điều này đã vượt quá cực hạn của Ngôn Vô Trạm.

"Ngôn Vô Trạm, ngươi vẫn chưa hiểu vị trí của ngươi sao?" Vân Dương cười lạnh liếm sạch vết máu trên môi, dáng vẻ kia, nói không hết quỷ dị, "Ngươi là đồ vật của ta, ta muốn thế nào thì thế ấy, muốn hôn thì hôn, muốn làm thì làm. Nếu ngươi không hiểu, không rõ, ta không ngại dạy dỗ ngươi một chút, từ từ dạy dỗ ngươi, thuần dưỡng ngươi, để ngươi nhận rõ chủ nhân của ngươi."

Dứt lời, người kia liền quăng tới một cái tát, đầu Vân Dương chếch sang một bên, nhưng cái thứ hai của hắn chưa kịp vung ra, đã bị Vân Dương nắm lấy cổ tay. . . . . .

"Ngươi dám đánh ta?" Giọng nói Vân Dương chợt giảm xuống mấy độ, lạnh lẽo này khiến người khác không rét mà run, y nhìn ánh mắt không chút sợ sệt của người kia, đột nhiên dùng sức nắm chặt.

Ngôn Vô Trạm chỉ nghe thấy xương kêu răng rắc, đau đớn kịch liệt từ cổ tay truyền tới, hắn xưa nay sợ đau liền trực tiếp kêu rên, cả người đều vì đau đớn mà run lên. . . . . .

"Lần sau, ta sẽ bẻ gãy nó." Vân Dương buông tay, nắm lấy cằm người kia, lạnh nhạt nói. "Ta nói rồi, ngươi ngoan ngoãn một chút, ta sẽ cân nhắc đối tốt với ngươi một chút. Ngôn Vô Trạm, ta cho ngươi một cơ hội cuối cùng, đừng lại lại rượu mời không uống, muốn uống rượu phạt, cũng không cần lại nghĩ tới chọc giận ta, nếu không thì đừng trách ta không nể tình."

Y nói xong, liền nắm lấy cằm người kia, kéo hắn đến trước mặt mình, y nhìn miệng hắn bị bóp đến vặn vẹo, cười lạnh . . . . . .

"Ngôn Vô Trạm, đây là lần đầu tiên ta nói rõ với ngươi, ngươi nhớ kỹ, ta muốn hôn ngươi, ngươi liền mở miệng ra, ta muốn làm ngươi, liền thành thành thật thật quỳ xuống cho ta, nếu không. Người bị phạt, là ngươi."

Dứt lời, Vân Dương lại một lần nữa hôn tới, mùi máu tanh pha lẫn mùi Vân Dương thô bạo xông vào trong miệng người kia, Ngôn Vô Trạm thống khổ nhíu mày, nụ hôn khiến người ta hít thở không thông này hắn không chịu nổi, nhưng hơn nữa là đau đớn từ cổ tay truyền tới. . . . . .

Hắn không rõ, có phải thật sự đã bị bẻ gãy hay không.

Đau đến không thể thở nổi.

Ngày hôm đó, so với một ngày trước, tình hình còn tệ hơn.

Hai người hoàn toàn rơi vào bế tắc.Mọi thứ trước đây Ngôn Vô Trạm cũng không còn nhớ tới, đối với Vân Dương, hắn chỉ còn căm hận.

Có điều Ngôn Vô Trạm cũng không ngốc đến mức phản kháng y, từ lúc bắt đầu tỉnh lại, hắn liền để lại ký hiệu chỉ có Hoài Viễn có thể xem hiểu, hắn không thể làm rõ với Vân Dương, hắn chỉ có thể âm thầm nghĩ cách.

Tên Vân Dương kia, nói được sẽ nhất định làm được, Ngôn Vô Trạm không chuẩn bị để Vân Dương trói hắn lại như áp giải phạm nhân .

Như vậy mới thật sự không có cơ hội chạy trốn.

Cứ như vậy kéo dài chừng mấy ngày, nếu không có ký hiệu hắn để lại trước đó, Ngôn Vô Trạm đã không phân biệt được phương hướng, không tìm ra đường rồi.

Đoạn tranh đấu nhỏ này còn kéo dài, nhưng Ngôn Vô Trạm không từ chối bất cứ đồ ăn gì của Vân Dương nữa, cho dù y ôm hắn ngủ, hắn cũng có thể nhẫn nhịn, hắn mỗi ngày đều đang đợi nhận được tin tức tốt của đám người Bắc Thần, đó chính là ngày hắn rửa sạch nhục nhã.

