Ngự Hoàng

Chương 131: Bùng nổ to lớn

Ngôn Vô Trạm không để ý tới Vân Dương, giống như ngoảnh mặt làm ngơ thường ngày, nhưng Vân Dương lại nắm lấy cổ tay hắn, đưa nửa chén nước trong tay hắn đến bên môi mình...

Vân Dương nhìn người kia, uống hết nước còn sót lại, "Biểu tình của ngươi, thoạt nhìn khá thất vọng."

"Thấy ngươi, dĩ nhiên là thất vọng."

Người kia đặt chén không lại trên bàn, liền chuẩn bị tiếp tục đi ngủ, Vân Dương không ngăn hắn, mà hai tay vòng trước ngực nhìn theo người kia, lúc hắn kéo chăn, Vân Dương mới lại mở miệng, "Ngủ được sao?"

Đối diện với đôi mắt sắc bén như chim ưng kia của Vân Dương, động tác của Ngôn Vô Trạm dừng lại một chút, hắn luôn cảm thấy Vân Dương dường như đã biết gì đó...

Vân Dương sẽ không vô duyên vô cớ tới tìm hắn, mỗi lần, đều có mục đích.

Trên mặt không lộ vẻ gì, lo lắng trong lòng người kia đã như chuông vang rền.

Vân Dương cũng ngồi xuống giường, mặt đối mặt với người trong chăn, ánh mắt đảo qua áo lót trắng noãn của người kia, tròng mắt nhướng lên mang theo tà nịnh, "Ở trước mặt ta cởi thành như vậy, còn chủ động lên giường, Ngôn Vô Trạm, ngươi đây là đang quyến rũ ta sao?"

Ngôn Vô Trạm hừ cười, hắn lười cùng Vân Dương đấu võ mồm, kéo chăn liền nằm xuống, có điều chăn kia còn chưa đắp lên người, hắn liền cảm giác bên cạnh cuồn cuộn nổi lên một trận gió, chăn và rèm giường đang chậm rãi rơi xuống, mà lúc này trên giường đã thêm một người...

Ngôn Vô Trạm ra vẻ muốn đứng lên, nhưng Vân Dương lại trước hắn một bước ôm hắn vào trong lòng rồi, ngực hai người đụng vào nhau, hơi thở người kia run rẩy...Sức lực này hơi lớn, hắn bị đụng đau rồi.

"Làm gì?" Chuyện như vậy diễn ra vô cùng nhiều, người kia trên cơ bản đã bỏ qua phản kháng, hắn nâng đầu duy nhất còn có thể cử động linh hoạt lên, không vui nhìn Vân Dương.

"Ta muốn làm gì, ngươi hẳn là so với ta còn rõ hơn chứ." Nhìn ánh mắt người kia, Vân Dương hoàn mỹ lợi dụng giọng nói trầm thấp của y, giọng nói cố ý đè thấp, bảy phần mê hoặc, ba phần mờ ám, Ngôn Vô Trạm không biết, thì ra giọng nói một người cũng có thể mê hoặc như vậy, khiến người nghe tâm thần nhộn nhạo.

Vân Dương nhấn mạnh hơn chữ 'làm' kia, y sau khi nói xong liền thả lỏng người kia ra, có điều tay vẫn nắm lấy hắn, chỉ là sức lực không lớn như trước, thân thể kề sát của hai người cũng có một chút khe hở.

Tay Vân Dương phủ lên ngực người kia, nhiệt độ của y rất nhanh xuyên thấu lớp vải mỏng manh, truyền vào thân thể người kia...

"Đau?" Vân Dương hỏi, "Ta giúp ngươi xoa một chút?"

Nói xong, đầu ngón tay liền đẩy vạt áo người kia ra, từ từ hướng vào trong người. Động tác của Vân Dương rất chậm, chậm đến trước ngực nhịn không được ngứa ngáy...

Có điều trước khi y chạm tới da của mình, Ngôn Vô Trạm kéo đầu ngón tay dò xét lại.

"Ngươi không sợ Phó Đông Lưu không vui sao?" Ngôn Vô Trạm nhắc nhở, bên ngoài còn có hai người của Phó Đông Lưu, Vân Dương sẽ không sợ y biết.

"Sợ cái gì?" Vân Dương không tiếp tục hướng tới, cũng không rút tay về, hai người cứ duy trì tư thế kia, ở khoảng cách rất gần, nhìn nhau, "Chúng ta từng làm cái gì, ngươi cho là hắn sẽ không biết?"

Điểm này lại là thật, cho dù Phó Đông Lưu không biết, Vân Dương cũng sẽ chủ động nói cho y biết...

"Hắn không dễ giận như vậy, ta làm gì hắn cũng không quản, có điều nếu hắn không vui, hắn sẽ nói cho ta biết." Vân Dương rất nhanh lại bổ sung một câu, điều này cùng lời đêm đó Phó Đông Lưu nói không khác biệt.

Ngôn Vô Trạm thấy lúc nói đến Phó Đông Lưu, trong mắt Vân Dương lóe lên một thần thái hắn chưa từng thấy qua, đó là yêu thích, cũng là kiêu ngạo...

Quan hệ của bọn họ, quả nhiên đã vô cùng thân mật, không thể thay thế.

"Hắn tốt như vậy, vì sao không đi tìm hắn, còn ở chỗ một lão vừa già vừa xấu, lại không nghe lời như ta đây làm gì? Không sợ dơ mắt của ngươi, tay của ngươi sao? Người kia nói xong liền xoay người, có điều hắn vừa buông lỏng tay, tay Vân Dương để ngang trước ngực hắn liền trực tiếp đưa vào trong quần áo của hắn.

Hắn không thể thành công quay sống lưng về phía Vân Dương, ngược lại còn bị ôm chặt, thứ nhô ra trước ngực cũng bị Vân Dương dùng ngón tay kẹp lấy...

"Sao, ghen à?" Vân Dương cười.

Người kia khinh thường hừ lạnh, hắn không rảnh.

Có điều tiếng hừ còn chưa kết thúc, đã bị ngón tay đột nhiên khép lại của Vân Dương làm cho thay đổi âm điệu..."Ta ở trước mặt ngươi ngủ với phụ nữ, ngươi cũng không phản ứng gì, lần này làm sao vậy? Bởi vì hắn cũng là đàn ông sao? Đối với đàn ông, ngươi mới có cảm giác nguy cơ sao?" Vật nhỏ của người kia, bị y kẹp chặt giữa ngón trỏ và ngón giữa, lúc Vân Dương nói chuyện, hai ngón tay sẽ quay lại ma sát, chỗ đó của người kia rất nhạy cảm, quả nhiên không bao lâu hắn đã không còn giả vờ mạnh mẽ, bình tĩnh, mà né về sau, "Cho nên nhìn thấy ta và nữ nhân làm tình, ngươi cũng không sao cả ở bên cạnh xem trò vui sao?"

"Có trời mới... A..." Quản mấy việc này của ngươi.

Lời Ngôn Vô Trạm còn chưa nói hết, nửa đoạn sau đã bị Vân Dương dùng sức ngắt trở lại, trong đau đớn, cảm giác tê dại nhất thời truyền khắp toàn thân, Ngôn Vô Trạm chỉ cảm thấy lần này ngay cả xương cụt của hắn cũng mềm nhũn.

"Hắn rất tốt, có tri thức, hiểu lễ nghĩa, lại hiểu lòng người, còn tài mạo song toàn, cùng ta không phân cao thấp, là tri kỷ, cũng là bầu bạn không thể thiếu..." Mỗi một câu khen, lực tay Vân Dương lại tăng mạnh thêm một hồi. Ngôn Vô Trạm cố tình phản kháng, nhưng đến cuối cùng vẫn thuần phục trong tay Vân Dương, không muốn bị chạm cũng phải chạm, không muốn nghe cũng phải nghe. Vân Dương nhìn gương mặt rõ ràng không hờn giận lại vô cùng đỏ của người kia, không chút nể tình công kích tới, "Ngươi vừa già, vừa xấu, lại không hiểu phong tình, ngoan cường, cố chấp, tính tình còn tệ muốn chết, tật xấu hoàng gia kia nên có ngươi toàn bộ đều có, không nên có ngươi cũng có, cả người ngươi không có một chỗ nên thân, thứ duy nhất coi như có thể chấp nhận chính là đầu óc này, có điều về mặt này, ngươi đều là âm mưu quỷ kế, không phải muốn hại người khác, thì là muốn thống trị người khác..."

Vân Dương nói nói, còn dùng cằm điểm lên trán hắn, không ngờ y nói là điểm này.

Ngôn Vô Trạm biết Phó Đông Lưu ở trong mắt Vân Dương chính là tồn tại không thể thay thế, nhưng y không cần nâng Phó Đông Lưu lên, lại làm thấp đi Ngôn Vô Trạm hắn, không chút thú vị.

Hắn tốt hay không, không cần Vân Dương đánh giá, y thích Phó Đông Lưu thì cứ thích là được rồi, lại có liên quan gì đến hắn...

"Có điều, ta chính là thích chơi đùa ngươi, chơi đùa ngươi một thân tật xấu này, kẻ một chút cũng không khiến người ưa thích."

Người kia ngẩn người, lúc này nhiệt độ kề sát ngực hắn đột nhiên rút ra, nhiệt độ còn sót lại khiến hắn rùng mình một cái trước nay chưa từng có, ở trong chăn, hắn lại cảm thấy lạnh... còn có cảm giác trống rỗng không cách nào hình dung.

"Ngôn Vô Trạm, ngươi biết thổi tiêu không?" Đầu đề vừa chuyển, Vân Dương đột nhiên hỏi như vậy.

"Không rành lắm." Người kia theo bản năng trả lời.