Ngôn Vô Trạm không rõ bọn họ đã vượt qua mấy ngọn núi hay vẫn luôn vòng quanh trong một ngọn núi, nói chung đường núi này càng ngày càng bí mật, cây cối càng ngày càng dày đặc, mà dấu vét dã thú cũng thường thấy hơn. . . . . .

Bọn họ đã đến nơi hoang vắng không chút hơi người.

Nhưng ở nơi như thế này, Vân Dương đã phát hiện một căn nhà nhỏ.

Loại gian nhà tồn tại trong núi sâu này chỉ có thể là thợ săn dùng để ở tạm, có điều, rất hiển nhiên chỗ này đã bỏ hoang, trong phòng tràn đầy bụi bặm, may mà dựng lên đủ rắn chắc, không có bất kỳ động vật gì từng xông vào.

Trong phòng có không ít đồ dùng hàng ngày, chăn nồi đầy đủ mọi thứ, ngay cả gia vị cũng có không ít, còn có một chút thịt khô cứng rắn, Vân Dương còn ở bên trong tìm thấy một cây cung, chỉ là không có mũi tên.

Chỗ này không tệ.

Chỗ có nhà, dĩ nhiên là cách nguồn nước không xa, Vân Dương phát hiện nguồn suối, mất hơn nửa ngày, Vân Dương hoàn toàn thu dọn căn nhà nhỏ này một lần, ngay cả chăn cũng phơi ra chỗ có ánh mặt trời để trừ đi hơi ẩm, căn nhà này tuy rằng rắn chắc, nhưng người ở vẫn phải đơn giản tu sửa một phen, có điều đây là một việc lớn, chỉ có thể đợi đến sáng sớm ngày mai rồi làm.

May mà đây là mùa đông, sẽ không đổ mưa.

Vân Dương sắp xếp ổn thỏa, ở gần nguồn suối đào một ít rau dại mùa đông, đem phơi khô thịt khô bỏ vào trong nồi cùng nấu, mấy ngày nay ăn nhiều thịt nướng, nồi súp rau này khiến Ngôn Vô Trạm ăn thỏa mãn đến trước nay chưa có.

Thì ra lấp đầy bụng cũng là chuyện hạnh phúc như vậy.

Chờ mọi thứ đều sắp xếp ổn thỏa, Vân Dương liền bắt đầu lấy ra gì đó từ trong túi đồ, Ngôn Vô Trạm nhìn cử động của y khá không hiểu. . . . . .

Vân Dương không phải muốn dẫn hắn tới một nơi nào đó sao?

Bộ dáng này của y sao giống như là muốn ở lại lâu dài chứ?

Vừa thu dọn nhà cửa, vừa mở túi đồ.

Hắn lần đầu tiên thật lòng suy nghĩ tới mục đích Vân Dương bắt hắn.

Người kia đang nghĩ ngợi, Vân Dương đột nhiên ôm hắn lên giường, trên chăn vẫn còn chút mùi bụi đất, nhưng đã không còn ẩm ướt, khá mềm. . . . . .

Ngôn Vô Trạm theo bản năng muốn đẩy y ra, nhưng Vân Dương chỉ để hắn ngồi ở đó, bản thân ngược lại lại nghiêng đầu nằm xuống.

Nơi này có một cái gối, thế nhưng Vân Dương không dùng, y liền gối lên đùi người kia.

Sau đó, nhắm mắt lại.

Chỉ chốc lát sau, Ngôn Vô Trạm nghe thấy hơi thở đều đều của y, Vân Dương đã ngủ thiếp đi.

Ngôn Vô Trạm có chút ngây ngốc, y lại cứ như vậy mà ngủ. . . . . .

Vân Dương dù cho ngủ thiếp đi, vẫn vênh váo hung hăng như vậy, người kia nhìn gò má của y, sau giây lát thất thần, hắn đột nhiên giật mình một cái ngồi thẳng dậy. . . . . .

Vân Dương đã ngủ rồi.

Nhịp tim người kia bỗng nhiên tăng nhanh, hắn nhìn bốn phía, sau đó, hắn nhìn thấy đoản đao của Vân Dương ở cạnh giường. . . . . .

Trong nháy mắt đó, hơi thở Ngôn Vô Trạm ngưng lại.

Đây là một cơ hội tuyệt vời. . . . . .

Có thể hắn không cần bọn Bắc Thần tìm tới, tự mình có thể cứu chính mình.

..................