"Không rành, vậy đi luyện một chút đi."

Lúc Vân Dương nói chuyện, chẳng biết cầm thứ gì đặt giữa đùi người kia, Ngôn Vô Trạm chỉ cảm thấy vật kia vừa dài vừa mảnh, còn hơi lạnh...

Hắn đang muốn quay đầu lại nhìn, Vân Dương đột nhiên dùng sức nhấn một cái, thứ kia cùng cả chăn thoáng cái bị ép vào giữa đùi hắn, dù không muốn, nhưng mông vẫn kẹp lấy vật kia...

"Tặng ngươi." Vân Dương nói.

"Vật gì vậy?" Ngôn Vô Trạm muốn nhìn, Vân Dương lại không cho hắn nhìn, y ôm lưng hắn, cầm lấy vật kia ma sát giữa đùi hắn.

"Tiêu, ngươi luyện một chút đi." Vân Dương nói ra đáp án, sau đó lại nói, "Sau đó thổi cho ta."

Người kia nhướng mày, tên Vân Dương này uống lộn thuốc sao...

Y lại muốn hắn thổi tiêu cho y...

Chờ chút...

Thổi tiêu?

Ngôn Vô Trạm đột nhiên nghĩ tới gì đó.

Tên Vân Dương này không phải muốn...

Hắn giương mắt, thấy ánh mắt mập mờ của Vân Dương, người kia nhịn không giật giật khóe miệng...

"Luyện cho thật tốt, ta rất mong chờ kết quả." Vân Dương nói xong, chậm rãi rút cây tiêu ra, mặt ngoài không bằng phẳng ma sát khe đùi người kia, Vân Dương thấy hắn khẽ nhíu chân mày lại, y cười gian tà, sau đó trực tiếp nhét tiêu vào trong quần người kia, lần này trực tiếp đụng vào thân thể hắn, "Tiêu này là ta đưa cho ngươi, nhớ luôn mang theo trên người, nếu ta phát hiện ngươi không mang theo nó, không ngoan ngoãn luyện tập, ta sẽ đem nó cắm vào, để cái miệng bên dưới của ngươi thổi, ta nghĩ âm thanh kia, nhất định sẽ càng thêm ưu mỹ..."

Lúc y nói chuyện, một ngón tay cứ như vậy cắm vào, có điều Vân Dương không mở rộng, mà nắm ở hai bên, kéo chỗ kia ra một chút, sau đó đặt miệng tiêu vào chỗ đó, dùng ngón tay khác đè lên...

"Lần này nếu như đều đi vào, e là sẽ xuyên vào bên trong ngươi" Vân Dương liếc nhìn ngực người kia, dáng tươi cười mở rộng, "Nhất định sẽ rất thoải mái hả? Sâu như vậy... Ngôn Vô Trạm, ngươi có thể vì để ta cắm vào mà cố ý không luyện tập không chứ?"

"Vân Dương, ngươi..." Ngôn Vô Trạm muốn y lấy ra, thế nhưng Vân Dương nghiêng người liền ép lên người hắn, y chặn ngang thân thể người kia, cây tiêu tiến vào một chút còn nắm trong tay y.

Y không phải thật sự muốn làm vậy chứ...

Trên đời này, sẽ không có việc Vân Dương không dám làm.

Người kia kinh hãi, lại nhìn thấy gương mặt tươi cười của Vân Dương, tim hắn nhất thời liền từ cuống họng rơi xuống sâu nhất...

"Ngôn Vô Trạm, ngươi đoán xem, ta vừa rồi vì sao từ cửa sổ vào?" Vân Dương nắm tiêu, không tiến tới cũng không lui lại, nhưng thân dưới người kia cũng cứng đờ không dám động.

Ngôn Vô Trạm có thể cảm giác được, đó là ngọc tiêu, ngọc rất giòn, rất dễ gẫy...

"Ta nói rồi, ngươi ngoan ngoãn, ta sẽ không trừng phạt ngươi, thế nhưng, ngươi luôn không nghe lời. Ta cũng đã nói, có gan làm, thì phải biết chùi mông, đừng cứ luôn để bị người thấy..." Vân Dương nhìn đôi mắt không biết kinh sợ của người kia, nụ cười đột nhiên mang chút hung ác, "Đoạn đường này, ta cũng giúp người chùi không ít, có điều không phải mông của ngươi, mà là mấy thứ tạp nham ngươi để lại..."

Vân Dương nói, chính là ký hiệu hắn để lại cho Hoài Viễn.

Y ở bên ngoài cửa sổ, cũng để lại một cái.

Vân Dương thật sự phát hiện...

Đáy mắt bình tĩnh của người kia xuất hiện một chút vết rách, mà lúc này, Vân Dương nắm tiêu hung hăng cắm vào, trong nháy mắt hắn gào thảm, miệng hắn bị Vân Dương chặn lại...

Miệng đối miệng chặn lại.

..............